Tán gái sát thủ

Chương 6 : Nguy hiểm tại hội an

- Mạnh, Mạnh! Lại đây cậu bảo cái này! Tiếng của một người đàn ông trung niên vang lên ở phía sau lưng Đại Mạnh. Người này cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Dừng chân giữ bước, lông mày của Đại Mạnh khẽ nhíu lại, hắn quay đầu nhìn về phía sau. Là cậu Nhật của hắn! Người này đã ba mươi hai tuổi. Cậu ta là đứa con thứ năm của ông bà ngoại Đại Mạnh. Nhà thì cũng ở thôn 4 nhưng mà lại cách nhà Đại Mạnh khá xa; khoảng cách còn xa hơn nhà nội của hắn nữa. Đứng đợi một lát, khi cậu Nhật của hắn đến gần, Đại Mạnh liền mở miệng. - Có chuyện gì vậy cậu Nhật? - À! Cũng không có chuyện gì lớn! Vừa rồi cậu nghe nói là con thắng lớn lắm, đúng không? – Nhật mở miệng. - Dạ! Cũng được một triệu mốt. – Tuy không muốn trả lời nhưng Đại Mạnh cũng phải khai báo một chút. Đương nhiên, hắn không thể nào khai báo chính xác số tiền được. - Vậy à! Số con đỏ thiệt đó! Mới còn nhỏ mà đã giỏi vậy rồi. Kiểu này, chắc mẹ con mừng lắm nghen! - Dạ! Cũng không có gì. – Nghe cậu mình khen, Đại Mạnh cũng không tỏ vẻ gì hết. - Chuyện là thế này, gần đây cậu cũng khó khăn lắm, con cho cậu mượn một ít tiền được không? – Khuôn mặt của Nhật giật giật hàng lông mày. - Bao nhiêu vậy? – Đại Mạnh cũng không ngạc nhiên cho lắm, bởi cái chuyện mượn tiền này cũng là một điều không khó đoán. - Năm trăm ngàn thôi con! – Nhật cũng không tỏ ra nôn nóng. Chắc hắn nghĩ là chuyện này sẽ dễ dàng thôi. Đại Mạnh nhíu nhíu hàng lông mày. Đúng ra, hắn cũng không muốn làm phức tạp mọi chuyện, nếu như mượn một trăm, hai trăm thì hắn cũng bực bội mà đưa ra. Nhưng năm trăm thì hơi quá. Tuy số tiền thắng nhiều hơn những gì hắn nói, nhưng đã nói thắng một triệu mốt, mà người khác lại mượn năm trăm thì cứ như ông nội của người ta. Cái chuyện mượn tiền kiểu này, thì trả lại là một vấn đề rất khó khăn. Hiện giờ Đại Mạnh vẫn là một đứa trẻ, thế nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu. Nhìn thằng cháu của mình đắn đo, suy nghĩ; Nhật tiếp tục mở lời dụ dỗ. - Cậu nói thế này nhé! Giờ con đem tiền về thì cha mẹ của con cũng sẽ giữ hết. Con nghe lời cậu; đưa tiền cho cậu giữ; khi nào con cần thì con tới lấy. Cậu thì dễ tính lắm, không có như cha mẹ của con đâu. Còn nếu như cha mẹ con biết và hỏi “tiền đâu” thì con cứ nói là lỡ thua lại hết rồi. Có gì thì cậu tới gặp cha mẹ của con, nói giúp cho vài tiếng. Cha mẹ sẽ không đánh con đâu, con đừng có lo! Ách! Đây gọi là dụ dỗ con nít sao? Mạnh khẽ cắn bờ môi. Chạy! Hắn quyết định nhanh chóng. - Nè, nè! – Nhật nhanh chóng đuổi theo. Tốc độ của Nhật rất nhanh nhưng làm sao có thể đuổi kịp Mạnh. Chuyện này cũng không thể nói “Đại Mạnh từng là sát thủ”. Vấn đề này có liên quan tới rèn luyện. Dù là con nít thì sao, cơ thể chưa phát triển hoàn toàn thì sao? Chẳng sao hết! Nếu biết cách rèn luyện, rèn luyện một cách tối đa và phát huy hết tiềm năng trong cơ thể thì mấy chuyện chạy nhảy này cũng bình thường thôi. Tuy về sau về già, cơ thể sẽ tổn hại nhưng Đại Mạnh cũng không nghĩ nhiều như thế; chuyện gì đến thì nó sẽ đến thôi. Cơ thể bị tổn hại thì là chuyện về sau; chuyện đó thì tới đó hẵng tính. - Cậu còn đuổi theo là con tri hô đấy nhé! – Đại Mạnh hăm dọa. Nhật tuy bực bội với câu này, nhưng hắn vẫn cố đuổi thêm một quãng nữa. Vài phút sau, hắn dừng lại thở hổn hển. Hắn rất tức giận, vô cùng tức giận. Một thằng bé ở tuổi này mà dám xỏ lá hắn. Hắn âm thầm thề, nếu sau này mà gặp lại thằng cháu hỗn xược này thì sẽ dạy dỗ cho nó biết tay. Đương nhiên, đó là vấn đề sau này gặp lại; còn bây giờ thì hắn phải giải thích cho thằng bạn của mình biết. Chuyện này cũng rắc rối lắm; người ta sẽ rất khó tin; vấn đề không tin tưởng này cũng là bình thường thôi. Còn khoảng hơn năm mươi mét nữa là tới nhà nên Đại Mạnh từ từ dừng lại, hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập lên một chút. Hắn chậc lưỡi, ầm thầm ngán ngẫm, thân thể bây giờ của hắn còn yếu ớt quá. Tuy bây giờ đã hơn xa những đứa bé cùng tuổi nhưng nếu so sức với người trưởng thành thì cứ như sỏi chọi với đá. May mà người ta còn sợ truy hô, nếu không thì sẽ rắc rối lắm đấy. Bỏ qua những chuyện này, Đại Mạnh tiếp tục đi thẳng hướng về nhà. Từ xa xa trông về nhà của mình, sân cửa vẫn vắng tanh, cửa ngõ vẫn khép kín như cũ, Đại Mạnh biết cha mẹ của mình vẫn chưa về. Cũng chính do điều này nên hắn cũng không giấu tiền đi mà nhanh chân đẩy cửa bước vào nhà. Nhà của hắn cũng không có khóa, không phải vì nghèo nên không mua nổi khóa, mà những người dân quê ở đây, khá là chất phác. Lâu lâu thì cũng có chuyện bắt chó trộm nhưng quang minh chính đại làm việc này thì không thể nào xảy ra. Hàng xóm ở đây cũng không phải là người vô cảm. Đi đến vị trí khá vắng vẻ sau nhà, Đại Mạnh dọn đi đống rác, rồi nhấc cục đá bự lên, sau đó cất tiền vào cái hộp gỗ. Xong xuôi, hắn sắp xếp mọi thứ lại như cũ. Hắn tự giễu với lòng; cuộc sống này có vẻ lén lút quá; cuộc sống này có vẻ buồn cười quá! Tính tổng số tiền thắng cờ bạc vào hôm nay là hai triệu hai. Vừa rồi, Đại Mạnh cũng chỉ giấu đi một triệu. Còn một triệu hai đang cầm trên thì hắn giữ lại để đưa cho cha mẹ mình. Không phải là Đại Mạnh sợ người ta đồn đại, bởi hắn có thể nói là đã lỡ tay mà chơi thua lại rồi. Cũng không phải là hắn sợ cha mẹ mắng vì thắng tiền mà còn chơi ngu. Nói chung, hắn không sợ mấy cái này. Đơn giản, đây là một việc nên làm; đã là một người con thì phải làm như vậy. Bảy giờ tối! - Hôm nay, sao anh đen thế! Thua hơn hai trăm ngàn! Cha mẹ Đại Mạnh đã về. Nhưng hai người còn chưabước vào nhà thì Đại Mạnh tiếng dằn vặt của mẹ hắn đã vang lên rồi. Đứng bên cạnh vợ của mình, Hùng vẫn im lặng, không nói gì. Hôm nay hắn cầm cái ván nào đều thua ván đó; đúng là đen thật. Bởi vậy, trên đường về nhà, hắn đành kè kè theo vợ mà nghe những lời cằn nhằn. - Con ăn cơm chưa! Vừa bước xuống nhà dưới, Lan bế ẵm Đại Mạnh vào lòng, đồng thời lên tiếng hỏi thăm. - Dạ! Con đã ăn hết bánh tét trên bàn thờ rồi! – Đại Mạnh gãi gãi cái đầu, ngây ngô nói. - À, há! – Lan xoa nhẹ cái đầu thằng con trai yêu dấu của mình. Nàng rất hài lòng với đứa con của mình. Thông minh thì có đấy, nhưng chuyện này thì sau này mới rõ ràng được, còn bây giờ, vấn đề ăn uống của con mình chính là điều khiến nàng nhẹ nhõm trong lòng nhất. Thông thường, với những đứa bé ở tuổi này, hoặc hơn vài tuổi thì người ta vẫn còn phải dỗ dành mà đút đấy. Ôi! Cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Từ nhỏ đến giờ, nàng có dạy dỗ nó được bao nhiêu đâu. Không phải là nàng không biết cách dạy con mà con của nàng thật sự không cần dạy. - Mẹ! Hôm nay con chơi bầu cua, con thắng được tiền nè! - Ồ! Vậy à! Con thắng được bao nhiều! – Lan nhẹ nhàng ẫm con vào lòng, nàng cũng không để ý tới số tiền mà Đại Mạnh thắng cho lắm. - Mẹ giữ tiền giùm con nghen! Con thắng nhiều lắm! – Đại Mạnh lấy tiền trong túi quân, đưa ra trước mặt mẹ. - Trời đất! Cái gì đây! Lan hoảng sợ lên tiếng. Nàng cầm lấy tiền trên tay của Đại Mạnh. Sau đó, nàng vừa đếm, vừa trợn mắt nhìn con. Lâu lâu, nàng liếc qua nhìn chồng. Chuyện này, nàng thật sự không thể nào tin tưởng được. - Tiền này ở đâu vậy con? Không phải là nhặt… nhặt được của ai đấy chứ? – Ba của Đại Mạnh mở miệng hỏi. - Dạ! Là do con thắng bầu cua đó! – Nhìn ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Đại Mạnh âm thầm líu lưỡi. Tuy biết mọi người sẽ rất ngạc nhiên, nhưng biến hóa lớn như vậy thì cũng làm cho hắn khá là sửng sốt. - Một triệu hai! Con nói thật với mẹ, là con được hay là do con thắng bầu cua! – Sau khi đếm kỹ số tiền, Lan nghiêm túc hỏi con mình. - Dạ! Con nói thật đó! Con thắng Bầu Cua mà! Ba mẹ không tin thì lên chỗ ủy ban hỏi mấy người ở đó. Họ sẽ kể cho mà nghe! Thấy tiền thì ai mà không vui, nhưng không phải thấy tiền là quên hết mọi thứ. Tuy con mình xưa nay rất ngoan, nhưng Hùng và Lan cũng không mấy tin tưởng cho lắm. Sau một lúc dò hỏi con của mình cho chắc chắn, Hùng hướng về Lan nói. - Em ở nhà với con, anh lên trên kia hỏi người ta cho kỹ. - Ờ! Anh đi nhanh rồi về! Không có được nhậu nhặt đó! – Lan đồng ý nhưng vẫn phải nhắc nhở chồng mình. Vài giây sau, khi Đại Hùng đã ra khỏi nhà, Lan ôm con vào lòng, tiếp tục dụ dỗ. - Sao con thắng nhiều thế? Con kể cho mẹ nghe được không? Biết mẹ mình đã gần như là tin tưởng, Mạnh bắt đầu ba xạo, kể lại quá trình phá vỡ vòng vây, chà đạp kẻ khác. Câu chuyện rất chi là hào hứng; vì nó đã được Đại Mạnh thêm mắm thêm muối tùm lum. - Lần sau con không được chơi nhiều như thế nhé! “Bốp!” Lan nhẹ nhàng đánh cái mông của con mình rồi ôm nó vào lòng. Chuyện thua bài xì lát (xì dách) thì nàng đã quên mất từ lâu. Cũng là vì Đại Mạnh thắng tiền, nhưng đây chỉ là lý do nhỏ. Con của nàng ngoan và thông minh mới là nguyên nhân khiến nàng vui vẻ nhất. - Con nói gì! Cậu Nhật nói như thế sao? Để ngày mai mẹ hỏi cho ra lẽ! – Lan khá là tức giận khi nghe Đại Mạnh kể việc này. - Mẹ cũng không cần phải làm căng lắm. Con nói chỉ để mẹ biết tính cách người này thôi! Chứ con cũng không muốn mẹ xung đột với người ta đâu! - Ừ! Con yêu của mẹ ngoan lắm. Sáng hôm sau, Đại Mạnh thức giấc. Chuyện cần làm tiếp theo của hắn chính là kiếm thêm một số tiền nữa. Bởi vì hắn cần tiền để mua một số loại dược vật cần thiết. Hắn cũng không biết giá cả hiện giờ của các loại đó nhưng có tiền thì chắc chắn làm việc gì cũng sẽ không quá khó Hôm nay đã là mồng bốn nên không khí tết đã bớt nhộn nhịp hơn trước. Thế nhưng, không phải vì thế mà trò bầu cua tôm cá đã được đánh tan. Thông thường, những trò cờ bạc này thì tồn tại đến mồng sáu, mồng bảy, có đôi khi qua mồng mười mà vẫn chưa được dẹp bỏ đấy. Người Việt Nam thật kỳ lạ! Đa số mọi người vào thời kỳ này đều còn nghèo khó nhưng ai nấy đều có tính chịu chơi. Xin xe, quá giang ra xã Cẩm Kim – Hội An và sau gần mười lăm phút đi nhờ xe đạp của một người xa lạ thì cuối cùng Đại Mạnh cũng đến được địa điểm thích hợp để kiếm tiền. Sáng nay, ai sẽ là người đầu tiên bị hắn dỡ sòng? Ba con nai! – Một chú đã ra đi. Hai cá, tôm! – Lại thêm chú nữa. Nai, bầu, cua! – Và như thế chú ra đi! Ngồi từ sáng đến trưa, Đại Mạnh từ từ dỡ sòng ba chú. Sau khi mua một chút gì đó ăn lót bụng, hắn kiếm một nơi vắng vẻ để chôn bớt tiền xuống đất. Không phải hắn sợ cướp, mà số tiền này khá là nhiều, mang theo thì quần áo sẽ thủng thỉnh và bừa bộn. Cũng bởi đã xin phép cha mẹ mình đi chơi và tối nay sẽ xuống nhà ngoại ngủ nên hắn quyết định chọn thị xã Hội An là địa điểm tiếp theo. Điều này chỉ là do hắn không muốn người ta chú ý, chứ những sòng bầu cua ở Cẩm Kim vẫn còn sức sống nhiều lắm. Thị xã Hội An! Nói đến Hội An thì ta phải nói nó là một phố cổ. Đây là một đô thị cổ nằm ở hạ lưu sông Thu Bồn, thuộc vùng đồng bằng ven biển tỉnh Quảng Nam, cách thành phố Đà Nẵng khoảng 30 km về phía Nam. Nhờ những yếu tố địa lý và khí hậu thuận lợi, Hội An từng là một thương cảng quốc tế sầm uất; nơi gặp gỡ của những thuyền buôn Nhật Bản, Trung Quốc và phương Tây trong suốt thế kỷ 17 và 18. Ngoài ra, ở đây còn có nhiều làng nghề truyền thống được phát triển rực rỡ và chính sự đa dạng về các ngành nghề như nghề mộc, trồng rau, nghề thuốc, làm lồng đèn, làm gốm mỹ nghệ.... đã làm nên sự phồn thịnh, tấp nập cho cảng thị Hội An. Đến năm 1999, phố cổ Hội An được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới; đến năm 2006 thì Hội An được công nhận là đô thị loại III. Và mãi cho đến đầu năm 2012 thì Hội An mới chính thức được chính phủ công nhận là thành phố trực thuộc tỉnh. Hơn mười phút ngồi trên chuyến đò từ Cẩm Kim sang phố cổ Hội An, thì Đại Mạnh cũng đặt chân xuống bến sông Bạch Đằng. (Đây một địa điểm thuộc phường Minh An) Khắp bề nơi đây, khách du lịch tập trung đông đúc. Chỉ là thành phần khách du lịch hầu như là người nước ngoài. Nhìn một lát về những món ăn dân dã và truyền thống rất hấp dẫn như cao lầu, hoành thánh, bánh bao, bánh vạc, bánh bèo, hến trộn, bánh xèo, bánh tráng... và đặc biệt là Mỳ Quảng đang bày bán mọi nơi, Đại Mạnh toan định thưởng thức một chút nhưng cuối cùng hắn xua tan ý nghĩ này và đi đến khu phố An Hội. Chỗ này cũng chỉ cách bến đò khoảng năm trăm mét thôi. Năm rưỡi chiều! Lúc này, số tiền trên tay của Đại mạnh cũng đã hơn tám triệu rồi. Tại sao lại nhiều thế? Không phải do Đại Mạnh đánh hay mà do người ở đây giàu có hơn những người ở vùng thôn quê. Cái trò đánh bạc này, thắng nhiều không phải là do đánh giỏi hay đánh tệ; đánh bạc thì phải nói là đánh nhiều hay là đánh ít. Trông lên bầu trời, Đai Mạnh biết lúc này đã khá trễ nên quyết định đứng lên để về nhà. Tại một nơi không xa trong góc phố An Hội. - Anh Thanh! Thằng nhóc đã đứng dậy rồi! - Ừ! Chuẩn bị đuổi theo! Tụi bây me chỗ nào ít ít người rồi làm vố! Chỉ có hai tên trò chuyện, nhưng có bốn người ngồi nghe. Những người này chẳng có đặc điểm gì giống nhau cả; mỗi người đều có chiều cao, phong cách ăn mặc…riêng biệt; tuy nhiên lúc này tất cả bọn chúng đều có chung một đặc điểm “nụ cười tà tà trên môi”. (Nguồn: VipTruyen.Vn)