Tán gái sát thủ
Chương 33 : Lại một phát súng
Chiếc xe Audi vẫn chạy băng băng trên đường với tốc độ cao. Hiện tại, hướng đi của xe là về phía Đông Nam so với khu chung cư Hostelling International. Tính toán theo tốc độ, chưa đầy một phút nữa thì chiếc xe sẽ tới công viên Lewis. Từ vị trí ban đầu đi tới khu công viên là khoảng hai cây số, thế nhưng tốn tới mười phút thì tốc độ này cũng chẳng có gì nhanh. Chỉ là trong vòng vây trùng điệp mà có thể làm như thế thì tốc độ này vô cùng tuyệt, nguyên nhân không phải do kỹ thuật của người lái xe cao, mà bởi sức mạnh của chiếc xe là động cơ W12, công suất 450 mã lực. Nó có thể tăng tốc từ 0 lên 100km/h trong vòng chưa đến 5 giây. Điều này còn chưa nói, vận tốc tối đa của xe lên tới 300km/h.
Mặc dù khá hài lòng với chiếc xe Audi nhưng Đại Mạnh cũng không cảm thấy chút vui vẻ nào. Xe của hắn đi không được bình thản, cứ phải tránh né, rồi vòng qua vòng lại, nhiều lúc thì lại bị bao vây tứ phía, nếu không phải đang có chút mệt mỏi vì tổn thương thì hắn đã “giết” một trận.
Đại Mạnh thật sự muốn đại sát tứ phương, nhưng hắn chưa muốn làm thế. Nếu như vậy thì hắn phải nhờ đến Rock. Đáng tiếc là Rock chưa nắm được tình huống bất ngờ này, cho dù hắn ta biết thì cũng chưa rõ ràng bao nhiêu. Có lẽ trường hợp “biết” thì cao hơn, nhưng chắc là hắn cũng đang tìm cách hỗ trợ, chứ khó có thể sắp xếp việc chạy trốn cho Đại Mạnh. Trước tiên, Đại Mạnh phải lo cho bản thân trong vài giờ tới đã.
Thời gian có thể trôi nhưng lòng người khó đợi. Từ gương chiếu hậu, Đại Mạnh có thể thấy năm chiếc xe đang cố gắng bức tốc tới gần, có vẻ như họ không còn quan tâm tới sự an nguy của San nữa.
Đại Mạnh nhìn San. Đây là một cô gái tóc vàng, da trắng thế nhưng lại mang vẻ Á Đông. Mặc dù cô ta rất đẹp, khuôn mắt vẫn đượm sự tự nhiên, ngây thơ và tươi trẻ, thế nhưng Đại Mạnh cũng chẳng có chút gợn sóng nào.
Hắn biết cô gái này. Lúc vừa gặp thì hắn đã thấy quen quen, nhất thời thì chưa nhận ra, chỉ là sau khi hỏi cái tên thì Đại Mạnh hiểu: “Hắn đã đụng tới một nhân vật rất khủng bố.”. Con gái của gia chủ Nguyệt Trì và bộ trưởng thần bí Ken. Thế là những dòng kí ức bắt đầu gợn trong trí óc của hắn. Đại Mạnh biết vì sao lại bị người ta bao vây.
Đây là một sự hiểu lầm. Chính xác là do cái dị năng ngu ngốc của bộ trưởng bộ thần bí. Nguyên nhân hắn biết chính là do cái sự kiện khủng bố ngày 11/9. Theo tư liệu của Bravo, trước khi sự kiện 11/9 xảy ra thì bộ trưởng Ken đã cảm nhận được một mối nguy hiểm vô cùng lớn. Ken lập tức yêu cầu hội nghị cấp cao giữa Mỹ và các cơ quan ngầm trên thế giới phải chuyển sang Lầu Năm Góc, bởi cơ quan ngầm ở thủ đô Oa–Sinh–Tơn có nguy cơ bị tấn công từ phía các phần tử khủng bố ở Trung Đông. Chỉ không ngờ là mọi việc diễn ra đã ngoài dự đoán của tất cả mọi người, máy bay cảm tử đã công phá cả hai khu vực Oa-Sinh – Tơn và tiểu bang Virginia. Lầu năm góc là hố chôn của các vị lãnh đạo tối cao.
Ken mất chức, San được Nguyệt Trì gia bảo hộ nên thoát một nạn tai ương. Tiếc là về sau thì địa vị của cô càng ngày càng suy giảm. Lúc mẹ của San, tức gia chủ của Nguyệt Trì gia bị tập đoàn Yamaguchi Group giết hại thì số phận của San vô cùng bi thảm.
Những việc này hoàn toàn không liên quan tới Đại Mạnh. Hắn có đôi chút ghét Ken, đặc biệt là bộ thần bí Mỹ còn có mối thù rất lớn với hắn. Nhớ năm đó, bọn họ là lực lượng truy sát hắn đông đúc nhất.
San nhìn kẻ bắt cóc, mặc dù không hiểu tại sao kẻ lại nhìn mình nhưng San vẫn không dám hỏi. Hiện tại đầu óc cô đã có chút bình tĩnh. Từ khi đối phương nả hai phát đạn và yêu cầu “Ngồi im không thì chết” , cô biết hắn ta không muốn giết cô, nếu không thì cô đã chết từ lâu, thế nên cô không điên mà mở miệng chọc giận.
Khi xe dừng đúng vào vị của công viên Lewis, chiếc xe bỗng Rít một phát. Theo quan tính San nghiêng người sang một bên. Đáng tiếc khi cô chưa kịp điều chỉnh lại thân hình thì cửa xe đã đột ngột mở ra. San biết làm gì thì âm lanh lạnh lùng lại vang lên.
- Bước ra ngoài, đứng trước cửa xe, chạy là chết.
Cô gái rùng mình một cái rồi làm theo.
Hai chiếc trực thăng vẫn âm thầm theo dõi. Khi thấy mục tiêu dừng xe lại thì họ cũng có đôi chút bất ngờ, đến khi thấy San bước ra khỏi xe thì đó là một niềm vui vô cùng lớn. Tiểu thư San vẫn chưa hề chết, theo quan sát thì vẫn chưa hề bị thương. Một người trên chiếc máy bay lập tức gọi về.
- Báo cái bộ trưởng, San vẫn còn sống.
- Tôi thấy, lập tức bao vây nhưng không được hành động lỗ mãng. - Ở trong tư dinh bộ thần bí thuộc thành phố NewYork, người đàn ông thở ra một hơi. Cuối cùng thì con gái hắn vẫn chưa có chuyện gì.
- Đối phương đã ngồi trong góc chết, chúng tôi không thể nổ súng. Nếu nổ súng e rằng sẽ khiến San bị thương. – Người trên trực thăng tiếp tục báo cáo.
- Các cậu bị điên à? Kẻ này rất nguy hiểm, hắn không phải là cướp ngân hàng, cũng chẳng phải là kẻ bắt cóc con tin. Các cậu hỏi hắn có yêu cầu gì? Bên chúng ta sẽ lập tức đáp ứng. - Bộ trưởng Ken hô lớn.
- Vâng, thưa bộ trưởng. – Người trên trực thăng dập bộ đàm, rồi thực hiện mệnh lệnh.
Đại Mạnh vẫn ngồi đó. Hắn không quan tâm tiếng loa, hay lời yêu cầu đàm phán của cảnh sát Mỹ. Mục đích của hắn đưa San ngoài là dùng cô ta để uy hiếp bọn cảnh sát mỹ một phen. Chỉ là điện thoại của San vẫn đứng đó mà chưa hề làm thêm một cử động nào cả. Đại Mạnh thấy thế bỗng quát.
- Lấy điện thoại ra.
San hoảng hồn làm theo yêu cầu của Đại Mạnh. Thật ra, Đại Mạnh nên yêu câu San đưa điện thoại từ khi cô ta ở trong xe, chẳng qua là hắn quên. Hắn biết là chiếc điện thoại này đã tắt máy, bởi vì hắn thấy túi quần San có nhô một vật hình chữ nhật. Ấy thế mà, cha cô ta chẳng hề gọi tới, thế thì nguyên nhân chỉ có thể là do cô ta tắt nguồn, còn việc hết pin thì Đại Mạnh nghĩ không thể, bởi vì lúc này là mới sáng, khả năng rất thấp. Mặc dù không hiểu tại sao San phải tắt nguồn, nhưng Đại Mạnh vẫn không có hơi sức quan tâm.
Khi San vừa mở máy, thì tiếng chuông liền vang lên. San thấy thế cũng e dè, chẳng biết có nên nghe hay không. Đại Mạnh chẳng hề quan tâm tới điều này, hắn ta nói lớn.
- Vứt điện thoại vào đây.
Đại Mạnh ra lệnh. Cô gái lập tức làm theo.
- Alo! – Đại Mạnh chưa kịp nói, thì âm thanh trong điện thoại đã vang lên.
- Chào Denis Ken! - Tiếng Đại Mạnh có vẻ lành lạnh, ơn ớn.
- Anh biết tên tôi? – Ken ngạc nhiên hỏi lại. Hắn ta không nghĩ đối phương biết hắn. Thế thì mục đích của đối phương đã quá rõ ràng rồi.
- Ông đừng nói nhảm. Lập tức cho người ông rời khỏi đây. – Đại Mạnh nói lớn tiếng.
- Anh muốn làm gì. Anh lập tức thả còn gái tôi ra. Tôi bảo đảm sẽ để anh rời đi một cách an toàn.
Đại Mạnh không nghĩ tới là Ken lại thích nói nhảm như thế. Thả con gái hắn ra, đây cứ như chuyện đùa. Phải chăng hắn đang xem Đại Mạnh là trẻ lên ba, dụ dỗ vài câu là được.
- Tôi có thể giết con gái của ông rồi rời khỏi đây dễ dàng. – Đại Mạnh không hề lên tiếng uy hiếp.
- Tôi tin nhưng anh hãy thả con gái tôi ra trước.- Ken lập tức đáp lại.
- Tôi hô ba tiếng.
- Anh...!
- 1. – Đại Mạnh nói.
- Anh bắt con gái tôi làm gì?
- 2. – Đại Mạnh nói.
- Anh nói đi, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh.
- 3. – Đại Mạnh nói.
- Khoan...!
“Đoàng.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Không khí lạnh như tờ. Tiếng súng vẳng lên trên tiếng thét của cô gái nghe vô cùng đáng sợ.
Một dòng nước mắt chảy xuống, rồi một dòng nước đái chảy ra. Cô hoàn toàn khiếp sợ. Cái đau làm cô choáng váng. Máu từ trên đỉnh đầu nhỏ xuống bàn tay, rồi rỉ vào người cô. San đã mất kiểm soát hoàn toàn.
- Tất cả rút!
Ở nơi NewYork xa xăm, Ken vội vàng ra lệnh. Mặc dù hắn cảm thấy đạn chỉ mới lướt qua đỉnh đầu của con gái nhưng hắn không muốn San phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Kẻ này hoàn toàn máu lạnh, hắn ta có thể giết San bất cứ lúc nào. Mục đích của đối phương là gì, giờ phút này Ken cũng chẳng còn tâm trí để quan tâm.
Đại Mạnh lôi cô gái vào xe. Mặc dù có chú ý dòng nước dưới quần San, thế nhưng hắn cũng không nhìn nhiều.
Đại Mạnh bất khóa xe, rồi từ từ thủng thỉnh chạy đi. Nếu lúc này có tên mật vụ nào ngấp nghé, hắn sẵn sàng giết San.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
50 chương
26 chương
4 chương
37 chương