Tán gái sát thủ
Chương 29 : Đại lễ tốt nghiệp
Trái ngược với khoảng không gian lạnh của bang Washington là cái nắng cháy khét của sa mạc Sahara. Vào thời điểm 14h30 phút chiều - tương đương với 6h30 phút ở đường King, thành phố Seatle – thì Trung Tâm Ác Quỷ có diễn ra đại lễ tốt nghiệp dành cho những người hoàn thành nhiệm vụ “Giết Chóc Trên Sa Mạc”.
Đồng hồ tiếp tục điểm thêm 1 phút nữa và cũng chính vào lúc này, các vị trí quanh vùng Tabalbala, Diffa, Tchad, thuộc phía đông của đất nước Algeria, sát biên giới hình tam giác giữa quốc gia Libya bỗng dưng bừng sáng lên ánh đèn điện chói lòa. Nó chói lòa vì hòa cùng với cái nắng gắt của sa mạc Sahara.
Một khung cảnh ghê sợ nhưng đầy hào hùng bắt đầu hiển hiện lên. Khắp nơi toàn là người với người. Những mái nhà, những kiến trúc cỡ tầm trung dường như bị khí thế của biển người che lấp. Không gian cứ như một mãnh đìu hiu nhưng đầy vẻ trang nghiêm.
Theo như thống kê hiện tại, biển người này có hơn mười một ngàn nguời và phân thành mười nhóm người, gồm nhóm 10, nhóm 11, nhóm 12, nhóm 13, nhóm 14, nhóm 15, nhóm 16, nhóm 17, nhóm 18, nhóm 19, tên nhóm càng lớn thì số người càng ít. Tất nhiên mỗi nhóm ở đây không chỉ phân biệt bằng tuổi tác mà họ còn được phân biệt bằng số năm huấn luyện và thời gian bắt đầu huấn luyện. Theo như cơ chế của tổ chức Bravo, thì độ tuổi của mỗi nhóm sẽ có sai lệch từ 0 đến 2, điển hình như Meo đã mười sáu tuổi nhưng vẫn nằm trong nhóm 14 (sắp qua 15). Chuyện này chủ yếu là do những đợt đưa người vào trung tâm huấn luyện. Thứ nhất, Bravo không thể xác nhận đầy đủ thông tin của đối tượng được đưa vào trung tâm; thứ hai, họ không chú trọng vào tuổi tác mà chú trọng vào thời gian huấn luyện.
Dừng bàn đến cơ chế của tổ chức Bravo, ở vị trí khá gần của khu vực này đang có một chiếc trực thăng ào ào bay tới. Đến khi nó hạ xuống vị trí xác định thì một hồi chuông to khủng khiếp vang lên. Biển người như được huấn luyện từ trước, tất cả họ đều nghiêm trang chỉnh đốn đội ngũ, sắp xếp vào vị trí trước bục đài chỉ huy.
Một mảnh tan hoang cứ thế hiện lên một trung tâm huấn luyện cao cấp.
Từ phía trong máy bay, một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi từ từ bước ra. Theo sau hắn là bốn người, gồm 3 nam và một nữ. Rồi như một người chỉ huy thực thụ, người đàn ông liền bước lên bục đài, dương ánh mắt nhìn xuống biển người và dõng dạc nói:
- Nghiêm!
Giống như một câu lệnh thừa thải, biển người không hề có bất cứ một cử động lệch lạc nào. Bởi họ đã luôn trong trạng thái nghiêm trang. Và người đàn ông dường như cũng chỉ nói theo nói quen nên lập tức đi vào chủ đề chính.
- Vậy là nhiệm vụ “Giết Chóc Trên Sa Mạc” đã kết thúc. Những ai hoàn thành nhiệm vụ thì lập tức bước lên trên đài chỉ huy.
Theo lời yêu cầu của người đàn ông, hàng loạt người bắt đầu tách khỏi đội hình để bước lên trên. Đa số họ đều là ở tuổi mười bốn đến mười sáu, có gái có trai nhưng gái ít hơn. Mặc dù họ thuộc nhóm tầm trung nhưng cũng như những đội ngũ đang ở bên dưới, dàn theo một hàng ngang thẳng tăm tắp.
Không lâu sau đó, khi số người tập trung lên khán đài dừng ở con số 102 thì người đàn ông đang đứng ở vị trí chỉ huy mới tiếp tục nói.
- Tất cả các người đã hoàn thành nhiệm vụ Giết Chóc Trên Sa Mạc. Bây giờ, trung tâm sẽ phát cho mỗi người một bản hướng dẫn và một chiếc thẻ, các người có quyền lựa những chuyên ngành cao cấp và gia nhập vào đội ngũ của một vị giáo quan cao cấp.
Người đàn ông nói xong câu đó liền hướng mắt về phía người con gái sau lưng, tỏ ý ra lệnh. Người con gái biết công việc được phân phó nên lập tức cùng ba người đàn ông khác mang các vật cần thiết, tiến về phía trước.
Tất cả những thanh thiếu niên đều lẳng lặng nhận lấy bản hướng dẫn, thẻ bài và một cây bút. Sau đó họ chăm chú nhìn vào bản hướng dẫn trên tay, đắn đo suy nghĩ thật lâu để chọn lựa phương hướng chính xác nhất cho tương lai.
Bản hướng dẫn là một mẫu giấy khá lớn, cỡ A3, được bao bọc bằng một loại nilon rất bền. Ở bên đó, nó chứa một lượng thông tin tổng quát về sát thủ cũng như hướng dẫn cho những sát thủ mới lớn bước vào tuổi trưởng thành. Tuy nhiên, nội dung của bản hướng dẫn không phải dùng để hướng dẫn cho người ta điền vào thẻ bài, mà ở đó, nó giới thiệu tất cả các loại kỹ năng sát thủ, thông tin về những vị giáo quan cao cấp, cũng như các chương trình đào tạo dành cho người hoàn thành nhiệm vụ Giết Chóc Trên Sa Mạc.
Mười phút trôi qua, đa số những người đứng trên khán đài đều đã điền thông tin đầy đủ vào thẻ bài, cũng như là xác định tương lai cho bản thân. Tuy nhiên, có ba người vẫn chưa hoàn thành công việc “điền” ấy. Họ dường như có một ý định táo bạo khác nên không hề quan tâm tới tất cả những việc đang diễn ra. Chính vì điều đó, hàng loạt người nhìn họ với con mắt rất khó hiểu. Trong biển người bên dưới cũng đã xuất hiện vài lời chửi rủa nhưng bởi vì nề nếp của trung tâm nên họ phải ầm thầm giận dữ.
Mặt trời lại mọc lên thêm năm phút và vào chính thời điểm này, một người trong nhóm ba người đó đột ngột lên tiếng:
- Thưa chỉ huy, tôi có thể chọn ngài làm giáo quan của tôi không?
Đứng trên bục đài, vị chỉ huy nghe thế liền mỉn lên một nụ cười kinh bỉ. Trên đời này làm sao có một chuyện tốt như thế. Hắn ta là một sát thủ cao cấp, chứ không phải là giáo quan cao cấp. Những kẻ được cho là giáo quan cao cấp thực chất đều là những tên có thực lực sơ cấp, may mắn lắm mới xuất hiện người có thực lực trung cấp. Nếu như loại trừ tên Rock điên ra thì chưa bao giờ xuất hiện một vị sát thủ cao cấp đi làm nghề giáo quan. Thế nên, hắn từ chối, hắn không muốn huấn luyện bất kỳ ai, cũng như chưa có ý định truyền thụ tài nghệ cho kẻ khác. Tuy nhiên, lời từ chối của hắn chưa kịp phát ra, thì một thanh niên cao to, da trắng khác đã quát lên.
- Billion, cậu muốn làm cái gì? Chẳng phải chúng ta bàn bạc là sẽ thành lập một đội ngũ sao. – Đây chính là giọng của Meo.
Billion vẫn không trả lời, thay vào đó là hoàng loạt tiếng “Ồ” ở bên dưới. Đến bây giờ thì họ mới hiểu ba tên điên này muốn cái gì. Thì ra bọn chúng muốn lập đội ngũ để chuẩn bị tham gia nhiệm vụ “Tàn Sát”, một nhiệm vụ có thể nói là chỉ có đường chết chứ không có đường sống. Bởi như thế, hàng loạt tiếng cười nhỏ vang lên. Có vẻ như nhiệm vụ tuổi mười tám năm nay sẽ có một sự kiện “rất đáng chú ý”. Hầu hết tất cả đều khinh bỉ sự ngu ngốc này. Họ nghe đâu là cách đây năm năm cũng đã có một nhóm gồm tám người lập đội tham gia, thế nhưng tất cả đều trở thành xác chết.
Riêng Meo thì vẫn hằm hằm đứng đó. Hắn rất tức giận trước sự thay đổi của Billon.
- Ha ha! Meo ơi là Meo. Mày nghĩ với thực lực yếu ớt của mày thì có thể hoàn thành được nhiệm vụ tàn sát sao? Mày ngu ngốc, chứ tao không có ngu ngốc.
- Mày mày ... – Meo tức tối không thành lời.
- Ha ha, mày biết không, mấy hôm nay tao bị mày kiềm chế nhưng không phải tao im lặng là vì thực lực của tao thua mày. Chẳng qua tao chưa cần phải tạo xích mích với mày. Tao vẫn muốn sống trong sự bao bọc của mày. Nhưng hôm nay lại khác, mày muốn đi chết thì cứ đi. Còn tao, bây giờ tao hi vọng chỉ huy sẽ nhận tao. Nếu vị ấy không nhận thì tao sẽ chọn con đường khác. Xin lỗi Meo, mày muốn chết thì xin cứ việc, tao không ngăn cản.
- Mày mày... thế...! – Giọng nói của Meo hoàn toàn bị nghẹn lại. Mặt mày của hắn cứ như bị ai đó cắt tiết.
Mặc kệ sự điên tiết của Meo, Billion hướng ánh mắt về phía vị thủ lĩnh. Một giây sau đó, hắn ta quỳ bệch xuống nền sàn mà không có chút do dự.
- Xin ngài huấn luyện tôi trở thành một sát thủ. Tôi nguyện ý theo ngài làm trâu, làm chó! – Tiếng khẩn cầu của Billion vang lên giữa khu vực huấn luyện vô cùng to rõ. Hắn dường như vì mục đích mà bỏ đi tất cả danh dự của bản thân. Mà cũng đúng thôi, sát thủ làm gì có danh dự, bởi họ chỉ có mục đích.
Vị chỉ huy chỉ lướt nhìn Billion một cái, những lời khẩn cầu của Billion chẳng hề đã động được hắn. Chính xác mà nói, hắn không cần thiết phải nhận Billion. Nếu như muốn tìm một con trâu, con chó thì điều này quá dễ dàng. Hắn không ngu đến mức đưa sát thủ làm con chó, bởi nó chính là con chó điên.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng hắn không cần phải nói ra sự phũ phàng. Hắn chỉ cần một lời từ chối là xong. Chỉ là trước khi hắn đưa ra lời từ chối thì một tiếng rống bỗng vang lên.
- Billion, mày muốn cái gì? Mày nói đi. Nếu mày rời khỏi vị trí này thì kế hoạch đó sắp xếp mấy hôm nay sẽ như thế nào. Mày nói đi, thằng khốn nạn!
Meo vừa nói, vừa dùng sức xông về phía Billion và nếu như không có bàn tay của một người bên cạnh ngăn lại thì hắn đã phạm tội nổi loạn của trung tâm.
- Bình tĩnh nào Meo.
- Rom, thả tao ra, tao muốn giết hắn. – Meo gằn lên.
- Ha ha! Mày muốn giết tao. Chỉ cần hành động ngu xuẩn đó xuất hiện thì thân thể mày sẽ thành tổ ong ngay. – Billion hí hửng nói. Hắn vừa nói vừa nhìn về phía những sát thủ đang giương súng, sẵn sàng bắn.
- Mày mày... – Meo nhìn những sát thủ đang làm nhiệm vụ canh gác mà nói không thành lời.
- Rom, chúng ta không cần hắn thì cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ tàn sát. Đi theo tao. Tao sẽ bảo vệ mày! – Meo quay sang Rom và nói. Hắn vừa nói vừa nắm chặt lấy bả vai của Rom.
Trả lời sự yêu cầu của Meo là một điều không tưởng mới. Rom đột ngột quỳ xuống đất, hướng mắt về phía vị chỉ huy.
- Tôi và Meo cũng muốn làm học trò của ngài. – Rom vừa nói, vừa kéo tay của Meo. Hắn ta tỏ ý bảo Meo quỳ xuống.
- Cút, con mẹ nó, tao không cần! Mẹ nó, bọn mày muốn gì, bọn mày đã bàn bạc trước phải không? – Meo hất mạnh tay của Rom ra, chỉ vào mặt của Rom và rống lên dữ dội.
- Mày nghe tao lần này đi! – Rom có vẻ khẩn trương, hắn sợ Meo sẽ không đồng ý chuyện này.
- Mày im đi, tao không muốn tiếp tục học tập ở đây. Ta muốn tự do, ta muốn ra ngoài, tao muốn làm đội trưởng, tao muốn làm chỉ huy... Bọn mày... khốn nạn...!
Meo hoàn toàn nổi điên. Tuy nhiên hắn chỉ mới rống lên chứ chưa hề làm loạn. Đây quả là điều may mắn của hắn, nếu như không phải là thế thì hắn đã chết ngàn lần. Chỉ có điều, khi Meo đang trong cơn tức giận thì Bilion lại cố ý châm dầu vào lửa.
- Ha ha! Meo ơi là Meo, mày thấy rồi đó, trên đời này chỉ có mày là thằng điên thôi. Mày muốn làm chỉ huy, mày muốn làm đội trưởng, mày muốn bọn tao phải phục tùng mày. Ha ha.... Mày phải có thực lực. Mày có thực lực không? Hãy chứng tỏ cho tao xem. Ha ha... Nếu không có thực lực thì ta theo chỉ huy, theo những người mạnh hơn mày. Đây là điều đương nhiên.
- Mày... mày...
Meo tức tối, chỉ và quát thẳng vào mặt của Billion. Hắn dường như chỉ có mỗi câu này. Rồi đột ngột ngay sau đó, hắn trỏ tay vào mặt vị chỉ huy.
- Tôi muốn giết ông. Tôi muốn thách đấu với ông.
Vị chỉ huy bất ngờ nhìn kẻ đang hằm hằm về phía mình. Hắn không ngờ mọi việc lại diễn ra như thế và cũng không ngờ là có người muốn thách đấu với hắn. Lúc này, hắn có đôi chút lưỡng lự. Nếu như người ta ra yêu cầu từ đầu thì hắn sẽ thẳng thừng từ chối. Không phải hắn sợ, mà là sát thủ không làm những chuyện không có mục đích. Nếu hắn thắng thì cũng chẳng được gì, còn nếu hắn thua thì lại là một tổn thất lớn. Tất nhiên rất khó để thua, nhưng ai biết những kẻ này có chiêu bài kỳ dị trong người không? Trước đây cũng có vài người chết vì cái sơ xuất này rồi.
Bây giờ thì lại khác. Mọi việc đã chuyển sang tranh giành một món đồ vật. Vấn đề của hắn bây giờ là có nên chiến hay không?
- Ông sợ sao? Ha ha... Ông suy nghĩ... ông đang đắn đo? Ha ha... mày thấy chưa Billion, mày thấy chưa? – Meo vừa nói vừa cười rất to. Hắn tỏ ra rất hí hửng.
- Tôi nhận lời thách đấu của cậu.
Billion không trả lời Meo, người trả lời hắn là vị chỉ huy. Có thể nói hắn ta không cần thiết phải sợ Meo. Bởi ngay cả đồng đội của Meo cũng không tin Meo hoàn thành được nhiệm vụ tàn sát thì làm sao có thể đấu với hắn. Vị chỉ huy tin rằng Meo đang nổi điên. Hắn nghĩ thế, nên hắn cũng chẳng cần phải lo lắng nhiều.
Thôi thì cứ coi đây là một trò chơi nhảm!
----------------------
Cuộc chiến chuẩn bị bắt đầu. Meo vẫn ở nguyên vị trí cũ, người chỉ huy đã tới đứng đối mặt với hắn, những người khác thì đã lui ra một bên. Theo cái nhìn khái quát, lợi thế hoàn toàn nghiêng về vị chỉ huy. Bởi trong người của chỉ huy được trang bị toàn vũ khí tối tân. Không cần nói đâu xa, chỉ cần vị chỉ huy rút ra súng ngắn thì Meo sẽ đi đời nhà ma. Tất nhiên, hắn ta không thể làm thế, đây không phải là do hắn sĩ diện với những người xung quanh mà bởi vì thực lực của đối phương quá yếu. Hắn nghĩ thế.
Cuộc chiến bắt đầu. Bóng hình Meo lóe lên một cái, rồi biến mất khỏi vị trí hiện tại.
Vị chỉ huy ngơ ngác một cái rồi liền tập trung lại. Một cảm giác nguy hiểm dâng trào lên. Lúc này thì hắn đã sợ hãi thật sự. Hắn không ngờ tốc độ của Meo lại kinh khủng đến thế. Mọi việc đã vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người, chứ không chỉ riêng hắn. Đối thủ đang ở đâu? Bàn tay của vị chỉ huy tự động đưa về vị trí để súng. Hắn ta sẵn sàng dùng súng. Nhưng trước khi rút súng thì hắn phải lập tức rời khỏi vị trị thách đấu.
“Xoẹt!” Thân thể của Meo đột ngột ấp tới bên cánh tai trái của vị chỉ huy. Vị chỉ huy vẫn chưa kịp rút súng.
Một tiếng “Bầm” chát ngấm vang lên, cả thân thể của vị chỉ huy bay như diều đứt dây. Và không đầy tới một giây, cơ thể của hắn ập xuống nền như một mũi tên. Một mũi tên có đầu và óc nát bét.
Cái chết đến quá đột ngột, tốc độ của Meo quá nhanh, vị chỉ huy không thể nào ngờ tới. Nếu nói thứ mà hắn quan sát được trước khi chết thì đó chính là nụ cười đắc ý của Billion và Rom.
Hai kẻ này đang cười vì sự thành công mỹ mãn. Tất cả mọi chuyện xảy ra là một kế hoạch. Họ biết chỉ có Meo mới đủ sức hoàn thành nhiệm vụ tàn sát, còn họ thì làm sao có thể vượt qua được. Dù Meo có thần thánh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể đủ sức bảo vệ hai người trong mưa bom bão đạn. Thế là sau vài ngày tổng hợp và phân tích tính cách của vị chỉ huy thì họ đã lên được một kế hoạch.
“Cái chết không ngờ.”
Meo đã không làm họ thất vọng. Việc còn lại chỉ là ngồi chờ đợi thông tin truyền đến trung tâm. Họ không cần phải tham gia nhiệm vụ tàn sát. Bởi thực lực của Meo sẽ chấn động cả trung tâm Bravo.
Chỉ một chiêu là hạ một sát thủ cao cấp. Vậy Meo là cái gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ta chính là một sát thủ đỉnh cấp. Billion và Rom không tin là trung tâm sẽ không xem xét và thực thi yêu cầu của Meo.
Biển người vẫn chưa giải tán. Lúc này họ cũng không quan tâm tới chuyện ai sẽ là người chỉ huy và ra lệnh cho họ tiếp theo. Bọn họ đang chú ý tới người thanh niên đang đứng trên sàn thi đấu. Mọi việc thật quá sức tưởng tưởng.
Meo vẫn đứng im một chỗ, bàn tay và chân của hắn đang run rẫy, cả cơ thể của hắn cũng bần bật đung đưa. Tất cả mọi người đều chẳng biết tại sao. Không lẽ là hắn ta đang sợ hãi.
Meo cũng không hiểu mình bị gì. Vào lúc này, miệng mồm của hắn cứ lẩm bẩm. Hắn không thể nào điều khiển và dừng lại hành động này.
Vừa rồi hắn giết chết vị chỉ huy mà không hề dùng tới dị năng khống chế tinh thần. Vài ngày trước thực lực của hắn đột nhiên tăng dữ dội. Hắn biết chuyện này liên quan tới dị năng bí ẩn và liên quan sâu sắc tới việc lẩm bẩm của hắn.
Cả cơ thể và tinh thần của hắn đang phấn khích tột độ.
“Big Lusty, Big Lusty, mày phải chết!”
Tỉnh Quảng Đông, ngoại ô thành phố Giang Hải, trời vẫn không hề có chút tuyết hoặc mưa rơi, mặc dù thời tiết đang trong thời kỳ sắp chuyển xuân.
Nhớ lại sáu năm về trước, ở khu vực cách thành phố Giang Hải hơn 4 km về hướng Bắc là một mãnh đìu hiu, sơ xác. Nhưng không thể ngờ rằng, vùng đất quanh khu vực núi Hồng Tháp (Hongtoushan), giờ đã trở nên nhộn nhịp và biến thành một khu du lịch lý tưởng cho người giàu.
Nguyên nhân là gì? Nếu nói tới thì sẽ có hàng chục nguyên nhân, thật khó để chấp nhận cái nào là ngọn nguồn. Chắc có lẽ trên đời này chỉ có mỗi một người hiểu rõ nhất. Đó chính là một chàng trai đang đứng gần ranh giới cấm địa của dãy Hồng Tháp Sơn.
Hắn năm nay mới mười tám tuổi, cũng sắp phải thi thố để bước vào lễ tốt nghiệp đại học. Thế nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm tới chuyện tốt nghiệp đó. Thứ mà hắn muốn đạt được chính là Đại Lễ Tốt Nghiệp. Cả gia tộc của hắn nói rằng, chỉ cần hắn hoàn thành xong một nhiệm vụ căm go thì hắn sẽ bước chân vào thế giới đỉnh phong và chẳng cần phải học tập hay làm cái gì cả.
Ba năm đã trôi qua, hắn đến học viện thánh tâm đã ba năm rồi. Chính hắn người khiến cho cả vùng Hồng Tháp Sơn trở nên rạng rỡ. Điều này không phải do hắn là đại gia, thích làm việc thiện, mà bởi vì bạn bè hắn là những thằng ăn chơi trác táng. Mà đã có người ăn chơi thì tất phải có dịch vụ cũng cấp. Do đó, mỗi lần những kẻ đó đến đây thì nơi này được hưởng những mối lợi vô cùng to lớn. Thời gian dần dần kết tinh tạo ra những dịch vụ thượng hạng, vùng đất này liền trở thành một thắng cảnh dành cho các đại gia.
Hắn không vui vì điều ấy. Đến bây giờ hắn vẫn đứng đây, để nhìn, để hi vọng.
Hướng mắt của hắn là một cặp thiếu nữ đang ăn ngồi ăn sáng. Ở trong đó, hắn biết rõ một người, nhưng có một cô gái thì lại khiến hắn phải sống trong trạng thái mông lung và cháy bỏng.
- Thần tiên tỷ tỷ, có ngon không?
Đây là một giọng nói khá non nớt, mặc dù cảm giác của âm thanh ấy khiến người ta liên tưởng tới một cô bé vừa mới mười ba tuổi, nhưng thực chất cô nàng đã mười lăm tuổi rồi.
Cô ta là em ruột của chàng trai đang đứng nhìn ngoài kia, là công chúa của gia tộc Đông Phương và cái tên của cô cũng vô cùng hoàn mỹ: “Đông Phương Minh Nguyệt”. Phải hay chăng sắc đẹp thường gắn vào số mệnh của cái tên, chẳng ai dám khẳng định này, nhưng chính cái vẻ lung linh kỳ ảo như ánh trăng rằm sáng rực rỡ ở phương đông đã khiến người ta không thể hoài nghi về điều này.
- Sao tỷ tỷ không trả lời muội? Món này rất ngon mà?
Cô gái bé nhỏ vẫn hỏi tiếp, người con gái xinh đẹp bên cạnh cũng chẳng hề trả lời. Nàng ta từ tốn ăn uống và mãi đến một lúc lâu sau đó thì mới chịu gật đầu một cái. Dường như nàng ta không muốn trả lời câu hỏi này.
Thiếu nữ thấy tỷ tỷ của mình gật đầu thì liền vui vẻ lên. Nàng không chần chừ và nói luôn.
- Cái này là đại ca của muội mua đấy.
- Ừm. – Cô gái lớn không hề có một cảm xúc.
- Sao tỷ tỷ không cho đại ca muội vào.
Cô gái nhỏ gặng hỏi. Thật ra cô đã biết lý do. Nhớ năm trước, khi gia tộc đưa cô đến đây, nhiệm vụ của cô thực chất chỉ là tiếp cận và làm quen vị tỷ tỷ này. Nhưng với bản chất hiếu kỳ, đặc biệt là thích những cái kỳ ảo nên cô gái quên béng đi cái nhiệm vụ được giao. Cô và mọi người chẳng hề biết rằng, chính cái hồn nhiên của cô đã khiến thiếu nữ thần bí chấp nhận. Chứ không thì với cái suy nghĩ thấp kém của họ, làm sao thoát khỏi ánh mắt thông thiên.
Đáng tiếc đến bây giờ người ta vẫn không hiểu được nguyên nhân căn bản. Đáng tiếc là chàng tra vẫn ở tận ngoài kia, để nhìn, để hi vọng. Cô bé nhỏ cảm thấy đại ca của mình rất đáng thương. Ba năm trời, ngày nào anh ấy cũng đứng đó. Chỉ nhìn và chỉ hy vọng vậy thôi sao?
- Thần tiên tỷ tỷ! – Cô gái nũng nịu.
- Muội đừng nói những chuyện này, nếu không ta sẽ đưa muội về! – Cô gái lạnh lùng nói. Dường như cô đã quên khuấy đấy là muội muội của mình. Một người muội muội không ruột thịt nhưng luôn luôn đến đây chơi và bầu bạn với nàng.
- Thế thì thôi! Muội chuyển qua chuyện khác vậy!
Cô gái chu cái miệng xinh xắn lên và bắt đầu chuyển trọng tâm câu chuyện. Chủ đề mà cô nói bao phủ khắp nơi, nào là nơi đây, nơi đó, chỗ này có gió, chỗ kia không và chung quy lại thì toàn là chém bão. Cô chẳng biết được bao nhiêu cả, suốt ngày cô cứ học và học, đi chơi thì chẳng có gì thú vị, bởi lúc nào cũng bị người ta bảo vệ và giám sát. Nhiều lúc cô tự ngẫm: “Gia tộc cô là cái quái gì, cớ sao lúc nào cũng phải ở trong trạng thái đề phòng?”
May mắn là cô biết tới thần tiên tỷ tỷ. Nàng ta rất ít khi chơi với cô, nhưng lại dẫn cô đi chơi. Mỗi lần như thế thì cô luôn được tự do, chẳng có bất kỳ người nào tới canh gác, săn đón. Mặc dù cô không hiểu tại sao gia tộc phải làm như vậy nhưng cô biết người trong gia tộc không bao giờ lo lắng nếu như cô ở cạnh thần tiên tỷ tỷ. Dường như tỷ tỷ rất kinh khủng và ai cũng phải sợ nàng.
- Tỷ tỷ, bộ đồ của tỷ tỷ cũ rồi, hay là chúng ta đi mua bộ mới nha?
- Không cần, muội thích đi thì cứ đi, ta mặc bộ này là được rồi. – Cô gái vừa nói vừa nhìn lướt qua bộ trang phục đang mặc. Bộ đồ này cô đã mặc hơn ba tháng, quả thật là cũ rồi, nhưng cô không quan tâm điều đó. Cũ thì sao, mới thì sao? Mục đích sống của cô không phải là ăn sang mặc đẹp.
Tìm người ấy. Sáu năm rồi, cô vẫn ở đây, chẳng hề tìm gì cả. Tất cả mọi thứ dường như qua mông lung, hình ảnh mà người cần tìm chẳng thể nào mường tượng ra. Đến cái tên mà cô còn không nhớ thì cô biết tìm nơi đâu.
- Không được! Tỷ tỷ mặc bộ đồ này ba tháng rồi. Ghêêêêêêêêêêêêêêêêêêêê! – Cô gái nhỏ xua tay, ra vẻ chê bai tỷ tỷ của mình.
- Không cần! Ta có thể làm cho nó sạch! – Cô gái lớn nói với vẻ chẳng bận tâm.
- Hay là tỷ tỷ thử bộ đầm kiểu mới đi, chứ mặc mãi bộ này thì muội thấy sao sao đó! – Cô gái nhỏ nhìn chăm chú bộ đồ kiểu cổ trang màu trắng đã phai màu. Chính nó là cái khiến cho cô gọi tỷ tỷ là thần tiên. Thật ra, trước đây tỷ tỷ vận một bộ cổ trang, màu xanh nhưng rất bẩn thỉu. Nếu nói bẩn thì cũng không đúng, thực chất là do bộ đồ đó bị rách và bạc màu rất nhiều nơi nên khiến người ta có cảm giác ấy. Rất may là nàng gặp được tỷ tỷ, chứ không thì chẳng biết bao giờ tỷ tỷ mới chịu thay.
- Ta không thích mặc những loại quần áo khác.
- Vì sao? – Cô gái nhỏ vô cùng thắc mắc. Hà cớ gì sống trong thế giới hiện đại mà lại vận đồ cổ trang.
- Ta... ta không biết! - Cô gái ấp úng trả lời. Cứ mỗi lần muội muội của cô hỏi cái này thì lòng cô lại ngổn ngang. Cô rất muốn nhưng cô lại không thích. Dường như cô mặc là vì ai đó.
- Thôi được rồi! Muội không hỏi nữa!
Cô gái nhỏ thấy cô gái lớn ngẩn ngơ thì đành phải chuyển chủ đề. Tuy nhiên, cô muốn sắp xếp một kế hoạch mới. Hôm nay, cô nhất định phải cho tỷ tỷ thấy thế giới xinh đẹp ngoài kia. Cô phải khiến tỷ tỷ mê luyến những bộ thời trang thượng hạng. Chỉ là vấn đề này quá khó khăn. Trước giờ tỷ tỷ đưa cô đi, rồi lại đứng xa xa dõi theo, chứ có bao giờ đồng hành nhảy nhót với cô đâu.
- Tỷ tỷ, muội muốn xin tỷ cái này nhưng lại sợ tỷ không đồng ý – Cô gái nhỏ lí nhí nói.
- Muội nói đi! – Cô gái lớn gật đầu một cái.
- Không, tỷ hứa đi! – Cô gái nhỏ lắc đâu.
- Muội nói đi, rồi ta hứa! – Cô gái lớn vẫn thản nhiên.
- Không, không, tỷ tỷ xấu lắm. – Cô gái nhỏ vùng vẫy.
- Vây thôi! – Cô gái lớn dường như muốn đứng dậy.
- Thôi được rồi! Chút nữa tỷ đi siêu thị Big Space với muội được không? Siêu thị này của người Mỹ, vừa mới mở không lâu, nghe nói có nhiều thứ hấp dẫn lắm. – Cô gái nhỏ vừa nói vừa chăm chú nhìn cô gái lớn. Ánh mắt của cô long lanh ánh nước như ngập tràn hi vọng. Nếu như tỷ tỷ không đồng ý, chắc cô sẽ khóc rất to.
Trái ngược với suy nghĩ của cô gái nhỏ, cô gái lớn đột nhiên thẩn thờ. Dường như cô đang suy nghĩ một chuyện gì đó rất hệ trọng.
- Tỷ tỷ! – Cô gái nhỏ hối thúc, cô chưa cảm thấy có điều gì lạ cả.
- Muội vừa nói chuyện gì? – Cô gái sững người nhìn cô gái nhỏ.
- À, muội muốn tỷ tỷ đi siêu thị Big Space với muội. Tỷ có thể...
- Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi.... Hư hư....! – Cô gái lớn bật khóc thành tiếng.
- Đúng cái gì vậy? – Cô gái nhỏ lo lắng, hỏi dồn.
- Đúng rồi, đúng rồi, hư hư, hư hư, đúng rồi...đúng thật rồi... hư hư...
- Là sao?
- Hu hu.... Big Space ... Hu hu.... Big Space.... hu hu... ta nhớ ra rồi ....Hắn là ... hu hu.... không ... không... chàng là Big Lusty.
- Sao, sao, sao? Ai là Big Lusty! – Cô gái nhỏ gặng hỏi. Cô chẳng biết cái gì là Big Lusty cả.
Cô gái lớn không trả lời lại. Cô đứng thẳng người lên, dùng cánh tay trái, lau mạnh dòng nước mắt.
- Ta phải đi tìm chàng! – Cô gái nói.
- Không, không... – Cô gái nhỏ lắc đầu. Giờ phút này cô mới hiểu rõ mọi chuyện.
Cô gái nhìn cô gái nhỏ một cái, chứ không hề trả lời. Vài giây sau đó, cô xoay người nhìn bốn phía, rồi chuẩn bị tung lên trời. Cô chẳng biết chàng ở đâu, nhưng giờ cô đã nhớ. Cô cần phải tìm chàng, chỉ thế thôi.
Cô gái nhỏ biết ý, liền lập tức cản tỷ tỷ lại. Nếu không cản thì chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Khi cô gái nhỏ vừa mới bu đôi chân của cô gái lới, cũng chưa kịp mở lời thì cả thân thể của cô đã nhẹ nhàng văng lên trời, rồi hạ xuống tút đằng xa.
- Ca ca! Tỷ tỷ ...!
- Ta biết rồi! – Một giọng nam cất lên. Thông qua máy nghe lén, hắn đã biết toàn bộ sự việc.
Nhưng “bầm” một tiếng, thân thể của hắn bị một nguồn kinh lực chấn văng vào một gốc cây. Rồi bịch một tiếng, hắn rơi xuống dưới đất, nằm đơ đúng vị trí lằn ranh cấm địa. Miệng hắn hộc ra máu tươi đỏ ói. Đầu óc hắn hoàn toàn xoay cuồng và choáng váng. Hắn biết cô gái đã nương tay.
- Tiểu thư! Tôi có chuyện muốn nói. – Hắn cố gắng hết sức để nói to và rõ.
- Ngươi không nên vào đây! – Cô gái nói xong câu đó thì bay lên bầu trời.
- Tiểu thư. Chúng tôi có người, chúng tôi lực lương, có công nghệ, chúng tôi sẽ tìm được hắn.
Không ai trả lời người thanh niên cả.
- Hãy cho tôi một năm, tôi sẽ tìm ra hắn.
Nói xong câu này thì hắn ụp mặt xuống đất. Bàn tay hắn đập mạnh, đập dữ dội, đập được chỗ nào thì sẽ đập. Hắn rất tức, vô cùng uất ức.
“Ta đi tìm chàng, các ngươi cứ tìm. Một thời gian sau, ta sẽ quay về đây.” Một âm thanh bất chợt văng vẳng trong đầu người thanh niên.
Nắm đấm của hắn bất giác nắm chặt lại.
“Big Lusty, hắn là Big Lusty.”
Ở một nơi khác, một nơi khác hoàn toàn với không gian của bang Washington.
Đúng vào lúc 6h30 phút, căn cứ Tabalbala, Diffa, Tchad của trung tâm huấn luyện Bravo diễn ra Đại Lễ Tốt Nghiệp dành cho những người hoàn thành nhiệm vụ “giết chóc trên sa mạc”. Tại thời điểm 6h40 phút, đám người gồm 82 người hầu như đã giao nạp thẻ bài, thế nhưng vẫn có một người đứng im lìm một chỗ. Hắn ta có vẻ rất lạnh lùng và dữ dội.
- Chỉ huy Michel, tôi muốn đánh cược với ông – Khi tất cả mọi người đã giao nạp xong thẻ bài, thì một chàng thiếu niên dõng dạc nói.
Ở bên dưới, tất cả mọi người đều ồ lên. Họ đều ngạc nhiên nhưng không hề có một tiếng cười kinh bỉ. Bởi không khí lúc này tràn đây nhiệt huyết. Chàng thiếu niên ở bên trên quá lạnh lùng và sát khí vô cùng sắc bén. Nghe đồn rằng, người này đã giết tất cả đồng đội hợp tác với mình để hoàn thành nhiệm vụ. Đây đúng là một sát thủ máu lạnh.
- Ha ha... Cậu muốn đánh cược với tôi. Cậu lấy cái gì ra để cá cược.
Chỉ huy Michel cười vô cùng lớn. Hắn không cần thiết phải đấu. Nếu như người khác thật sự có một vật báu, thì đêm nay hắn sẽ lặng lẽ móc ra.
- Tôi có một cuốn bí tịch! – Thiếu niên lạnh lùng nói.
- Bí tịch. Ha ha... cậu tưởng ta là người Trung Quốc sao? – Michel tỏ ra khá hí hửng
- Đây là cuốn ngoại công, không phải là nội công. Ông có muốn biết, tôi đã giết những đồng đội ra sao không?
- Không cần... Tôi nghĩ cậu nên điền yêu cầu của mình vào thẻ bài đi. Bây giờ đã là 6h45 phút, chỉ 15 phút nữa thì hoạt động này sẽ kết thúc. – Tuy vị chỉ huy rất tò mò, nhưng vẫn cố tỏ vẻ không bận tâm.
- Ông sợ? – Chàng thiếu niên cười mỉm mỉm.
- Cậu không cần phải khích tướng tôi? – Chỉ huy Michel thẳng thừng nói. Trong lòng hắn cũng đang thầm cười. Hắn đã cầm chắc cái chết của đối phương vào tối nay.
- Ông nghĩ là sẽ giết được tôi trong đêm nay. Ông đừng quên, tin tức này sẽ được lan truyền nhanh chóng thôi. Tôi không tin những giáo quan khác sẽ im lặng.
Nghe Đại Mạnh nói thế, vị chỉ huy ngước nhìn những vị giáo quan khác. Ánh mắt của hắn cũng không quên hướng về bốn vị đồng bọn sau lưng. Đối diện với ánh mắt sói mói của Michel, hầu như mọi người đều cúi xuống, né tránh trong giây lát.
- Ông không cần phải nhìn. Đừng quên trung tâm có khu hồi sức. Trước giờ, tôi chưa bao giờ vào đó, cho nên chiều nay tôi sẽ xin nghỉ phép năm ngày. Tôi không tin những người tò mò không đến gặp tôi. Cho nên, đây là cơ hội duy nhất của ông.
Thiếu niên thủng thẳng nói. Hắn dường như đoán được tất cả suy nghĩ của chỉ huy. Riêng cái khu hồi sức thì hắn quả thật chưa tới lần nào. Theo cơ chế, cứ nửa năm thì mỗi người được phép vào đó một lần. Tại đó, họ có thể dưỡng thương hoặc lánh nạn tối đa mười ngày mà không sợ bất cứ điều gì. Trung tâm bảo đảm rằng, đến cả sát thủ đỉnh cấp muốn tới đó giết người thì chỉ có đi mà không về.
Đáng tiếc nửa năm chỉ có một lần. Chẳng ai ngu ngốc mà dùng bừa bãi. Nếu xui xẻo, trong nửa năm, người muốn dùng lần thứ hai chẳng có. Ở trong cái môi trường chết chóc này, hầu như đa số người đều chưa bao giờ vào đó và đây cũng là hi vọng của tất cả mọi người.
- Thế nào? Chẳng lẽ ông muốn bỏ lỡ một cơ hội tăng tiến thực lực. – Chàng thiếu niên tiếp tục dụ dỗ. Dường như chàng cầm chắc chiến thắng nếu như Michel đồng ý đánh cược.
- Cậu muốn tôi cược cái gì? – Tuy vị chỉ huy rất tò mò về cuốn bí tịch nhưng cũng chưa ngu ngốc đến mức “lập tức tin tưởng”. Việc cần làm bây giờ của hắn chính là thăm dò.
- Ha ha! Nếu chỉ huy thua thì phải nghe lệnh của tôi.
- Nghe lệnh của cậu. Ha ha, cậu tưởng rằng thắng được tôi thì tôi sẽ nghe lệnh của cậu. – Michel cười càng lúc càng lớn hơn.
- Tôi có cách khiến giáo quan nghe lệnh. – Thiếu niên nói chắc như đinh đóng cột.
- Ồ!
Vị giáo quan ồ lên một tiếng. Không những, tất cả mọi người cũng ồ lên. Họ ồ lên vì sự khó hiểu. Nếu người này có cách khống chế đối phương thì cần gì thách đấu. Nhìn hắn ta cũng đâu phải kẻ điên hay là người ngu ngốc. Chẳng lẽ hắn có dị thuật.
Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ tới chữ “dị thuật”. Vị giáo quan thì càng trầm mặc hơn. Một lúc lâu sau, hắn ta mới mở miệng.
- Cậu muốn cược như thế nào?
- Tôi với ông cùng nhau đấu súng sinh tử. Tất nhiên, tôi sẽ không giết ông. Và ông cũng không thể giết tôi. – Thiếu niên thẳng thắn nói ra dự đinh.
Riêng vị chỉ huy thì lại trầm mặc. Hắn tỏ ra khó hiểu với cách thức trên. Nếu đã đấu sinh tử thì còn giữ mạng cho nhau cái gì nữa. Nhưng nghĩ kỹ thì hắn mới hiểu ý của đối phương. Quả thật cũng đúng thôi, nếu như người ta muốn hắn làm con chó thì phải cần hắn sống và nếu hắn muốn bí tịch thì không thể nào giết đối phương.
- Tại sao tôi phải đấu súng? Tại sao tôi phải chơi theo cái cậu sắp đặt.
- Ý ông là gì? – Chàng thiếu niên nhíu mày.
- Cậu không hiểu ý tôi hay giả vờ không hiểu. – Michel cười cười.
- Ông muốn đặt cách thức đánh cược. – Chàng thiếu niên càng nhíu mày hơn.
- Ha ha, cậu cũng khá thông mình đấy.
- Vì sao tôi phải đấu theo cách của ông – Chàng thiếu niên đắn đo.
- Vì cậu muốn đánh cược.
Chàng thiếu niên trầm ngâm. Michel cũng chẳng xen vào. Thời gian căng thẳng chậm chạp trôi qua. Có vẻ như cũng đã hơi lâu nên Michel tỏ ra hơi khó chịu. Hắn biết đến 7h00 thì những việc này bắt buộc phải kết thúc. Đây chính là quy định của trung tâm. Hắn chưa điên và cũng chưa đủ thực lực để chống lại.
- Cậu không muốn đánh cược!
Chàng thiếu niên lại suy nghĩ. Đây quả thật là một chuyện rất nguy hiểm. Nếu không khéo hắn sẽ mất cả tính mạng.
- Nếu không chúng ta dừng. – Michel đã không còn kiên nhẫn.
- Chỉ cần ông không đặt cách chơi quá tầm của tôi thì được thôi. – Thiếu niên đột ngột nói.
- Yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng của cậu – Michel cười cười.
- Ông nói đi.
- Rất đơn giản, cậu không được dùng vũ khí.
Chàng thiếu niên nghe vậy thì ngẫm nghĩ đôi chút. Vài giây sau đó, hắn trả lời.
- Nếu tôi thua, ông sẽ không giết tôi.
- Đương nhiên, tôi còn phải lấy bí tịch nữa. – Michel trả lời.
- Ok, tôi đồng ý.
- Rất tốt! Rất can đảm!
------------
Một phút thời gian lại trôi qua, chiếc đồng hồ điểm đúng vào chỗ 6h54, có thể nói là thời gian hoạt động đã đến lúc cận kề thế nhưng trận chiến vẫn được tổ chức như dự tính. Đối với Michel, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì khi tới thời gian trên thì trung tâm sẽ cử người dẹp loạn. Tất nhiên, hắn sẽ dừng trước khi họ đến. Hắn cũng chưa muốn bị kỷ luật.
Bục chỉ huy được nâng cao lên hơn trước để trở thành sàn chiến đấu. Bao bọc sàn ấy là một hệ thống kính thủy tinh chống đạn. Ở bên trong chỉ có hai đối thủ. Họ đứng trực diện và cách nhau khoảng hai mươi mét. Mặc dù chưa có dấu hiệu chiến đấu nhưng sát khí của hai bên đã làm lạnh toát một khoảng không gian lớn. Đến lúc này, Michel mới biết đối phương cũng rất không đơn giản. May mắn, hắn không phải là thằng ngu ngốc.
Tiếng hô một, hai, ba vừa kết thúc. Michel lập tức rút súng ngắn.
Súng không phải là ngón mạnh của Michel nhưng đó thứ mà hắn đã giết rất nhiều người. Nhiều hơn so với vũ khí lạnh.
“Đoàng, đoàng, đoàng”. Ba tiếng sung vang lên, hướng bắn của súng là chân và tay của đối thủ. Michel không hề có một chút ngại ngùng khi đối phó với kẻ yếu hơn.
Một phần trăm giây sau đó, đạn bay tới vị trí đứng của thiếu niên. Bóng dáng của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn. Họ biết, mắt của họ không thể bắt kịp những hình ảnh quá nhanh. Đây thật sự là bất ngờ quá lớn. Không ai nghĩ tới điều này cả, nếu như nói phản ứng né tránh nhanh hơn đạn thì họ sẽ tin, chứ bảo tốc độ nhanh hơn đạn bắn thì không thể nào. Những cái này đã vượt qua nhận thức của người nhỏ bé.
Michel vẫn đứng đó. Đôi tay hắn đã thêm một cây súng, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm bàn tay.
“Đoàng...đoàng... đoàng...”
“Đoàng... đoang... đoàng...”
Michel bắn hỗn loạn, hắn không hề phán đoán được vị trí của đối phương.
Michel sợ những vẫn không nao núng. Hắn sẵn sàng bắn nếu như cảm thấy nguy hiểm. Súng trên tay của hắn được thiết kế tới hai mươi viên đạn nên hắn không hề lo lắng về việc nả đạn bừa bãi.
Chợt một luồng sát khí không lô ập tới, Michel nhảy ngược về phía sau và cầm súng bắn hỗn loạn mọi nơi.
Tuy nhiên “rắc” một tiếng đau đớn, bàn tay trái của Milchel hoàn toàn gãy lìa. Michel cắn răng, không hề cất giọng “Á”. Cảm nhận của Michel lúc này là những ảo ảnh đang chập chờn mông lung khắp nơi.
Không một phút chần chừ, Michel vứt bỏ cây súng còn lại. Hắn vội vàng rút thanh dao găm đều bên hông, nhằm đánh theo kiểu cận chiến. Tuy nhiên, hắn chưa làm được điều đó thì cả thân thể của hắn đã bị nhấc bổng lên không trung.
Chàng thiếu niên đã hiển hiện bóng dáng. Trong tầm mắt của tất cả mọi người là một thân thể to lớn bị một người nhỏ bé bóp cổ, đưa lên cao. Tiếng rống cứ thế quát lên, mặc dù quy định cấm tuyệt đối điều đó. Bây giờ biển người đang rất phấn khích. Đây đúng là một điều tuyệt vời.
Một thiếu niên mười bốn tuổi, ai nghĩ hắn có thể khống chế được sát thủ cao cấp chỉ trong vài tích tắc.
- Tôi thua, tôi phục tùng cậu. – Michel nói với vẻ chán nản. Cái chản nản đã làm hắn quên khấy cánh tay gãy. Đây quả thật là điều hắn không ngờ tới.
- Phục tùng tôi? Ha ha? Ông sẽ phục tùng tôi như thế nào? – Thiếu niên cười lớn lên.
Một mối nguy hiểm ấp tới tinh thần của Michel. Hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Quả thật đúng như suy nghĩ của Michel, ngay từ đầu thiếu niên chẳng hề có quyển bí tịch nào. Nghĩa là, hắn cũng chẳng thể lấy ra được cái dị thuật thao túng kẻ khác. Tất cả mọi chuyện chỉ là một toan tính riêng.
Michel không biết rằng, hắn chỉ là một đòn bẫy. Nếu như hôm nay hắn không thách đấu, thì tối nay hắn sẽ mò tới. Nếu như hắn không mò tới, thì kẻ khác sẽ mò tới. Thiếu niên sẽ không bao giờ chui vào khu hồi sức. Hắn muốn đối mặt với tất cả.
Thiếu niên có thể tham gia nhiệm vụ Tàn Sát nhưng như vậy thì chưa chắc trung tâm sẽ chú ý. Thiếu niên thích những cái nhanh chóng, bởi thiếu niên là người rất đơn giản.
- Chẳng... lẽ cậu? – Michel ngập ngừng.
- Ha ha... Đến bây giờ ông mới hiểu sao? – Thiếu niên cười lớn tiếng. Kế hoạch của hắn có một điểm sơ hở duy nhất. Đó chính là nhiệm vụ Tàn Sát. Nếu hắn đủ thực lực, tại sao hắn không tham gia cái đó?
- Không, không... cậu không thể giết tôi .... tôi còn chưa muốn chết. – Michel rống lên dữ dội, giờ phút này hắn chẳng hề chứa cái uy nghi.
- Cho tôi một lý do?
- Không, không, tôi không muốn chết, tôi sẽ phục tùng cậu. Đừng giết tôi, tôi sẽ làm theo lệnh của cậu. – Thế giới của Michel hoàn toàn sụp đổ.
- Chỉ thế thôi sao? – Thiếu niên nói một câu rất tàn nhẫn.
- Cậu là ai, tại sao? Tại sao, cậu là ai, tại sao lại chọn tôi? – Michel cố gắng vùng vẫy trong phút cuối cùng.
Kim đồng hồ lớn của trung tâm điểm về trạng thấy 6h59’58 giây.
Một bàn tay mạnh mẽ rút về phía sau, nó muốn lấy trớn đấm mạnh về phía trước. “Bộp” một tiếng thật kêu, nắm đấm in thẳng vào lồng ngực, tộn vỡ trái tim.
7h00, Michel chết. Không gian chỉ còn vẳng vặng một câu.
Tôi là Big Lusty!
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
67 chương
2853 chương
109 chương
90 chương
46 chương