Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1273 : Anh không thích Lâm Thanh

Con của anh ngàn vạn không thể cao lớn giống anh được, không thì sau này sẽ không gả đi được đâu. Hạ Nhược Tâm không khỏi nhìn Trịnh An Trạch một lần nữa, thật ra thì không biết tại sao, cô luôn cảm thấy mặt mày của Trịnh An Trạch, có chút gì đó khá là quen thuộc, nhưng lại không biết là quen thuộc ở đâu nữa. “Nhược Tâm, nó chỉ có 11 tuổi...” Sở Luật cũng không phát hiện ra, lời của anh nói ra có chút chua lòm. Hạ Nhược Tâm ngay lập tức sầm mặt lại, cô còn chưa tới mức trâu già gặm cỏ non đâu. Trịnh An Trạch liền ôm chặt em gái, đem đứa em gái vẫn chưa hiểu chuyện lắm đến một nơi cách xa chiến trường của người lớn, trong lòng của cậu cũng đang ngầm thắp một dãy nến cho chú Sở. Chú ơi, chú thật biết nói chuyện. Còn hậu quả của việc nói bậy của Sở Luật, là Hạ Nhược Tâm cả mấy ngày cũng không nói chuyện với anh khiến mặt của tổng giám đốc Sở cũng hầm hầm hết mấy ngày, cả công ty mọi người ai cũng bất an, cũng đang đồn rằng, gần đây tâm trạng của tổng giám đốc hình như là không được tốt cho lắm. Chẳng lẽ là đang tiến bước tới thời kỳ mãn kinh, sao lại nhìn ai cũng muốn phát hỏa, gặp ai cũng muốn mắng. “Anh có phải không thích Lâm Thanh lắm phải không?” Hạ Nhược Tâm uống nước ép trong ly, vẫn là nước ép táo mà cô thích uống nhất, nhưng ngay từ lúc đầu cô đã phát hiện, Sở Luật đối với cậu bé Lâm Thanh mà cô nhận nuôi không có chút tình cảm gì, giống như đối với Sở Tương vậy, có lọt vào trong mắt của anh, nhưng anh vẫn chưa chấp nhận, nhưng, đối với Trịnh An Trạch, thì lại khác. Tuy anh đối với Trịnh An Trạch vô cùng nghiêm khắc, cũng cho cậu bé mới 11 tuổi này thêm rất nhiều việc học và bồi dưỡng mà trong độ tuổi của cậu bé chưa thể nào hoàn thành được, có khi Hạ Nhược Tâm nhận thấy, đúng là có chút tàn ác vô nhân đạo, như đang đốt cháy giai đoạn vậy. Nhưng, cũng không thể không nói, cây mầm nhỏ Trịnh An Trạch này, qua sự chăm sóc của Sở Luật nên bây giờ phát triển cũng không tệ. “Em không cảm thấy An Trạch rất ưu tú sao?” Sở Luật không trả lời câu hỏi của Hạ Nhược Tâm, nhưng lại hỏi ngược lại cô. “Phải.” Đối với điểm này, Hạ Nhược Tâm đồng ý, nếu như không phải cô cũng khá hiểu về Sở Luật, bằng không sẽ tưởng rằng Sở Luật đối với đứa trẻ mà người khác nhận nuôi sẽ không có cảm giác gì, chỉ thiên vị đứa mà mình nhận nuôi mà thôi. Mà sự thật, đúng là như thế. Sở Luật không hề quan tâm những điều này, năm đó, anh đối với Quả Nhi cũng không tệ, đối với Lâm Thanh cũng xem là khách sáo, chỉ là từ khi nào thay đổi rồi. “Tâm tư của Lâm Thanh không hề đơn giản, cậu ta đối với chúng ta hình như có chút thù địch.” Sở Luật cầm chiếc ly lên, trong ly là sữa tươi mà anh thường hay uống, đối với những thứ như cà phê anh đã bỏ lâu rồi. “Từ khi Quả Nhi không còn ở đây, nó đã như thế, không chỉ đối với chúng ta, đối với mọi người hình như cũng không thân thiện gì mấy, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, em không muốn anh đối xử với nó như là đối với An Trạch vậy, dù sao An Trạch cũng có tài, nhưng em cũng mong anh có thể tốt với nó một chút nữa." Hạ Nhược Tâm cũng biết những điều này, từ khi Quả Nhi không còn, giữa cô với Lâm Thanh, cũng có một khoảng cách nào đó, hình như đứa trẻ này đã đem tất cả mọi thứ gạt bỏ khỏi cuộc sống của nó, cũng gồm cả cô trong đó. Bây giờ cô cũng không gặp Lâm Thanh trong một khoảng thời gian dài, Lâm Thanh đã lớn, cô cũng thay đổi, có lẽ nó đã sớm quên mất dì Hạ lúc trước của nó rồi, về phần cô cũng vậy, Lâm Thanh đối với cô, càng thêm xa lạ. “Em yên tâm, anh biết làm như thế nào.” Miệng của Sở Luật đã đồng ý nhưng trong con mắt đen của anh, mới lóe lên gì đó. Nhưng anh sẽ không thực hiện, điểm này chỉ có anh hiểu rõ, anh sẽ không đối xử tốt với một con sói con, nhưng những vật chất cần có cho nó sẽ không thiếu, những điều này đối với một cô nhi mà nói, đã đủ rồi, huống hồ chi là một đứa có tâm tư bất chính, giống như Sở Tương vậy. Anh nhìn người sẽ không sai, đúng thế, không hề sai, quả thực, rất lâu về sau đã chứng minh rằng, con mắt của anh, rất độc, cũng rất là cay, đúng là không nhìn sai chút nào. Sở Luật dừng xe, anh liếc nhìn thời gian. Chắc là sắp tan làm rồi? Anh đứng đợi trước đầu xe, cũng từ trên người mình lấy ra một gói thuốc lá, đốt lên và bắt đầu hút, gần đây hình như cơn nghiện thuốc của anh đã giảm, chắc cũng do tâm tư bình lặng, nên những ngày nước sôi lửa bỏng của nhân viên tập đoàn Sở thị, cũng vì tâm trạng ngày càng tốt của tổng giám đốc, dần dần đã khôi phục lại bình thường. Không lâu sau, Hạ Nhược Tâm đi ra, cô đang nói gì đó với đồng nghiệp, trên người cô là bộ đồ mới nhất của Chanel, rất có phong cách, mọi cử chỉ của cô, đều có cảm giác tao nhã tự nhiên. Cô đã trưởng thành, dù về tâm thái hay là về tuổi tác, một chút cũng không giống lúc cô còn trẻ, bây giờ cô cũng có việc của mình, mà còn làm khá là tốt, gần đây mới nhận được một cuộc triển lãm thư họa lớn, những phản hồi từ các phương diện cũng tương đối không tệ. Lúc đầu, người mà luôn trốn sau lưng của người khác, người phụ nữ bị người khác xem là lá xanh, cuối cùng cũng thực sự trưởng thành rồi. Cô dừng lại, cũng phát hiện ra Sở Luật, sau đó nói với đồng nghiệp của mình vài câu, đi tới, đôi chân mang một chiếc giày cao gót, tuy nói có chút giày vò, nhưng tất cả vẻ đẹp của người phụ nữ, đều là ở bên ngoài. Nhưng Sở Luật cảm thấy cô mang giày đế bằng thích hợp hơn nhiều. “Anh đến khi nào thế?” Hạ Nhược Tâm vén những cọng tóc để đằng sau lỗ tai. “Sao hôm nay đến sớm hơn mọi ngày?” “Đúng lúc không có việc.” Sở Luật mở cửa xe, để cô bước vào. Hạ Nhược Tâm bước vào, còn đang nghĩ hôm nay nên đến chỗ nào ăn, cô đã bận rộn nguyên ngày, đúng là đói lắm rồi, cũng may là gần đây Sở Luật đến rước đúng giờ, nếu không, chắc cô cũng sẽ quên mất việc ăn cơm luôn. Nhưng trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng bận xong, cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút. “Nhược Tâm, đến rồi.” Sở Luật vỗ nhẹ vào má của cô. “Ừ...” Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, dụi mắt, sao thế này, cô đã ngủ quên ư? “Đến rồi sao?” Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại lần nữa, vẫn rất mệt, lúc này một bàn tay đặt lên trán của cô, nhẹ nhàng mát-xa cho cô. “Mệt rồi thì nghỉ một chút, không có ai bảo em xem mình là nữ cường nhân, chẳng lẽ em muốn trở thành Ngô Sa tiếp theo.” “Đâu có đâu.” Hạ Nhược Tâm tựa đầu vào chiếc ghế đằng sau. “Chỉ là bận rộn xong cảm thấy rất là có cảm giác thành tựu, vả lại, em cũng không thể trở thành loại người giống chị Ngô Sa, em không có lòng gan dạ như vậy, em sợ chết lắm.” Cô ngồi dậy lần nữa, tinh thần cũng được khôi phục không ít, không thể không nói, Sở Luật học phương pháp mát-xa ở chỗ lão bác sĩ đó cũng có công dụng không ít, lại còn dùng đôi tay vàng của tổng giám đốc Sở nữa. Đó là một đôi tay vàng, đôi tay này của Sở Luật ở trong giới kinh doanh thật ra vô cùng có tiếng, người khác tặng cho ông hai chữ ngón tay bằng vàng, nó được làm bằng vàng, tay của anh có thể biến đá thành vàng. Dù buôn bán gì, đều rất là suôn sẻ, rất ít khi thất bại. Điều này có liên quan đến thủ đoạn của anh, đồng thời cũng không thể tách khỏi vận may từ trước tới giờ của anh. Hạ Nhược Tâm mở mắt ra, đã tốt hơn nhiều rồi.