Tán gái sát thủ
Chương 7 : Giết hay không giết
Choàng dạng khẽ buông xuống phố phường, ánh nắng chiều tà tỏa nhẹ nhàng trên các con đường, khắp nơi chỉ toàn là một màu vàng dịu thoảng hương.
Hội An! Một vẻ đẹp huyền ảo và lung linh do hàng vạn lồng đèn kỳ mỹ kết tạo vào thời điểm chuyển đêm.
Đại Mạnh bước chân qua chiếc cầu nhỏ. (Cầu bắt qua An Hội phố)
- Ê, Cu!
Tại vị trí giữa cầu, một thanh niên khoảng chừng mười tám tuổi, chặn Đại Mạnh lại, rồi lên tiếng.
Ngay sau đó, năm thanh niên khác cũng bu tới, xếp thành một hình cánh cung nhằm ép Đại Mạnh vào sát mép cầu; che khuất những người đi đường.
Đại Mạnh có đôi chút ngạc nhiên; tuy nhiên ý định những kẻ này cũng không khó đoán cho lắm. Theo bản năng của một cao thủ, hắn quan sát kỹ vị trí và hành động của sáu người, nhằm đối phó với tình huống tiếp theo.
- Nghe tụi bạn anh nói, lúc nãy em thắng nhiều tiền lắm phải không? Bọn anh thua nhiều quá, em cho bọn anh mượn một ít để đánh gỡ vốn được không? Em đừng lo, nếu thua thì anh sẽ về nhà lấy tiền trả cho em, còn thắng thì anh sẽ trả lại cho em gấp đôi. Ok? – Chàng trai lớn tuổi nhất trong nhóm thản nhiên nói.
- Anh cần bao nhiêu? – Đại Mạnh bình tĩnh hỏi lại.
Nghe vậy, sáu thanh niên đều cười vui vẻ. Nhưng khi thủ lĩnh của nhóm chưa kịp mở miệng “mượn năm triệu” thì hắn đã co quắp người lại, ôm háng cuối xuống nền cầu. Rồi một giây sau đó, miệng hắn phát ra những tiếng rên rỉ, nghe rất rùng rợn.
Còn năm tên còn lại, vì không ngờ tới tình huống bất thình lình nên để cho Đại Mạnh luồn xuống háng một người ở giữa, rồi chạy mất.
Đứng lên sau cú đấm trời giáng của Đại Mạnh, tên cầm đầu của bọn thanh niên dùng tay trái ôm lấy“vật quý” của mình, đồng thời tay phải của hắn chỉ về hướng Đại Mạnh đang bỏ chạy.
- Nó chạy kìa!
Theo tiếng hô của tên cầm đầu, năm thanh niên nhanh chóng thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, chúng quay đầu rồi co giò đuổi theo.
Từ vị trí giữa cầu, Đại Mạnh ráng gân vận lực bỏ chạy. Hắn nghiêng thân thể lách qua những người ngoại quốc đang ngắm cảnh trên cầu, nhảy qua nhưng chướng ngại vật đang đặt lung tung dưới đất. Tuy nhiên, chắc có lẽ là do động lực của đồng tiền nên sáu tên côn đồ vẫn đuổi theo sát nút. Trong số chúng có một tên khoảng mười bảy tuổi, dường như biết võ công và có chút bản lĩnh nhảy nhót, hắn đã nhảy từ trên cầu An Hội xuống chiếc thuyền nhỏ đang nằm trên sông. Sau đó hắn giữ thăng bằng thân thể, rồi như một con sóc, khéo léo nhảy sang những chiếc thuyền bên cạnh. Cuối cùng, hắn dùng hết trớn phi lên bờ.
Đường tắt tuy khó đi nhưng vẫn luôn là đường nhanh nhất.
Khoảng cách của hắn và Đại Mạnh chỉ còn khoảng năm mét.
Tất nhiên năm mét thì không thể đuổi kịp Đai Mạnh được. Chỉ có điều, hắn và Đại Mạnh đang chạy ngược hướng với nhau.
Hắn giang tay chụp lấy Đại Mạnh.
Phụt! Một bãi nước miếng bay vào mặt của hắn.
Bởi vì một chút phản ứng theo bản năng nên động tác của hắn bị lệch đi một ít.
Thế nhưng Đại Mạnh chính là cần cái một chút ít đó; hắn nhanh chóng ngửa người về phía sau, dấn một đạp vào dái của đối thủ.
Do hành động bỏ chạy bị ngắt quãng nên năm tên còn lại cũng nhanh chóng đuổi tới. Cũng không biết là học hỏi ở đâu hay là do đánh lộn quá nhiều, mà năm người này nhanh chóng ăn ý, xếp thành một thế trận bao vây.
Đại Mạnh như nằm trong một vòng tròn không lối thoát.
- Cướp! Cướp! Cướp! – Đại Mạnh truy hô.
Lúc nãy, hắn không truy hô bởi vì trên cầu chỉ có vài người nước ngoài. Không phải Đại Mạnh không biết tiếng Anh mà hắn không chắc chắn những người đó sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng người Việt Nam thì khác!
- Chuyện gì vậy – Một bằng chứng nhiều chuyện của người Việt Nam.
- Mẹ tụi mày! Làm cái trò gì đó? – Người này có vẻ hung dữ hơn.
- Mấy thằng này! Tụi mày cướp cái gì của thằng bé? – Lại thêm một người nữa.
- …!
Cứ thế, tiếng ồn ào bắt đầu xôm tụ; người người ở xung quanh thấy vậy cũng từ từ tập trung lại.
Một trận thế mới được tạo ra. Đó là một vòng tròn lớn bao quanh vòng tròn nhỏ, còn Đại Mạnh chính là tâm của hai vòng tròn này.
- Mấy chú ơi! Mấy anh này trấn lột tiền của con! – Đại Mạnh vừa nỉ non, vừa cầm mấy tờ một trăm ngàn chỉ về phía nhưng tên côn đồ đang bao vây hắn.
- Thằng nào trấn lột! – Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, có thân hình vạm vỡ, tức giận lên tiếng.
- Là mấy anh đang vây lấy con nè! Mấy ảnh đuổi theo con nãy giờ à!- Đại Mạnh chỉ vào tên cầm đầu và nói.
- Mày có trấn lột không? – Người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi lên tiếng hỏi tên cầm đầu.
- Dạ… dạ không! Em…em…con…con chỉ đùa với nó cho vui thôi! – Tên cầm đầu trả lời ngập ngừng.
“Bốp!”
- Mày nói láo hả! Tao thấy mày đuổi theo nó nãy giờ! Mẹ mày! Mày ở miếu ông Cọp phải không? Con mẹ mày!– Khi người đàn ông ba lăm tuổi chưa kịp lên tiếng thì một người khác đã giáp tới, tát tai tên cầm đầu.
- Mấy thằng này thì tao biết! Mẹ nó! Tụi này mất dạy lắm! – Khi có một người đã lên đấm thì vài người cũng lác đác bước chước theo.
“Bụp, bụp, bốp…!”
- Đánh chết mẹ tụi nó đi!
- Ta chúa ghét mấy cái loại hình này. Tổ cha tụi bây!
“Bốp…!”
- Đánh cho tụi nó khôn hồn ra! Con mẹ nó!
- Bà con đánh vừa vừa thôi, kẻo xảy ra chuyện. Đánh cho tụi nó biết, rồi đưa cho công an xử lý. – Một người dường như không có cái tật máu lửa, đứng bên ngoài nói.
Mặc kệ những lời nói của một người có ý thức, ẩu đả cứ thế mà xảy ra.
Thời gian đánh đấm cứ thế trôi qua. Bốn tên côn đồ với bốn khuôn mặt bầm dập, thân thể tàn tạ đang năm quằn quại dưới đất. Vào lúc này, chúng chỉ mong công an đến đây thật nhanh; chứ cái cảnh lâu lâu bị một cước, chúng thật sự chịu không nổi.
Nhưng tại sao chỉ có bốn tên, còn hai tên nữa đâu?
Đứng tại một góc khuất phía xa, đau lòng nhìn đồng bạn của mình bị đánh, hai tên còn lại im lặng, nắm chặt nắm đấm, không hề nói gì cả. Vừa rồi, tên bị Đại Mạnh đá vào háng là tên may mắn nhất, bởi vì hắn chưa kịp vây lấy Đại Mạnh nên kịp thời bỏ trốn. Còn tên thứ hai thì hơi xui xẻo một chút, hắn bị người ta đánh tả tơi một trận, rồi nhờ cơ hội mỏng manh mà bỏ trốn được.
Huynh đệ là thế! Thấy cái gì dễ ăn thì tụ tập, còn cái gì khó nhai thì phần ai người đó tính.
Haizzz~~! Ta không giúp được mi rồi! Thôi thì ta đi trước đây! Còn lửa thì lo gì không đốt được rừng xanh!Mi cứ ở lại đó, chịu một trận rồi ta sẽ rửa hận cho mi.
Haizzz~~! Khi ăn chơi ai cũng là bạn; lúc hoạn nạn mới biết bạn là ai!
Hai tên côn đồ nghiến răng, nghiến lợi dõi theo hướng đi của Đại Mạnh.
Mặc kệ vụ ẩu đả đang diễn ra, Đại Mạnh lén lút bỏ đi. Nói thật, nếu hắn không mang một số tiền lớn trên người thì gặp công an cũng không phải là một chuyện phức tạp. Đã là công an thì không ai là không hiểu lý lẽ.
Nói chung, trong vấn đề này thì cũng không thể nói tất cả đều tốt được. Chỉ có thể nói là, công an Việt Nam khác công an nước ngoài. Thế thôi!
Đại Mạnh bước xuống đò. Hắn im lặng ngồi ngắm cảnh vật xung quanh và suy ngẫm. Vào lúc này, đầu óc của hắn không còn để ý cái chuyện hai tên côn đồ bỏ trốn nữa, bởi theo hắn thì hai tên này sẽ cao chạy xa bay, hơi đâu mà tìm hắn nữa. Hắn đang nghĩ, ngày mai có nên tiếp tục đánh bạc nữa không?
“Đánh tiếp!”
Quyết định này đưa ra trùng với thời điểm hai tên côn đồ lên đò. Đại Mạnh trố mắt nhìn chúng và chúng cũng hằn học đáp trả lại.
Hai bên im lặng không nói gì. Chuyến đò cứ thế mà chạy đi.
- Cô ơi cho con hỏi, ở đây có xe ôm không? – Vừa xuống bến đò Cẩm Kim, Đại Mạnh liền đến hỏi một người phụ nữ đang bán hàng tạp hóa ven sông.
- Con đi tới quán mỳ đằng kia hỏi thử! Cô cũng không biết bữa nay ổng có chạy xe không! – Người phụ nữ trả lời.
- Dạ! Cho con cảm ơn ơn cô!
- Ừ.
Bước tới quán mỳ, Đại Mạnh đi tới hỏi thăm bà chủ quán.
Một lúc sau, một người đàn ông đã ngoài bốn mươi, bước tới chỗ Đại Mạnh đang đứng.
- Đi đâu đây Cu?
- Dạ! Chú chở con tới nghĩa địa Hòa Bình gì gì đó, được không chú? Không phải nghĩa địa thuộc xã Duy vinh, mà nghĩa địa gần chỗ Cẩm Kim đó. – Bởi vì không biết chính xác địa phận và tên của nghĩa địa này nên Đại Mạnh nói hơi nhiều.
- À! Chú biết rồi. Nghĩa địa giáp với thôn 5, Duy Vinh và Cẩm Kim. Được rồi! Mười ngàn, lên xe, chú chở đi!
Với quãng đường chưa tới một kilomet thì e rằng số tiền này quá mắc so với kinh tế ở thời điểm hiện tại. Tuy nhiên, Đại Mạnh cũng không muốn dông dài với vấn đề này; mà nhanh chóng ngồi lên xe, sau đó ngước mắt nhìn lại hai tên côn đồ để xem động tĩnh của chúng.
Ẫm ờ trả lời những câu hỏi vô vị của người lái xe ôm như nhà con ở đâu, con đi thắp hương à, con có ra bến đò nữa không,.., thì rốt cuộc chiếc xe cũng đưa Đại Mạnh đến nơi.
Xuống xe, tính tiền, Đại Mạnh bước vào phía trong nghĩa địa.
Người lái xe ôm vẫn đứng ở đó; tuy nhiên, vì Đại Mạnh không trở về nên hắn cũng chỉ nhìn một chút, rồi nổ máy chạy đi.
Ngay sau khi người lái xe ôm đi được vài giây thì hai tên côn đồ cũng chạy chiếc xe “năm mươi”, tà tà đến.
- Nó đi vào trong nghĩa địa. Nó đi vào làm gì thế?– Tên Hùng dừng xe, chỉ vào bên trong nghĩa địa.
- Đi vào! Kệ mẹ nó! Vào đập nó một trận cho tao!– Tên Cường nói. (Tên này có võ)
Ba ngày tết, bảy ngày xuân, nói chung, trên khắp đất nước, không khí tết vẫn còn vô cùng nhộn nhịp. Nhộn nhịp đến mức tất cả mọi nơi trên nghĩa địa cũng phải náo nức đón xuân.
Người chết cũng đón tết!
Sáu giờ chiều, bầu trời đã bắt đầu mờ mờ ảo ảo.
Lúc này, những nơi như nghĩa địa, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì có cho tiền, người ta cũng không tới.
Đại Mạnh nhìn mọi hướng xung quanh nghĩa địa, nơi đây chỉ còn lác đác vài người. Tất nhiên, những người này cũng sắp sửa trở về nhà.
Từ trên nghĩa địa, chạy tới bờ lát (cây lát để làm chiếu) ven sông. Sau khi chạy một đoạn khá xa, Đại Mạnh liền dừng lại. Chỗ này, nếu như hành động cẩn thận thì không ai có thể nghe thấy được những âm thanh tầm trung.
Nhìn hai tên côn đồ đang lặng lẽ đuổi theo, Đại Mạnh nở một nụ cười khổ. Bây giờ hắn cũng không chắc chắn có thể làm thịt được hai kẻ kia. Do đó, hắn cũng không ngu ngốc mà solo trực diện.
Đại Mạnh tìm một vị trí ẩn nấp.
- Nó đâu rồi! – Vì bóng dáng Đại Mạnh mất hút nên Cường lên tiếng.
- Chắc trốn rồi! Mẹ nó! Con chó này cứ như cá chạch! – Hùng lên tiếng.
- Tìm kỹ trong mấy cái bụi lát, nó trốn trong đó đấy. – Cường nói.
Hơn nửa giờ đồng hồ tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đại Manh, hai tên côn đồ bắt đầu uể oải.
Lai thêm nửa giờ nữa! Bầu trời gần đến điểm hoàn toàn đen tối. Những tiếng côn trùng bập bùng vang lên làm hiện lên vẻ rùng rợn nơi nghĩa địa hoang vắng.
- Về thôi mày! Nó chạy mẹ rồi! Giờ này tao thấy ghê ghê sao đó! – Hùng lên tiếng.
- Từ từ! Ráng tìm hết đám lát này đi! Phía kia là cuối con sông, nó hết chỗ trốn rồi. – Cường cố gắng níu kéo Hùng lại.
Vèo…!
Từ vị trí cuối đám lát, một viên gạch theo quỹ tích cong tuyệt đẹp bay thẳng vào đầu của Hùng.
“Bốp!”
Quá bất ngờ, máu từ trên trán của Hùng văng ra, đầu óc của hắn trở nên choáng váng. Hắn ôm đầu, từ từ nằm xuống dưới, bùn đất cứ thế mà lấm lem lên người của hắn.
Đứng bên cạnh, Cường cũng khá bất ngờ; nhưng bởi là người học võ nên hắn nhanh chóng tập trung tinh thần, xông tới vị trí mà Đại Mạnh đang ẩn nấp.
Khi thấy bóng dáng của Đại Mạnh, Cường điều khiển thân thể, huy động hai chân tung ra một cước.
“Vèo…!”
Lại một viên gạch nữa bay ra. Tuy nhiên, lần này viên gạch không thể chạm được mục tiêu.
Vừa rồi, tuy thế công của Cường rất nhanh chóng nhưng hắn vẫn kịp thời xoay người né tránh.
Từ phía bùn đất tung người dậy, hắn tiếp tục phi cước về phía Đại Mạnh.
Đại Mạnh nghiêng người né tránh. Nhưng ngay sau đó, một cú đấm trời giáng của Cường in thẳng vào bụng của Đại Mạnh. Rồi tiếp theo đó, một một cú đá ngang chân quét thẳng về phía hông của Đại Mạnh.
“Ự!” Thân thể của Đại Mạnh rơi về phía sau hơn hai mét.
- Mày chạy à! Mày chạy nữa đi! Con mẹ mày!
Vừa nói, Cường vừa phi thẳng cẳng vào vị trí mà Đại Mạnh đang ngã xuống. Tuy nhiên, Đại Mạnh đã nhanh nhẹn lăn đi.
“Ự!” Tuy tránh thoát cước phi của Cường nhưng Đại Mạnh không thể thoát đòn đá thứ hai của đối thủ. Thân thể của Đại Mạnh lại văng về phía sau. Cảm giác đau đớn bắt đầu quằn quại trong ruột gan của Đại Mạnh. Dường như hắn không còn đủ sức nữa rồi.
- Mày chạy hả! Chạy đi!
Cường dùng tay phải chụp lấy áo Đại Mạnh, rồi nhấc thân thể nhỏ bé này lên.
“Bốp, bốp!” Hai cái tát trời giáng in vào mặt của Đại Mạnh
- Con mẹ mày!
“ Bốp!”
“Xoẹt!”
Khi Cường dùng tay trái, tung cái tát thứ ba cũng chính là lúc Đại Mạnh rút con dao được giấu trong người ra. Con dao này, thì từ lúc bốn tuổi, Đại Mạnh đã mang trong người mọi lúc mọi nơi.
May mắn thay, Cường là võ sinh nên phản ứng của hắn có phần nhanh nhẹn hơn người thường. Lúc thấy con dao lóe lên thì hắn lập tức vứt Dại Mạnh xuống đất. Tuy nhiên, con dao nhỏ vẫn mạnh mẽ cắt qua tay trái của hắn. Vết cắt gần như sâu tới xương, máu bắt đầu phun trào ra.
Lúc đầu Hùng cũng không thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng dần dần hắn mới rần rật lên cảm giác. Chỉ là hiện giờ Cường chưa thể quan tâm tới cái này được. Hắn cũng chẳng quan tâm, tại sao Đại Mạnh còn nhỏ mà có sức lực và tốc độ lớn đến thế.
Lúc này, hắn chỉ quan tâm tới một chuyện.
Đại Mạnh đang cầm dao lao tới.
Cường tung chân quét ngang, nhằm đá Đại Mạnh ra xa. Có điều, Đại Mạnh không phải là đứa con nít thường, hắn chỉnh hướng con dao trên tay phù hợp với góc mà Cường đang đá tới.
Một góc vuông được hình thành!
Con dao đâm vào chân của Cường và cứa một vết vào ống xương quyển của hắn. Sau đó, một phản lực khiến Đại Mạnh văng về phía sau. Con dao cắm cũng vì thế mà được rút ra khỏi vị trí đâm. Hơn nữa, cú đâm vừa rồi cũng đã khiến con dao thụt lại, làm bàn tay trái của Đại Mạnh bị cắt một vết sâu. Máu từ trên bàn tay từ từ lấm tấm ra. Thế nhưng, chẳng có một sự đau đớn nào cả. Cái này không phải là do trạng thái kích thích, mà đối với Đại Mạnh, vết thương này không có ý nghĩa.
Đại Mạnh nhanh chóng đứng vững, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía đối thủ.
Sát khí bắt đầu tuôn ra.
Cường tự dưng sợ hãi.
Chân trái của Cường vô cùng đau đớn. Lúc này, hắn tạm thời không thể vận động. Hắn nhìn Đại Mạnh, một cảm giác kỳ lạ nào đó xông vào tâm linh, khiến cho hắn lạnh lẽo thấu tim.
Đại Mạnh đang lù lù cầm con dao tiến về phía hắn. Một khí thế khiến Cường bàng hoàng, không dám nhìn thẳng.
Khí thế! Hắn thật sự không biết đó là sát khí. Hắn chưa thấy sát khí bao giờ.
Phải chết sao?
Giỡn hoài! Nhưng hắn đang rất sợ hãi!
Đại Mạnh bước đến gần Cường. Hắn dùng chân phải đạp mạnh lên cánh tay của đối thủ.
“Răng rắc!”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Là cánh tay trái gãy trước.
- Mày… mày..! – Cường rên rỉ.
“Răng rắc!”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Cánh tay phải cũng đi theo.
Một cao thủ vovinam với năm năm luyện tập lại thua một đứa bé miệng còn hôi sữa. Một kẻ mười bảy tuổi với đẳng cấp hai đai đỉnh phong (hai đai ba gạch) lại bị một thằng nhóc năm, sáu tuổi đánh gãy tay. Hỏi trên đời, còn có chuyện nào vô lý như chuyện này không?
Đại Mạnh đâu biết đến nỗi uất ức của Cường vào lúc này; nhưng nếu có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Bây giờ, hắn chỉ quan tâm tới một điều. Sát khí của hắn đã trỗi dậy.
Giết hay không giết!
Giết! Dùng dây buộc cục đá vào thân thể hai người này, ném xuống sông. Con chiếc xe, len lén đem vứt xuống sông.
Hai kẻ này mất tích, công an sẽ nghi ngờ. Họ sẽ hỏi nhưng họ không thể nào nghĩ là Đại Mạnh giết được. Nếu tìm thấy xác thì cũng một thời gian lâu, khi đó thì mọi chuyện đã qua rồi.
Đại Mạnh đang suy ngẫm.
Giết hay không giết!
Thôi thì làm người bình thường đi, cuộc sống trước đã qua rồi!
Vèo! Một cục đá bay về phía đầu của Đại Mạnh. Bởi vì đang suy nghĩ lung tung, không chú ý nên hắn đành phải nghiêng đầu qua bên trái để cục đá khỏi chạm vào vị trí hiểm yếu. Thực chất đây chỉ là phản ứng đã được rèn luyện thành bản năng.
“Bốp!” Máu xịt ra, bùn đất từ viên đá văng tứ tung lên khuôn mặt của Đại Mạnh.
Đầu óc của Đại Mạnh hơi choáng váng một chút nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng tập trung lại. Hắn cầm con dao lên, lạnh lùng nhìn về Hùng.
Giết hay không giết!
“Víu!” Con dao bay tới vị trí của tên Hùng đang đứng lọm khọm.
Giết!
Phập! Con dao cắm ngang vào bắp đùi của Hùng.
Không giết!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! – Hùng đau đớn kêu gào.
“Răng rắc! Răng rắc!” Hai cánh tay của Hùng bị gãy nát như Cường.
- Lần sau bọn mày sẽ không may mắn như vậy.
Vứt lại một câu, Đại Mạnh lê bước chân mệt mỏi của mình đi. Hắn cũng chẳng quan tâm hai tên này có về được không. Hắn chỉ cần biết, hai tên này không chết là được rồi. Cái này là do Đại Mạnh hiểu thương tích của hai tên côn đồ một cách rõ ràng. Bởi hắn chính là người gây ra mà.
Haizzz~~!
Đại Mạnh thở dài.
Giết hay không giết!
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
81 chương
49 chương
339 chương
40 chương
45 chương
11 chương