Tán gái sát thủ

Chương 28 : Linh tính bùng lên

Sống là để làm gì? Mục đích sống lại của hắn là để làm gì? Vì tình thân, vì gia đình, hay là vì cái gì? Đến bây giờ hắn thật sự không dám ảo tưởng cái mục đích nhỏ nhoi đó. Cả đêm qua hắn đã mông lung. Cả đêm qua hắn đã không ngủ. Hắn đứng lên, trời đã hừng sáng. Hắn bước đi, sương lạnh vẫn còn bao phủ khắp nơi. Cả cơ thể của hắn cứ như một u hồn... không... chính xác là một người vô hồn. Mọi mục đích, mọi khát vọng của hắn giờ đã vỡ tan tành. Sống lại, trọng sinh, chỉ là thế đấy. Rock dõi theo. Trong tầm mắt của hắn là một hình ảnh “không ai quan tâm đến bóng dáng ấy”. Cả thế giới vẫn đang chạy theo dòng thời gian. Bước chân đệ tử của một sát thủ lừng danh vẫn âm trầm thổn thức. Chiếc rèm màn cửa sổ của tầng mười lăm từ từ khép lại. Rock bước vào phòng, tự thở dài một cái, rồi dọn dẹp một số thứ trước khi rời đi. Trời vẫn lù mù những bụi sương. Đại Mạnh vẫn bước đi. Hắn không biết là Rock đã từng nhìn theo hắn. Hắn không biết là vẫn có một người chú ý đến. Một cô gái đang dõi theo hắn. Kể từ lúc Đại Mạnh bước chân ra cửa phòng thì cô đã chú ý đến hắn qua camera. Đến khi thấy Đại Mạnh ra ngoài khách sạn thì cô mới vội chạy đến bên cửa sổ để quan sát. Cô quan sát không phải vì quan tâm đến hắn. Đây chỉ là một sự tò mò. Thời gian chậm chạp trôi đi. Một lúc không lâu sau đó, đôi chân của Đại Mạnh khẽ rẽ sang khu vực đậu xe. Đứng trên tầng mười lăm, cô gái thấy thế thì liền ngẫm nghĩ đôi chút. Rồi một sự tò mò cao độ bùng cháy lên, cô gái quyết định rời khỏi phòng. Cô muốn biết thế giới ngầm là thế giới gì. Cô không phải là người trong thế giới ngầm nhưng cha cô, cũng như gia tộc của cô là người trong thế giới ấy. Cô luôn tự hỏi, tại sao gia tộc lại không cho phép cô tìm hiểu những cái này? “Bởi vì cô chưa đủ tuổi.” Thật là vớ vấn. Cô gái bước ra khỏi phòng. Nhưng một âm thanh khẽ vang lên, khiến cô chùn bước. - Tiểu thư muốn đi đâu? – Đây là giọng nói của vị cảnh trưởng. Giọng nói của hắn có vẻ hơi mệt mỏi. Bởi cả đêm qua đến giờ hắn chưa hề chợp mắt. Hắn luôn lim dim trong trạng thái đề phòng. - Tôi đau bụng, tôi muốn đi toilet! – Cô gái nhíu mày vì nói dối. Cô biết rằng, nếu nói lên sự thật thì người này nhất định sẽ ngăn cản. - Bên trong có toilet mà. – Vị cảnh trưởng ngạc nhiên hỏi lại. - Có anh ở cạnh, tôi cảm thấy không thoải mái. - Vậy thì tôi xin phép ra ngoài – Vị cảnh trưởng bực bội nói nhỏ tiếng. Hắn chẳng hiểu vì sao hôm nay tiểu thư lại dở chứng. - Không cần, cả đêm qua anh đã không ngủ rồi. – Cô gái cố gắng khẽ giọng, chứ thật ra cô đang điên tiết lắm rồi. - Vậy để tôi đi theo bảo vệ tiểu thư. – Người cảnh trưởng vẫn không có một chút nghi ngờ. - Không cần, tôi nói là không cần. Có anh bên cạnh thì tôi không cảm thấy thoải mái. Anh có biết là anh rất phiền phức không? Tôi đi đái mà anh cũng đòi đi theo là sao? – Cô gái giận dõi làm một hơi dài. - Tôi... tôi...chi muốn tiểu thư được an toàn. Cô gái không thèm nói chuyện với vị cảnh trưởng nữa mà lập tức bước ra ngoài. Cô không muốn chần chừ, càng chần chừ thì cô sẽ càng mất dấu. Khi bước ra khỏi cửa phòng, ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua những người cảnh vệ đang đứng gác cổng. Dường như cô muốn tìm kiếm ai đó. - White đi theo tôi - Cô gái nói với một người cảnh vệ bên trái cửa. - Vâng, thưa tiểu thư! – Vị cảnh vệ lập tức trả lời rồi đi theo. Ở bên trong phòng, vị cảnh trưởng vẫn dõi theo hàng loạt những hành động của cô gái. Mặc dù hắn hơi khó hiểu là vì sao tiểu thư không cho hắn theo mà lại dẫn người người khác đi cùng nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều. Ít ra thì cũng có một người bảo hộ, như vậy cũng yên tâm hơn. Hắn nghĩ như thế và bắt đầu lim dim ánh mắt. Chợt, một suy nghĩ lóe ra khỏi não của hắn. “Tại sao tiểu thư lại chọn đích danh của White mà không phải là người khác”. Hắn bàng hoàng chạy ngay tới chiếc laptop. Màn hình hoàn toàn tắt ngúm. Hắn không thể quan sát được camera. Hắn muốn mở lên nhưng hắn biết mình không có mật khẩu. Tất nhiên hắn có thể giãi mã nhưng như thế thì sẽ không kịp. Bây giờ thì hắn đã hiểu được một phần hành động khó hiểu của tiểu thư. Càng hiểu thì hắn càng lo, cũng bởi vì lo nên hắn hốt hoảng chạy bức tốc xuống cầu thang bộ. Cầu thang máy có ba cái nhưng tiểu thư đã đi thang máy, vì thế hắn không thể đi thang máy. Gió khẽ lướt lên, những âm thanh của đồng đội ôm ồm vặn hỏi phía sau lưng. Hắn vẫn chạy như điên và quên khuấy việc gọi đồng đội theo. - Tiểu thư muốn đi đâu vậy. Có cần báo với cảnh trưởng Show không? Cánh cửa thang máy mở từ từ ở tầng trệt của khách sạn và một âm thanh ôn tồn cũng từ từ phát ra. - Không cần, tôi có chút việc riêng? Anh cứ theo tôi là được! - Vâng, thưa tiểu thư! – Vị cảnh vệ trả lời. Mặc dù hắn không muốn làm theo ý định của tiểu thư nhưng hắn lại không dám lên tiếng ngăn cản. Trước giờ, những người cảnh vệ như bọn hắn chỉ làm theo lệnh của tiểu thư và đội trưởng, chứ chưa có một lần phản đối. Việc bây giờ của hắn là là nháy máy, báo hiệu cho đội trưởng. Thời gian dần trôi qua, cô gái và White đã tới vị trí đậu xe, tuy nhiên bóng dạng vị đội trưởng vẫn không hề xuất hiện. Chiếc xe BMW x7 màu đen từ từ lộ diện trong hàng chục chiếc xe khác. Cô gái bước lên xe và White cũng vào vị trí lái mà không cần sai bảo. Hắn biết tiểu thư dẫn hắn theo là vị cái gì. Sau khi động cơ vang lên một âm thanh nhỏ xíu thì chiếc xe cũng từ từ cất bánh. Bỗng “rít” một tiếng thật to, chiếc Audi màu đen đột ngột xuất hiện. Ở phía đối diện, chiếc xe BMW liền lập tức tắt tiếng. Nó dường như sợ hãi chiếc xe bá đạo đang ngăn cản phía trước. - Lái xe đi! – Cô gái lạnh gióng nói. - Nhưng... nhưng – Vị cảnh vị ấp úng. - Tôi nói anh lái xe qua khỏi chiếc xe phía trước. Anh không nghe rõ à. – Cô gái lớn tiếng. Trả lời cô là một sự im lặng. Đúng vậy, vị cảnh vệ không dám trả lời. Tất nhiên hắn cũng không dám trái lệnh tiểu thư nhưng người ngăn cản phía trước chính là đội trưởng. Hắn đành phải im lặng, lần này thì hắn đành phải chống lệnh của tiểu thư. Vị đội trưởng từ từ bước ra xe và tiến về chiếc xe BMW mà đồng đội đang lái. Khuôn mặt hắn không hề có một chút tươi cười vì khám phá ra ý đồ của tiểu thư. Hắn hoàn toàn nghiêm túc. Cô gái cũng bực bội bước ra. Mặt của cô cũng hoàn toàn nghiêm túc. Cô tiến về phía vị cảnh trưởng, vượt qua mặt của hắn và mạnh bạo mở cửa xe. - Lên xe, tôi có chuyện nói! Cô gái lạnh lùng gọi vặn lại. Vị cảnh trưởng cũng khá bất ngờ tới hành động của cô gái. Trong lúc nhất thời, hắn không biết phản ứng ra sao nên đành phải đi vào xe. - Tiểu thư không nên ra ngoài! – Khi đã ngồi vào vị trí lái, vị cảnh trưởng nói. - Anh lái xe đi. - Không được, tiểu thư muốn đi đâu! - Trời ơi, anh lái xe đi, tôi muốn ra ngoài một chút. Tôi muốn đi dạo, tôi muốn mua một ít gì đó. Tôi muốn được thoải mái, tôi muốn được tự do một lần. Anh hiểu không? Sao cha tôi và anh cứ phải ngăn cản tôi. Cô gái quát lên dữ dội. Vị cảnh trưởng ngơ ngác nhìn sang. Hắn không biết xử lý ra sao cả. Hắn cũng hiểu là tiểu thư bị gò bó rất nhiều. Tuy nhiên, nhiệm vụ của hắn là thế. - Tiểu thư muốn đi đâu? Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên và gọi thêm người đi theo. - Anh lái xe đi. Trời ơi, anh lái xe đi. Tôi ức lắm rồi. Anh muốn ngăn cản tôi phải không? Anh có tin là tôi đập đầu tự tử không? Anh đừng làm tôi phải điên lên nhé. - Nhưng... nhưng...! “Bộp, bộp...” Cô gái đập đầu vào cánh cửa của xe. “Rừm, rừm...” Vị cảnh trưởng lập tức mở khóa xe. Cô ngay cũng liền dừng việc dại dột. -------------------------------- Thành phố New Yord, Hoa Kỳ, trời đã bừng sáng ánh nắng. Điều này cũng khá dễ hiểu, bởi vì nơi này khác múi giờ của bang Washington. Tại một khu vực ngoại ô của thành phố này có một khu biệt thự vô cùng to lớn, có thể nói là lớn nhất trong phạm vị mười ki lô mét vuông. Chủ nhân của ngôi biệt thự không phải là một nhà tỷ phú, ông ta là một chính trị gia đã ngoài bốn mươi lăm tuổi. Tuy nhiên cương vị chính trị gia chỉ là hình thức tô điểm bên ngoài. Tên ông ta là Ken, chính xác là Denis Ken, một công dân chính thức của hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Hiện tại, trên tay của ông ta là một chiếc điện thoại Nokia đời mới nhất. Ông ta đang rất lo lắng, bởi vừa rồi linh tính của ông chợt bùng lên. Con gái của ông sắp gặp nguy hiểm. Ông cảm nhận được điều đấy, bởi đó chính là dị năng của ông. - Alo! Tôi là Ken, tôi đang có chuyện gấp! – Khi tiếng chuông điện thoại vừa ngừng thì Ken đã lên tiếng. - Vâng! Tôi biết, anh cần gì! – Người trong điện thoại đáp lại. - Con gái tôi chuẩn bị gặp nguy hiểm. Tôi yêu cầu các anh tập trung tất cả lực lượng của FBI, CIA, bộ mật vụ lập tức hỗ trợ bảo vệ con gái tôi. – Người đàn ông nói với giọng hết sức nghiêm túc. Nhưng ẩn chứa bên trong là một sự sốt sắng vô cùng cao độ. - Chuyện này, chẳng phải cảnh trưởng Show đang bảo vệ San sao? – Người đàn ông ngạc nhiên. - Ông không tin tôi. Ông không tin người đứng đầu bộ thần bí của Hoa Kỳ. Tôi đang gấp, nếu con gái tôi có chuyện gì xảy ra thì ông sẽ là người chịu hoàn toàn trách nhiệm. Nói xong câu đó, người Ken liền dập máy. Để lại người bên kia một mớ tơ vò. Hắn ta thật sự không hiểu, tại sao mọi chuyện lại đổ lên đầu của mình. Hắn là bộ trưởng bộ quốc phòng, chứ đâu có phải người lãnh đạo FBI, CIA và bộ mật vụ. Tất nhiên, hắn cũng chỉ lướt qua một dòng suy nghĩ, chứ không dám chần chừ nhiều. Bởi người trọng bộ thần bí rất khủng khiếp. Riêng vị lãnh đạo bộ thần bí vẫn còn đang bấm điện thoại. Cú gọi tiếp theo của hắn chính là ra lệnh cho người của bộ thần bí. Hắn rất muốn gọi điện cho con gái và cảnh trưởng để hỏi, nhưng hắn biết sẽ không được. Hắn không thể chần chừ bất cứ một giây một phút nào. Giác quan thứ sáu của hắn nói rằng: “Điện thoại cho con gái sẽ không có kết quả khả quan.” ---------------------- Chiếc xe Audi vẫn băng băng trên con đường King. Họ không biết rằng, chuyến đi của họ sẽ vô cùng nguy hiểm và cả một lực lượng to lớn của quốc gia đang vì họ mà co giò thẳng cẳng. Cô gái ngồi lặng lẽ bên cảnh vị trỉ lái xe và chăm chú nhìn chiếc máy tính bảng. Lâu lâu cô lại phát ra vài tiếng để vị cảnh trưởng lái xe. Tuy nhiên, cô cũng chỉ yêu cầu đi nhanh hay đi chậm, chứ cũng chẳng yêu cầu cảnh trưởng Show phải rẽ trái, rẽ phải. Chuyện này là do Đại Mạnh chỉ băng băng trên con đường King và cô gái chỉ có thể theo dõi qua thiết bị theo dõi mà một cảnh vệ đã cài theo lệnh của cô. Show không hề biết điều đó. Hắn cũng đang thắc mắc chiếc máy tính bảng mà tiểu thư đang chăm chú. Hắn không biết rằng, hôm qua tiểu thư đã lén lút yêu cầu người khác cài con chip theo dõi vào xe của đối phương. Đây quả là may mắn của cô gái, nếu như cô cho Show biết thì hôm nay đã không có chuyến đi này rồi. Show là kẻ cố chấp, chứ không phải là người ngu si. - Đưa điện thoại cho tôi mượn. - Vì sao? – Cảnh trưởng Show ngạc nhiên hỏi vặn lại. - Điện thoại tôi của tôi hết pin. – Cô gái nói. - Ừm, được rồi! – Cảnh trưởng Show chỉ chần chừ một chút rồi cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao thì hắn đã thông báo cho đồng đội và báo về cấp trên. - Cho tôi mượn luôn bộ đàm. – Cô gái tiếp tục đòi hỏi. - Này, cái này thì không được! – Vị cảnh trưởng lắc đầu. - Tôi chỉ mượn một lát để trao đổi chuyện riêng với người khác. Chỉ một lát thôi, chẳng lẽ anh thích làm mọi chuyện phải căng thẳng lên. – Cô gái từ tốn nói. - Haiii... Được rồi! Cảnh trưởng sau tỏ ra khá bất đắc dĩ, rồi tháo thiết bị bộ đàm được cài trên cổ áo .Cô gái nhận lấy nó và chỉ mỉm cười một cái. Tiếp theo sau đó, cô lén lút chuyển điện thoại về chế độ im lặng và ngắt việc hoạt động của bộ đàm. Linh tính của cô cũng bùng lên. Cô biết nếu không cắt đứt liên lạc giữa Show và người khác thì chuyến đi hôm nay sẽ không thực hiện được. Cô không biết tại sao mình phải đi theo dõi một kẻ lạ mặt. Cô chỉ làm theo linh tính. Linh tính nói với cô rằng: “Đó là một người vô cùng đặc biệt và kinh khủng”.