Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1197 : Muốn ăn sẵn sao?

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Chương 1208: Muốn ăn sẵn sao? Lục Tiêu Họa mở lều ra để Cao Dật chui vào, lều này rất nhẹ nhưng khi bung ra thật sự lại rất lớn. “Tiểu Hoa, anh có chuyện muốn trao đổi với em.” “Vâng, anh nói đi.” Lục Tiêu Họa ngồi xuống, dọn dẹp đồ đạc của mình gọn vào một góc lều để lấy chỗ ngủ. Nơi này mọi người đều mang theo lều, ngoại trừ các cặp tình nhân đi với nhau thì mọi người cũng không quen nhau lắm cho nên mỗi người đều ở trong lều của mình, lại còn đồ cá nhân của mọi người nữa. Cao Dật có chút khó có thể mở miệng. “Tiểu Hoa, lều của Lạc Âm hỏng rồi, cho nên em cho cô ấy ngủ cùng được không?” “Được.” Lục Tiêu Họa không từ chối, chỉ là nhượng ra một góc, cô đồng ý, hơn nữa Cao Dật tự mình mở miệng, cô không có khả năng từ chối. “Cảm ơn em.” Cao Dật thở nhẹ ra, cũng không nói gì hơn. Lúc này thời gian quý giá, bọn họ phải tranh thủ nghỉ ngơi sáng mai còn lên đường. Chỉ là, trong lòng anh luôn có cảm giác bất lực. Hoạt động dã ngoại lần này anh rủ cô đi cuối cùng lại có thêm Bạch Lạc Âm, anh cố được cái này lại mất đi cái khác, cho nên anh cảm thấy có lỗi đối với Lục Tiêu Họa, nhưng lúc này không phải thời điểm để xin lỗi hay tự trách, hiện tại chính là anh cần phải chú ý tới Bạch Lạc Âm. Không lâu sau Bạch Lạc Âm mang đồ của mình tiến tới, một cái lều chia làm hai phần cho mỗi người ngủ. Lục Tiêu Họa chui vào trong túi ngủ, thật sự rất thoải mái, cho dù nằm trên mặt đất thì túi ngủ này cũng rất thoải mái, mềm mại như nằm trên giường của mình vậy, hơn nữa không gian trong lều cũng rộng, tay chân cô đều thoải mái tự do hoạt động. Cô vốn dĩ cho rằng mình sẽ khó ngủ nhưng thật ngoài ý muốn, có lẽ bởi vì cô mệt mỏi, cũng có khả năng bởi vì nơi này quá an tĩnh cho nên cô vừa nhắm mắt lại đã ngủ rồi, khi mở hai mắt thì trời đã sáng. Nhẹ nhàng thở ra, cô ngồi dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, sau đó ăn bữa sáng đơn giản rồi xuất phát. Lần này đi cô mang theo một ít gạo kê, có thể nấu cháo ăn, nước trong núi đều rất sạch sẽ trong lành, có thể uống trực tiếp được. “Em mang nhiều đồ thật.” Ngô Sa đi tới. Lục Tiêu Họa không keo kiệt múc cho cô một bát cháo. “Chị ăn một ít nhé.” Lục Tiêu Họa nấu khá nhiều, cũng không nghĩ để dạ dày mình thiệt thòi. “Không tồi.” Ngô Sa không kén chọn, cái gì tới miệng cũng ăn để no bụng. “A, cô ấy muốn ăn sẵn sao?” Ngô Sa nhạo báng nhìn Bạch Lạc Âm cầm bát không trong tay. Mắt của cô nhìn người rất tốt, tính tình của người ta thế nào lần đầu tiên nhìn cô đã có thể đoán được, đương nhiên lòng người phức tạp, cũng đôi khi cô sẽ nhìn lầm. Nhưng cô gái Bạch Lạc Âm này cô có thể đảm bảo cô ta không phải là người tốt đẹp gì. Bạch Lạc Âm có chút xấu hổ, bê bát lên ăn cũng không được mà không ăn cũng không được. “Tiểu Hoa, phần của anh cho cô ấy ăn.” Cao Dật cũng cảm thấy bát trên tay có chút nặng, đối với Ngô Sa anh không thấy thích, thật sự có chút quá khắc nghiệt. “Cậu không phải cô ấy.” Ngô Sa cười ha hả. “Cô ấy có góp đồ không?” Chính cô khi kết nhóm với Lục Tiêu Họa cũng góp đồ vào, Cao Dật cũng góp, chỉ có Bạch Lạc Âm không góp gì, đừng tưởng cô không biết cô ta trộm ăn chocolate một mình. Loại người ích kỷ này cô không muốn lãng phí nước miếng của mình trên người cô ta. “Chị Ngô, chúng ta đều đi cùng nhau, không cần phân rạch ròi như vậy.” Lục Tiêu Họa ngước mặt lên, cô dùng từ ‘chúng ta’ kỳ thật cũng là không muốn khiến Cao Dật khó xử, cô cũng không thích Bạch Lạc Âm nhưng vẫn phải giữ mặt mũi cho Cao Dật. Ăn xong cơm, bọn họ lại tiếp tục đi, mà Ngô Sa phát hiện Lục Tiêu Họa thật sự rất chuyên nghiệp. “Tiểu Hoa, em nói thật đi, em thật sự chưa từng tham gia các hoạt động như này sao?” “Thật sự chưa mà.” Lục Tiêu Họa đỡ ba lô kéo về phía trước một chút, đồ rất nặng khiến bả vai cô hơi đau. Cao Dật đặt tay lên vai Lục Tiêu Họa: “Tiểu Hoa, để anh đeo cho.” “Không cần.” Lục Tiêu Họa tránh tay anh, lúc này trên vai Cao Dật đã đeo hai ba lô, nếu thêm một cái cô thật sự muốn biết anh sẽ đeo kiểu gì, là trên vai, trên đầu hay là treo vào cổ? Cao Dật có lẽ cũng phát hiện ra, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ. “Không nặng, em có thể tự đeo được.” Lục Tiêu Họa cười với anh, chỉ là bên trong ý cười đã có chút nhạt đi. Muốn tiếp cận thì cần rất nhiều thời gian nhưng hết hy vọng có lẽ cũng chỉ cần một giây. Ngô Sa nhìn ở trong mắt, lại cũng có nhạo báng ở trong lòng. Cô tiếp tục nói chuyện với Lục Tiêu Họa: “Chị thấy em rất chuyên nghiệp, so với bọn chị hay đi có khi còn chuyên nghiệp hơn, hơn nữa cách em làm mọi chuyện thì hai tiếng chuyên nghiệp cũng không thể dùng nữa rồi. Mà cô nói đục nước béo cò, rõ ràng còn có ý chỉ vào Bạch Lạc Âm đang đi cuối cùng, rõ ràng không phù hợp để đi vậy mà cứ một hai đi theo, đây không phải là du lịch có thể ngồi xe hay ngủ khách sạn, đây là đi bộ leo núi. Hiện tại mới qua một ngày đã mệt như vậy, nếu thêm mấy ngày nữa liệu có phải sẽ bỏ cuộc hay không, nếu tự mình bỏ thì tốt, nhưng nếu liên lụy tới người khác thì phải làm sao bây giờ? Những người này đều không thân cũng không quen, nếu thân thể không tốt thì đừng đi theo, trước khi đi đội trưởng cũng đã nói rõ, nếu cơ thể yếu thì nên quay về. Lục Tiêu Họa đi theo đoàn người, đây đã là ngày hôm sau, tuy rằng rất mệt nhưng cũng rất kỳ quái, cô lại thấy thích nơi này. Cứ luôn đi về phía trước sẽ thấy đường, sẽ có sương sớm, mặt trời lên cao sẽ phơi khô sương ướt trên mi bọn họ, cũng sẽ nhìn thấy đủ cảnh vật mới lạ, đây là những điều trước kia cô chưa từng thấy. Đôi khi còn có thể thấy một con bướm đang phá kén bay ra, lá cây bốn mùa thay đổi, đương nhiên cũng có thể gặp đủ loại nguy hiểm. Có một ngày bọn họ gặp một con rắn màu đỏ tươi, loại động vật máu lạnh trơn trượt này bò trong cỏ. Trong đoàn chỉ có Bạch Lạc Âm hét lên, những người khác dường như không có phản ứng đặc biệt gì. Những người trong bọn họ cứ cách một thời gian sẽ lại leo núi, những việc như này đã gặp quá nhiều nên cũng không còn thấy kinh hoảng như Bạch Lạc Âm.