Người đàn ông kia trước tới nay đều không thương hoa tiếc ngọc với phụ nữ, khả năng nhiều nhất là anh sẽ tống cổ người ta về. Cao Dật lại hiền lành, nhưng có khi chính vì hiền lành nên anh không đành lòng, đó lại là điểm yếu trí mạng của anh. Cuối cùng, quả nhiên Cao Dật khuyên bảo không thành công, Bạch Lạc âm vẫn cứ theo mọi người đi. Bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ khoảng nửa giờ rồi xuất phát. Trước khi đi Lục Tiêu Họa cũng tìm hiểu trước kiến thức leo núi nên cũng không quá xa lạ, hơn nữa Sở Luật cũng nói cho cô rất nhiều thứ, anh trước kia xuất thân từ bộ đội đặc công nên có những kinh nghiệm mà người thường không có, rất chuyên nghiệp cũng thêm an toàn. Cô cũng coi như bị anh ép phải tìm hiểu, thông thường anh nói còn cô chỉ nghe, mà anh nói rất đơn giản nhưng thật tinh diệu, không hổ là Sở Luật, thủ đoạn kinh doanh rất cao minh, đương nhiên ăn nói cũng rất rõ ràng khiến cô nghe là có thể hiểu. Cho nên cô đã biết một chút kỹ năng dã ngoại, tuy rằng chưa có kinh nghiệm nhưng tri thức cũng không đến nỗi tồi, biết phải đi theo trưởng nhóm, thậm chí thở như nào, uống nước như nào đều nhớ rất rõ giống như đã khắc trong đầu cô. “Trước kia em từng leo núi sao?” Ở chỗ nghỉ ngơi, một phụ nữ cùng đoàn leo núi hỏi Lục Tiêu Họa, mọi người đều đã thấm mệt nhưng cô gái gầy yếu này lại giống như không mất nhiều sức. “Không có, lần đầu tiên.” Lục Tiêu Họa lấy bình nước, nước này đều là Cao Dật chuẩn bị, vị uống không quá ngon nhưng lại bồi bổ thêm cho cơ thể khi vận động. “Không giống,” người phụ nữ lắc đầu, “nhìn em rất chuyên nghiệp.” Lục Tiêu Hoạc ó chút dở khóc dở cười, cô thật sự không chuyên nghiệp chút nào, cô vẫn là lần đầu tiên, chỉ là có người huấn luyện cho cô, không ngờ được lại rất hữu dụng. Cô lại uống một ngụm nước, liếc mắt sang liền thấy Cao Dật và Bạch Lạc Âm đang ngồi cùng nhau, mà tinh thần Bạch Lạc Âm dường như không tốt lắm. Cô xoay mặt đi, uống nước của chính mình, đi con đường của mình. Cô cùng Bạch Lạc Âm không thân, cho nên xin lỗi, cô cũng sẽ không có lòng đốt đi an ủi trợ giúp người khác như vậy. Nghỉ ngơi một lúc, trưởng nhóm đứng lên, mọi người cần đi tiếp. “Dật, anh không cần phải trông em, em có thể đi.” Bạch Lạc Âm cười với Cao Dật nhưng bộ mặt kia cho dù thế nào cũng không thấy như đang khỏe mạnh. “Em phải cẩn thận, nếu không cố gắng được nữa nhất định phải nói.” Hiện tại Cao Dật cũng đang hối hận, rốt cuộc nghe lời Vệ Lan mang theo Bạch Lạc Âm là đúng hay sai. Bọn họ lại leo một đoạn đường, đừng nói phụ nữ, ngay cả mấy người đàn ông cũng có chút mất sức, rồi sau đó bọn họ tìm một nơi có nước để căng lều trại, chuẩn bị ngủ lại ở nơi này. Lục Tiêu Họa lấy lều trại ra, Cao Dật tiến tới trợ giúp, còn chưa kịp làm gì đã nghe được tiếng Bạch lạc Âm giống như âm hồn bất tán. “Dật, anh giúp em một chút, em không căng lều ra được.” “Tiểu Hoa, em chờ anh một chút.” Cao Dật đứng lên, liền thấy Bạch Lạc Âm đang cố gắng căng lều, ai nặng anh nhẹ anh vẫn có thể phân tranh. “Anh đi đi, em tự mình làm được.” Lục Tiêu Họa đã dựng lều lên, cô dựng rất dễ dàng, ở nhà đã làm vài lần, chỉ cần mở túi bên ngoài ra, ấn một nút bẩm lập tức lều sẽ căng ra. Lều này mang theo rất nhẹ nhưng khi bung ra lại rất lớn. Đồ của bên quân đội thật sự là khác biệt. Người phụ nữ kia tiến tới giúp Lục Tiêu Họa cố định lều trại, trên đường tiếp xúc Lục Tiêu Họa biết chị này tên Ngô Sa, đã bốn mươi tuổi, là một bà chủ có một công ty riêng, ngày thường không thích gì cả chỉ thích dã ngoại, những chuyện khác không nói, đương nhiên cô cũng không hỏi. “Cậu trai kia là bạn trai em à?” Ngồi xuống nghỉ ngơi, Ngô Sa hỏi Lục Tiêu Họa, sau đó cô lấy ra bánh quy cho Lục Tiêu Họa một cái. “Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa nhận lấy, cô nhìn thoáng qua phía trước liền thấy Cao Dật đang cùng Bạch Lạc Âm chỉnh lại lều. “Chị không thấy bọn họ mới giống là một đôi sao.” “Em không khó chịu à?” Ngô Sa lại ăn một miếng bánh quy. “Là của mình thì sẽ là của mình, nếu không phải của mình thì giữ thế nào cũng không được.” Cô không muốn nói nhiều, người ta dù sao cũng là vợ trước, còn cô thì là cái gì. “Đúng rồi, em còn chưa nói, cô gái đó quan hệ thế nào với bạn trai em?” Ngô Sa lại lấy một miếng bánh, ăn rất chậm, ăn như vậy dạ dày sẽ không bị căng, Lục Tiêu Họa biết vì Sở Luật đã nói với cô. Lục Tiêu Họa cũng ăn bánh Ngô Sa đưa, uống một miếng nước, cuối cùng mới nhàn nhạt nói: “Đó là vợ trước.” Ngô Sa chỉ có thể cười ha hả, cô vươn tay vỗ bả vai Lục Tiêu Họa: “Chị khuyên em, đàn ông như vậy thì nên bỏ đi.” Lục Tiêu Họa cầm cốc uống nước, cô không nói gì, chuyện sau này thế nào thì để sau hãy nói. Lục Tiêu Họa lấy từ trong ba lô một bếp lò nhỏ chạy bằng ắc quy, pin có thể dùng trong thời gian dài, rất tiện. Người khác đang tìm cách nhóm lửa, cô không cần, cô mở bếp lò ra, đặt lên trên một chiếc nồi nhỏ, ngay cả nồi cũng có thể gấp lại được, nơi này gần nguồn nước cho nên lấy nước cũng không khó. Cô lấy từ trong túi một gói mì ăn liền, đến khi nước sôi liền cho mỳ vào. Chỉ chốc lát sau mỳ đã chín, cô chia làm 2 bát, đem một bát đưa cho Cao Dật. “Cảm ơn.” Cao Dật nhận lấy nhưng không ăn mà đưa bát mỳ tới trước mặt Bạch Lạc Âm: “Em ăn đi.” Bạch Lạc Âm cũng đã quá đói, bê bát mỳ ngấu nghiến ăn. “Anh sẽ không ăn.” Cao Dật không nghĩ tới bát mì khác, anh thật sự cũng không đói bụng. Lục Tiêu Họa đem bát mì còn lại đưa cho anh: “Anh ăn đi, em ăn rồi.” Cô đứng lên đem nồi xuống dòng suối rửa sạch, sau đó lại nhét vào trong balo. Bộ đồ dùng trong quân đội này thực sự dùng rất tốt, cũng may cô đã dùng thử vài ngày, bằng không có lẽ sẽ luống cuống tay chân không biết phải dùng thế nào. Lục Tiêu Họa đi vào trong lều của mình, cô lấy túi ngủ ra chuẩn bị ngủ. Chỉ là cô không biết mình có thể ngủ không, cô sợ nếu không ngủ được thì ngày mai không tỉnh táo, không biết sẽ phải đi như nào. “Tiểu Hoa.” Cao Dật đứng bên ngoài lều của cô khẽ gọi.