Bác Sĩ Cầm Thú
Chương 1
Hộ lý chuyên nghiệp là một công việc khổ sai nhất là ở các công việc ở bệnh viện.
Không nói công việc hộ lý chuyên nghiệp âm thịnh dương suy, bọn họ cũng giống như sinh viên học y lâm sàng, đều là năm năm,hơn nữa cơ bản học cũng giống nhau,chỉ khác ở chỗ không học chuẩn đoán bệnh mà thôi.
Đều học cơ bản giống nhau thế nhưng so với bọn họ dù có là học tốt đến đâu thì ra trường công tác cũng vất vả hơn, mệt nhọc hơn, tiền lương cũng kém hơn nhiều.
Hơn nữa hộ lý chuyên nghiệp lúc tốt nghiệp cũng bị khảo nghiệm gắt gao chứng minh thực lực,mà sau khi đi làm cũng sẽ bị hai lần kiểm tra sát hạch mỗi quý.
Cho nên sinh viên nếu vào khoa hộ lý,đều không nghĩ tới chuyện học sang chuyên nghiệp, mỗi người đều giống như liều chết nhảy vào hố lửa,chứ thực sự nhiệt tình yêu thích công việc lại không có mấy người.
Đương nhiên,ngoại trừ vị nam nhân vĩ đại Siegel!
Đó là vị thủy tổ của giới hộ sĩ, là hộ lý chân chính!
Không giống nhóm hộ lý nhỏ hiện tại, nhìn gương mặt như bị áp bức khổ sở đến sắp nhỏ máu, hộ lý trước đây nhiều nhất cũng chỉ giống như cái băng vệ sinh không có cánh!
Lưu y tá trưởng cắn hạt dưa, cảm thán nói: “Na Na thật ra thật tâm yêu thích công việc này, trừ việc cô ấy ngốc như không có não ra, tôi nghĩ cô ấy chính là một ‘Tiểu hộ sĩ’ ban đêm có cánh an toàn a!”
Người bên cạnh vội hùa theo Lưu y tá trưởng: “Đúng không chỉ là loại có cánh mà còn là loại siêu dài.” (mấy bác so sánh con người ta với cái đấy là thế nào? =.=)
“Phốc –”
Lưu y tá trưởng phun ra hạt dưa, nghiêm túc dùng sức gật đầu!
Na Na giống như một ngưu nhân ( khỏe như trâu đó ạ,để vậy hay hơn), là đại hộ lý chuyên nghiệp. Là sinh viên có biểu hiện tốt, thành tích nổi trội xuất sắc nên các giáo sư hướng dẫn phá lệ thiên vị một chút,thời điểm thực tập cũng sắp xếp cho đơn vị tốt hơn.
Có ai không vui khi đi nơi có điều kiện tốt để thực tập?
Nhưng Na Na cố tình cự tuyệt ý tốt của giáo sư hướng dẫn, tự mình kéo hành lý đi đến phòng khám nơi thâm sơn cùng cốc, mỗi ngày đi theo hai vị bác sĩ già lên núi xuống thôn khám bệnh. Phòng khám đó là cơ sở y tế duy nhất,chỉ có mình cô là hộ lý thực tập.
Báo cáo thực tập của Na Na so với tất cả mọi người phong phú hơn, thành tích cũng tốt hơn những người khác.
Cũng chỉ là thực tập thôi, không phải là vấn đề gì quá quan trọng, phần lớn các giáo sư cũng không làm khó sinh viên, mặc kệ biểu hiện thế nào, chỉ cần không phải rất khác người đều cho qua.
Rất nhiều đệ tử đều là dạng lơ mơ, bệnh viện cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho xong việc.
Các sinh viên đều nói Na Na ngốc nghếch, chỉ mới một năm ngắn ngủi, từ một cô gái trắng trẻo nộn nộn đã bị biến thành “món đồ cổ” mới đào lên được. Thật là uổng phí!
Cái trấn nhỏ kia trước đây cách huấn luyện huấn luyện bộ đội rất gần, phòng khám đó là do bộ đội mở ra, hiện tại quân khu đã có bệnh viện, mà ở đó điều kiện thiếu thốn gian khổ, người đồng ý đến quá ít, cho nên vẫn không phát triển được.
Hai vị bác sĩ già đều thích hộ lý nhỏ nhu thuận chịu khó này, mỗi ngày khi đi khám bệnh cùng các ông đều có những lời nói,cử chỉ rất mẫu mực, làm các ông đều khen cô không dứt miệng.
Rất nhanh sau đó, phẩm chất tốt đẹp của Na Na bay đến viện tổng quân khu, các giáo sư có tiếng ở các khoa chuyên môn tại bệnh viện đều muốn lấy hồ sơ của cô.
Ở thời đại bây giờ nếu không có bối cảnh lớn, muốn công tác tại bệnh viện có tiếng trong nước thật sự rất khó.
Vì thế Na Na trở thành đối tượng mà các sinh viên ghen tị, hâm mộ đến đỏ mắt. Cô dễ dàng có thể vào làm ở đơn vị mà các sinh viên khác mơ ước tha thiết.
Hộ lý mới ra trường cũng giống như bác sĩ mới ra trường, đều phải luân phiên thay đổi qua các khoa khác nhau trong vòng một năm để khảo hạch tư cách mới có thể được bệnh viện cho vào biên chế,rồi thông qua đánh giá của các khoa đó để quyết định sắp xếp vào khoa nào.
Na Na đợi hơn nửa năm, rốt cục cũng đến khoa giải phẫu thần kinh!
Thông tin chính thức vừa ra đã được bạn cùng ký túc xá Mao Đan là hộ lý ở khoa phụ sản kích động túm chặt tay cô mà hét lên, đối với việc cô có thể đến khoa giải phẫu thần kinh cùng ở một chỗ với bác sĩ Niếp tiếp xúc thân mật thì cực kỳ hâm mộ.
Na Na vừa về tới nơi, công việc bình thường đã nặng nề lại còn phải ứng với hai kì sát hạch của bệnh viện, nên đối với chuyện bát quái nội bộ rất là xa lạ, không khỏi tò mò hỏi: “Bác sĩ Niếp là ai?”
Mao Đan hung hăng trừng cô một cái, ánh mắt xem thường, rồi trong ánh mắt thể hiện si mê cảm thán: “Bác sĩ Niếp khoa giải phẫu thần kinh, năm nay mới ba mốt tuổi!”
Na Na yên lặng rút cách tay non mịn của mình ra khỏi ma trảo của Mao Đan.
Mao Đan đột nhiên phục hồi lại tinh thần, túm lấy cô mà cưỡng ép: “Na Na đồng chí, hãy chụp hộ tớ vài tấm ảnh của Niếp mĩ nam, càng nhiều càng tốt…… Nếu tớ vừa lòng, sẽ mời cậu hai bữa cơm nhá !”
Na Na không có suy nghĩ nhiều liền vui vẻ đồng ý.
Mao Đan lâm vào ảo tượng về bác sĩ Niếp mà không thể tự thoát ra được, hồ hởi nói đến các chuyện bát quái mà mình nghe ngóng được.
Bác sĩ Niếp là danh nhân của bệnh viện quân khu, xinh đẹp như hoa, y thuật cao thâm, là phó chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh có tiền đồ rộng mở.
Na Na yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Có thể là bởi vì nhiệm vụ Mao Đan giao cho quá mức đặc biệt hoặc là trong lòng cô cũng hiếu kì về vị bác sĩ này mà Na Na lại mất ngủ, nằm ở trên giường trằn trọc hơn nửa đêm,sau đó mơ mơ màng màng mà ngủ, khi tỉnh lại lại sắp bị muộn.
Thật may là cô ở ký túc xá dành cho nhân viên ngay sau bệnh viện, chỉ cần năm phút đồng hồ là có thể kịp tới nơi. Na Na không kịp ăn sáng,vội vàng rửa mặt liền thay quần áo rồi đi.
Bệnh viện ở tổng quân khu là một bện viện có tiếng, bệnh nhân tự nhiên rất đông, có rất nhiều người trời còn chưa sáng đã chờ ở đại sảnh xếp số. Có một số bác sĩ giỏi khó hẹn trước, mà có số kia ở trong tay có thể bán lại cho người khác giá mấy ngàn đồng.
Cho nên Na Na chạy đến đại sảnh khoa ngoại liền phát hiện mấy chiếc thang máy đều đông kín người đợi.
Na Na đến thang máy chuyên dụng dành cho nhân viên, đợi một lúc mới có thể đi vào, sau cô là một cụ già run rẩy bước vào,thang máy quá tải kêu chói tai mà cụ già đó không có ý định bước ra ngoài.
Cụ già đó có thể nhìn thấy là đã đến từ lâu,chắc xếp hàng lâu mà vẫn không vào được nên mới tiến tới chỗ thang máy của nhân viên này. Cụ già tuổi đã cao, chống gậy, thần sắc không tốt, mặc dù nghe thấy cảnh báo quá tải mà vẫn thờ ơ như cũ, cũng làm cho mọi người không đành lòng nói ra lờ trách cứ.
Nhưng thời điểm này, nếu đợi thêm lát nữa mà tranh vào sẽ đi làm muộn, bệnh viện quản lý lại nghiêm khắc, lại có người đi kiểm tra, nếu bị phát hiện đến muộn thì không chỉ trừ tiền mà còn bị toàn viện phê bình, vậy nên không có ai đồng ý nhường chỗ cho cụ.
Như vậy cũng không phải biện pháp hay, thang máy quá tải ngay cả cửa cũng không đóng, mà không có người đồng ý bước ra thì mọi người đều bị muộn.
Thời gian trôi qua, bắt đầu có âm thanh nho nhỏ oán giận, cụ già hai mắt đục ngầu tràn đầy bất đắc dĩ, cúi đầu thở dài, chống gậy gian nan bước ra bên ngoài.
Na Na cảm thấy không đành lòng, vừa muốn để ông cụ nên trên trước,còn mình sẽ đi sau, chợt nghe trên đỉnh đầu phía sau truyền đến một giọng nam lãnh đạm hờ hững: “Nên tự mình tự giác, không cần làm chậm trễ thời gian của mọi người, tuổi còn trẻ không nên để người già đi thang bộ.”
Lời này nói âm điệu không cao không thấp, ngữ khí không vội không chậm, cứng nhắc đạm mạc, làm cho không khí oi bức trong thang máy tụt xuống, giọng nói không khách khí làm cho mọi người trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Na Na, tất cả tức giận đối với ông cụ chen ngang kia đều đổ dồn hết nên người cô. Na Na gặp trường hợp như vậy nhưng cũng không có tức giận.
Vốn là cô cũng đang có ý làm việc tốt,chỉ là chưa kịp làm, đã bị người ta không mặn không nhạt mà nói. Chuyện này nếu cô kịp nhượng bộ thì chuyện sẽ có ý nghĩa khác, nhưng đối mặt với nhiều ánh mắt chỉ trích như vậy cô lại không thể không nhượng bộ lại là một vấn đề.
Na Na vô tội đến cực điểm, không khỏi cảm thấy nghẹn khuất.
Chủ động giúp ông cụ là một chuyện, bị mọi người châm chọc khiêu khích buộc phải đi làm lại là một chuyện khác!
Na Na trong lòng thật không thoải mái, không khỏi oán thầm, sao lại có kẻ không phúc hậu như vậy,sao không thấy hắn kính nhường người già? Hừ,ăn nói như vậy mà muốn bệnh viện mướn hắn sao?
Na Na quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân phía sau một cái, miệng lại ngọt ngào nói: “Người “cao tuổi” đã nói tôi tuổi trẻ lực tráng nên rèn luyện thân thể, tôi xin tiếp thu !”
Na Na ở chữ “cao tuổi” nhấn mạnh phát âm, nam nhân phía sau cao gầy, giống như cột điện, cô vóc dáng không cao, dù không ngước nên nhìn diện mạo của đối phương nhưng cũng biết hắn là một người đàn ông trẻ tuổi. Lời này rõ ràng là trào phúng phản pháo lại hắn.
Na Na ngẩng cao đầu, khí thế bước nhẹ ra khỏi thang máy.
Đồng hồ trên đại sảnh đã chỉ hơn bẩy giờ, Na Na không dám trì hoãn, vội vàng chạy đến cầu thang, liều mạng chạy lên.
Cuối cùng tới tầng mười bảy, Na Na đã thở khó nhọc, chống vào tường mà đi tới phòng hộ lý, khi ngồi trên ghế mà hai chân như muốn nhũn ra.
Cuối cùng cũng không đi làm muộn ngày đầu tiên!
Na Na tìm được y tá trưởng Lưu Mân, đưa giấy xác nhận chuyển khoa luân phiên, rồi sau đó theo phân phó đi hộ lý ở phòng trực ban để thay quần áo.
Mặc vào trang phục hộ lý, Na Na tựa đầu bào bàn ,hít sâu một hơi, sửa sang quần áo rồi cất bước tới văn phòng của bác sĩ.
Đại đa số mọi người đều có mặt, những người tối hôm qua trực đêm vừa ăn điểm tâm vừa bàn giao công việc, tranh thủ sớm một chút trở về nghỉ ngơi.
Na Na vừa tới, không ai rảnh để ý tới cô, cô liền rảnh rỗi quan sát mọi người trong phòng.
Lưu y tá trưởng hơn ba mươi tuổi, lớn tuổi nhất, tóc ngắn được cài gọn sau tai, đang cùng chủ nhiệm kịch liệt tranh luận.
Na Na cũng biết một chút chuyện, chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh Trương Vi Đống xuất thân là lão quân y, trong lúc theo bộ đội bôn ba còn lập được chiến công, sau này lại bị điều đến bệnh viện quân khu, làm ở khoa giải phẫu thần kinh, là chuyên gia nổi tiếng trong nước về não.
Trương Vi Đống sắp về hưu, mái tóc xám trắng thưa thớt, cái trán cao,lưng còng, tinh thần vẫn tốt, thanh âm to trung khí mười phần, vừa nghe còn tưởng ông đang cãi nhau.
Na Na đánh giá ông một phen, tầm mắt tiếp tục dao động.
Trong một góc sáng sủa có một người đang ngồi,bộ dạng không coi ai ra gì,một tay bưng cốc cà phê, một tay lật tờ báo,nhìn thế nào cũng thấy quen mắt…..
Na Na sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người kia.
Như là cảm ứng được ánh mắt của cô, người đang bình thản xem báo kia liền chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn cắt mái tóc ngắn, lộ ra cái trán trơn bóng, mang đầy hương vị nam nhân. Hàng lông mày như chì vẽ,trên sống mũi cao thẳng là một đôi kính mắt. Ánh mắt sau cặp kính lạnh như băng, lại sắc bén như dao phẫu thuật, tạo cho người khác cảm giác mười phần lãnh ý.
Niếp Duy Bình chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua, cũng đã làm cho nội tâm Na Na cả kinh, kêu rên không thôi……
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
13 chương
81 chương
14 chương
21 chương
10 chương
10 chương
142 chương