Tán gái sát thủ
Chương 32 : Sau ba phát súng
Đại Mạnh lặng lẽ lái xe. Vào lúc này, ánh mắt của hắn không chỉ chú tâm mọi nơi, mà còn phải cảm nhận cái đau. Vừa rồi, hắn không hề bị thương thế nhưng một cảm giác nhói đau vẫn xuất hiện trong người của hắn.
Cái đau không bao nhiêu cả, vẫn chưa khiến hắn cảm thấy điều gì nhưng Đại Mạnh có đôi chút lo lắng. Đây chắc chắn là hậu quả của việc cưỡng chế tu luyện Bụt pháp. Theo nội dung trong bụt pháp, khi thực thi bí pháp sống lại thì tuyệt đối không được luyện bụt pháp nữa, nếu không sẽ nhận lấy cái chết.
Thật khó để không luyện bụt pháp nữa. Đại Mạnh không phải là người tham lam, hay là một người còn khát vọng đặt chân lên đỉnh cao. Hắn luyện bụt pháp không chỉ bởi do “cám treo trước miệng lợn”, hay bởi vì lòng nhiệt huyết chinh phục cái không thể, mà đó là một thói quen khó bỏ. Hắn đã luyện bụt pháp hơn năm trăm năm, lúc nào rảnh là hắn luyện. Tuy tiến triển bây giờ còn rất chậm chạp, chưa bằng một phần ngàn lúc trước và cũng chưa hề khai phát ra bụt khí, thế nhưng hắn lại tạo ra một nguồn năng lượng rất kỳ lạ. Nó hoàn toàn tương phản với bụt khí, miễn cưỡng gọi là Phản Khí Bụt.
Do cưỡng chế tu luyện bụt pháp để tạo ra phản bụt khí, cho nên khi hắn vận dụng nó vào chiến đấu thì loại khí này đã phản phệ trong cơ thể của hắn. Mặc dù nhỏ thì không sao, thế nhưng nếu hắn dùng hết mức thì lại rất khó chịu. Tất nhiên cơn đau bây giờ không phải do chiến đấu với Show, thực lực của người này cũng chỉ tầm sát thủ cao cấp, hắn cảm nhận được trình độ này là vào lúc kéo Show ra khỏi xe. Cái đau đã xuất hiện trước khi chiến đấu với Show. Đó chính là hậu quả của việc dồn lực phá vỡ chốt cửa xe Audi, đây không phải là điều mà sát thủ đỉnh cấp nào cũng có thể làm được.
Dẫu biết bây giờ, hắn không luyện được bụt pháp như mong muốn. Nhiều lúc hắn muốn từ bỏ, thế nhưng dường như thói quen đã thấm vào máu. Nếu như cha mẹ hắn không ly hôn vào năm 1998 thì hắn đã vĩnh viễn không bao giờ đụng vào bụt pháp rồi. Ấy thế mà...!
Đại Mạnh lắc đầu một cái để xua tan nỗi đau trong cơ thể và tâm hồn.
Cô gái vẫn lẳng lặng ngồi đó, khi đối mặt với những chuyện xảy ra, cô cảm thấy mình quá ngu ngốc và rất hối hận. Cô không ngờ người này muốn bắt cóc cô. Cô sợ; bàn tay cô run run; chỉ có điều là cô vẫn không hiểu, tại sao hôm qua bọn họ không bắt cô mà lại bắt vào lúc này.
Ánh mắt cô xoay quanh tứ phía, tai cô lắng nghe mọi tiếng động. Cô thấy những chiếc xe BMW vẫn đuổi theo riết rao, tiếng trực thăng đang phảng phất từ đằng xa. Cô không biết họ có thể giải thoát cô không, nhưng rõ ràng là cô đang quá sợ hãi. Trong vòng vây của biển người và súng đạn mà đối phương vẫn có thể phá cửa xe, rồi lôi Show ra ngoài. Cô biết, thực lực của những người đang vây đối phương chưa chắc có thể mạnh hơn Show.
Chợt một cây súng ngắn hiện trong tầm mắt của cô. Mặc dù không biết tại sao nó nằm trên giá xe, có thể là một món vũ khí mà Show thường xuyên để đó, thế nhưng cô không quan tâm điều này, sự chú ý của cô đều nằm ở việc xem xét hành động của đối phương.
Hắn ta vẫn không chú ý tới cái súng, cũng chẳng quan tâm tới bên ngoài, có vẻ như hắn ta đang bị thương nên cơ thể có chút run run. Tuy không thấy vết tích bị thương nhưng cô gái vẫn liều lĩnh chụp lấy súng. Cô nghĩ, nó có thể giúp cô thoát ra.
“Đoàng”. Tiếng súng nổ điếc tay vang lên. Cô gái đơ như khúc gỗ. Không phải đây là lần đầu tiên cô giết người, mà người nổ súng không phải là cô. Hắn ta đã bắt lấy súng trước khi cô chộp lấy nó.
Kẻ đó như một hồn mà, không biết tại sao hắn phát hiện ra, nhưng mái tóc vàng của cô đã rơi xuống vài cọng. Máu vẫn chưa chảy ra, nhưng tim của cô như thể rớt ra ngoài.
Đập thình thịch...không gian lạnh ngắt và nồng nặc mùi thuốc súng.
- Cô tên gì?
Người đó hỏi cô. Nước mắt cô chảy ra. Tại sao hắn lại hỏi cô?
- Tôi ... tôi tên San. Anh đừng ... giết tôi.
Kẻ đó im lặng lái xe, cô gái vẫn đơ người tại một chỗ vì sợ.
“Đoàng... đoàng.”
--------------------
- Hắn ta đã nổ ba phát súng. Con gái tôi đâu?
Bộ trưởng Ken quát tháo om sòm trong tư dinh của mình. Vừa rồi, hắn nghe được ba tiếng súng truyền về. Mặc dù không thấy được tình hình trong xe, nhưng đã quá rõ ràng rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đấy là ba phát súng chứ không phải là một.
- Tiếp cận xe, tiếp cận hắn cho tôi.
Ken vừa nhìn màn hình quan sát, vừa quát lớn. Khắp nơi đều im ắng và lo lắng. Chỉ là những người sợ hãi nhất không phải người trong tư dinh bộ chỉ huy thần bí mà là những người đang vây bắt chiếc xe Audi. Nếu như không giải thoát được tiểu thư San thì công việc của họ sẽ đi tong hết.
Màn hình vẫn chiếu rõ cảnh chiếc xe đang chạy trốn, thế nhưng chẳng ai biết tiểu thư San như thê nào cả, bởi vì camera chỉ có thể quay ở đằng xa. Còn trên xe cũng chỉ có thiết bị thu và truyền âm, chứ không hề cài camera. Dẫu có đi chăng nữa thì đối phương cũng dễ dàng phát hiện thôi.
Trong màn hình giám sát đang chiếu lại cảnh bắn súng giữa Đại Mạnh và cảnh sát. Mặc dù Đại Manh chưa giết bất kỳ người nào thế nhưng không một ai nghi ngờ thực lực của hắn ta.
Cảnh quay từ từ chiếu tới cảnh đối phương bắt một cảnh sát làm tấm chắn, sau đó một mật vụ liên tiếp nả đạn vào tên cảnh sát. Tiếp theo Đại Mạnh nhảy về mười hai tên cảnh sát ngăn cửa, rồi tung ra một cú chém. Ai nấy đều líu lưỡi, họ không nghĩ là một cú chém có thể cứa được hai mươi bốn cái chân. Nhưng cảnh khiếp sợ nhất không phải là cảnh này, mà chính là quả Rocket được phóng tới. Mười hai cảnh sát đều bị nổ tan tành, quả thật rất tàn bạo. Không ai nghĩ tới cái chuyện người bên mình giết người bên mình cả. Đến cả Ken cũng âm thầm sợ hãi. Đây đúng là vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
Màn hình tiếp tục phát ra những hình ảnh, ai nấy đều thương cảm những cảnh sát xấu số, thế nhưng họ cũng dễ dàng hiểu thôi. Tầm quan trọng của tiểu thư San quá lớn. Nếu nắm được cô ấy thì coi như là nắm được bộ trưởng Ken. Mà San không phải chỉ là của Denis Ken, mà còn là con gái của gia tộc Nguyệt Trì – Nhật Bản, công chúa của tập đoàn Ninja lớn nhất thế giới. Nếu San xảy ra chuyện gì thì đây chính là một tổn thất khiến nước Mỹ không thể chấp nhận được.
- Đã liên lạc được với San chưa? – Âm thanh bộ trưởng Ken vận trong bộ đàm.
- Báo cáo bộ trưởng, điện thoại của tiểu thư San vẫn chưa bật nguồn. – Một âm thanh kính cẩn vọng lại.
- Điều tra lí lịch của đối phương chưa? – Ken hỏi tiếp.
- Đã điều tra ra. Theo hình ảnh trong khách sạn Hostelling International thì chúng tôi phát hiện hai người. Một người là sát thủ cao cấp Millton, một trong ba người lãnh đạo cao cấp ở trung tâm Bravo – Đông Nam Á. Người thứ hai thuộc dạng vô cùng khủng khiếp. Người này có biệt hiệu là Rock, được mệnh danh là tổng giáo quan của thế giới sát thủ. Hắn ta có địa vị rất lớn ở hai tập đoàn Bravo và Ác Quỷ.
- Rock, Bravo, Ác Quỷ, bọn sát thủ đó đến đây làm gì? – Bộ trưởng Ken nghe tới hai tập đoàn sát thủ thì càng lo lắng hơn. Riêng Rock thì hắn cũng biết đôi chút, trước đây người này cũng từng ám sát bộ trưởng bộ ngoại giao Mỹ, nguyên nhân ám sát là do vị bộ trưởng ký kết cái hiệp ước “Thế Giới Không Sát Thủ”. Thế nhưng Rock đã thất bại. Việc thất bại là bởi vị bộ trưởng may mắn thoát chết trong một lần ám sát, rồi lập tức thông báo hủy bỏ những gì đã ký kết.
- Thưa bộ trưởng, chúng tôi đã liên hệ tới tập đoàn sát thủ. Thế nhưng họ chỉ trả lời một câu: “Đừng nói một con bé, đến cả tổng thống Mỹ, chỉ cần đưa ra cái giá thì họ cũng có thể giết.”
- Thật khốn kiếp. Bọn chúng quá kiêu ngạo. – Bộ trưởng Ken vừa nói, vừa vỗ mạnh vào bàn.
- Chúng tôi đang cố gắng liên hệ tới thư ký của Rock. Hiện tại vẫn chưa kết nối được. – Tiếng người đàn ông trong bộ đàm tiếp tục vọng ra.
- Khoan đã, cậu chỉ mới nói tới Rock và Millton. Vậy người bắt cóc con gái tôi thì sao?
- Vâng, người này đã cải trang... ừm... – Người đàn ông ấp úng.
- Nói mau?
- Theo như những gì đã quay được thì thực lực người này hơn chứ không thể nào thua Rock. Bộ trưởng có thể xem lại cú đá gẫy chốt cửa xe.
- Tôi biết. Tôi muốn hỏi lí lịch và mục đích của hắn. – Rock quát lên.
- Cái này ... thì mọi vẫn chưa điều tra ra. – Người đàn ông ấp úng.
- Khốn nạn. Các cậu làm ăn như vậy à. Tôi cắt chức hết.
Vị bộ trưởng rống giọng lên. Người đàn ông im bặt, nhỏ mồ hồi hột nhưng không hề dám cúp máy.Vài phút sau, khi đã thông hiểu trận chửi của bộ trưởng thì hắn mới thở phào một phát.
Bộ trưởng Ken ngừng liên lạc với bộ phận điều tra, hắn ta cố gắng kìm chế sự lo lắng trong lòng để tiếp tục quan sát tình hình. Hiện tại thì hắn chỉ còn biết hi vọng con gái không xảy ra chuyện gì. Chỉ là xác xuất sống là quá thấp; ở phát bắn đầu tiên, hắn còn nghe giọng của con gái; thế nhưng hai phát cuối cùng thì không gian đã im bặt. Nếu con gái hắn xảy ra chuyện gì thì đừng trách hắn độc ác, nhất định bọn chúng phải tan xương nát thịt, đến mấy cái tổ chức sát thủ thì cũng hòng thoát khỏi liên quan.
Tất nhiên, đó chỉ là cơn tức giận của hắn. Đối phó với Rock thì dễ, chứ hai cái tập đoàn sát thủ đó thì tất cả các quốc gia muốn tiêu diệt cũng không được, huống gì là một mình hắn.
- Vương Vô Quốc đâu? – Bộ trưởng Ken đột ngột kết nối tới tổng chỉ huy ở bang Washington.
- Báo cáo bộ trưởng, chúng tôi đang đưa hắn đi bênh viện. Hiện tại thương tích của hắn khá trầm trọng. – Một người đang trong khu vực Seatle vội vàng trả lời, mặc dù là hắn vẫn chưa muốn trả lời chút nào.
- Kết nối phòng chỉ huy thần bí tới vị trí của Vương Vô Quốc, tôi muốn thẩm tra hắn ngay lập tức.
Nói xong câu này, vị bộ trưởng tắt ngay liên lạc rồi tiếp tục nhìn màn hình. Lúc này hắn không hi vọng thấy San mà chỉ muốn nghe được tiếng nói của San.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
50 chương
26 chương
4 chương
37 chương