Tán gái sát thủ
Chương 30 : Giết vương vô quốc
Bình mình dần dần lé dạng, ánh nắng nhàn nhạt từ từ bao phủ vùng Washington lạnh giá.
Vương Vô Quốc đã tỉnh dậy từ lâu. Theo thông lệ thì hắn đã đi làm vào lúc 6h, thế nhưng do hôm nay hắn đã gọi điện thông báo trước, cho nên có thể từ từ thủng thỉnh đến sở mật vụ. Việc đến sở mật vụ chẳng qua là nộp một tờ đơn nghỉ phép theo quy định, hắn có thể không cần phải đi nộp, tuy nhiên hắn không cần thiết phải làm những chuyện ngỗ ngược. Lúc này, hắn có chút quyền lực nhưng cũng chưa phải là chúa tể một phương.
Sau khi sửa soạn cơ thể một chút, Vương Vô Quốc mặc một bộ Vest tầm trung, bước tới cầu thang máy số 2. Ở khu chung cư này thực chất là có 4 thang máy, thang máy gần phòng của hắn nhất là số 4, tuy nhiên thang số 4 đã đi xuống, cho nên hắn chuyển sang cầu số 2. Lúc hắn đi vào bên trong, cũng chẳng hề quan sát nhiều, vì ngày nào chẳng phải như thế. Vương Vô Quốc cũng chưa đắc tội với ai, cho nên cũng không cần thiết phải lo sợ.
Khi hắn vừa đi vào bên trong thì có vài người cùng vào, trong số đó có một người rất kỳ lạ. Hắn ta đứng ngay sau lưng Vương Vô Quốc. Tự dưng Vương Vô Quốc dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Dương như hắn cảm thấy một mối nguy hiểm nho nhỏ.
Đây là một người phương Đông, Vương Vô Quốc chắc chắn là thế, chỉ là không biết đó là người Trung Quốc hay là người Việt Nam, cũng có thể là người Thái Lan. Mặc dù người này không cao, thấp hơn hắn một cái đầu, theo thước đo thì hơn một mét sáu nhưng Vương Vô Quốc biết rằng, kẻ này thực không đơn giản. Qua mấy chục năm xông pha sóng gió, chưa có dạng người nào mà Vương Vô Quốc chưa gặp, nếu như ở phương Tây thì hắn còn chưa hiểu hết, nhưng người châu Á thì làm sao mà hắn không hiểu. Có thể tự phụ nói rằng, hắn chỉ cần lướt nhìn một cái thì sẽ biết được người đó đến từ quốc gia nào. Kỳ lạ là hôm nay hắn không nhận diện được quốc gia của kẻ phía sau lưng.
“Chắc chắn kẻ này đang hóa trang.” Vương Vô Quốc than thầm. Nãy giờ hắn giả vờ chà chà, lau lau cái đồng hồ, mục đích đơn giản là quan sát kỹ kẻ phía sau lưng.
Chiếc thang máy dần nhảy xuống con số 0, nghĩa là tầng trệt cũng sắp tới. Đáng lẽ Vương Vô Quốc đã muốn ra khỏi thang máy ở tầng 7, tầng 8, thế nhưng hắn không thể làm thế. Đơn giản hắn chưa biết mục đích của kẻ sau lưng. Nếu hắn ta muốn ra tay thì đã ra tay rồi. Việc cần làm của hắn là sẵn sàng chống cự lại. Hơn năm mươi phần trăm là kẻ này muốn đối phó với hắn, bởi một kẻ giả trang thì sẽ luôn có một mục đích. Huống chi hắn cũng chưa từng gặp người này.Tại sao một kẻ vừa lạ mặt, vừa giả trang lại đi cùng thang máy với hắn. Rõ ràng là người ta đã đứng đợi hắn từ lâu.
Bảng số thang máy nhảy xuống số 0, Vương Vô Quốc lập tức vọt về phía trước. Chỉ là một giọng nói nho nhỏ vang lên, nó còn nhanh hơn hành động của hắn.
- Vương Vô Quốc.
Đây dích xác là âm quốc ngữ, nhưng đang trong lúc hoảng loạn, lại vì âm lượng hơi nhỏ nên Vương Vô Quốc vẫn không nhận ra điều này. Hắn ta mặc kệ tiếng gọi mà cố hết tiến bước. Một trăm phần trăm là kẻ này muốn đối phó với hắn. Hôm nay hắn không đem theo súng, hắn sợ sẽ có sự cố xảy ra. Đất nước Mỹ quả thật không an toàn cho lắm. Đáng tiếc là hắn không mang theo súng. Lúc này hắn đang rất hối hận vì muốn tới cơ quan xin nghỉ phép.
Vương Vô Quốc quan sát mau lẹ, hắn cố ý bước tới trước một người phụ nữ, nhằm dùng lưng người này che chắn cho hắn. Khi mục đích của hắn thực hiện được thì hắn lại dừng lại ở bước thứ ba. Không phải là hắn bị người ta uy hiếp mà là đuôi áo sau lưng của hắn đã bị đối phương giữ chặt. Vương Vô Quốc lấy lại bình tĩnh trong một giây, rồi ngay lập tức sau đó, hắn đưa cùi chỏ tay lên trên.
- Vương Vô Quốc.
Âm thanh vẫn rất nhỏ, mặc dù nhỏ nhưng cũng đủ khiến Vương Vô Quốc không dám hành động lỗ mãng. Lúc này hắn thật sự đã bất động. Hắn làm thế không phải vì tiếng gọi, mà bởi vì một vật cưng cứng đã chạm khẽ vào lưng hắn. Đó chính là súng, Vương Vô Quốc dễ dàng nhận biết. Thế là hắn đành phải lùi lại sau, một nhóm người khác cũng nhanh chóng bước vào trong. Vương Vô Quốc không để ý điều đó, lúc này hắn đang quan sát hình ảnh phản xạ trong chiếc đồng hồ. Thanh súng phía sau đang chếch lên trên đúng bốn mươi lăm độ, nòng súng không phải đặt ở lưng của hắn, mà chính là sọ não. Hắn càng nhìn càng chảy mồ hôi hột, kẻ đến quả thật muốn giết hắn.
Thang máy vượt qua tâng số mười một, Vương Vô Quốc bắt đầu sợ hãi, kẻ vừa tới không muốn vào căn phòng của hắn, vậy thì muốn đi đâu. Vương Vô Quốc bắt đầu mê mang, càng nghĩ thì không khí càng lạnh, tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn, chẳng có thể ảnh hưởng tới ai.
Tầng số mười lăm là điểm tận cùng, thang máy liền dừng lai, không gian chỉ còn có hai người, một Vương Vô Quốc, một kẻ lạ mặt. Vương Vô Quốc biết đây là tầng cuối của thang máy, cho nên hơi thở của hắn dồn dập hơn.
Đúng như Vương Vô Quốc dự đoán, kẻ lạ mặt liền đẩy súng mạnh vào lưng của hắn. Vương Vô Quốc hiểu ý, liền nhanh chóng bước ra. Nhưng đây vẫn không phải là điểm dừng, kẻ lạ mặt tiếp tục dấn súng đưa Vương Vô Quốc lên phía trên. Khi qua khỏi cầu thang, một cảnh quang đãng hiện ra trong mắt của hai người. Đây chính là điểm cuối cùng của khu chung cư Hostelling International; phía trên chẳng hề có nóc, có tầng; phía dưới là một sàn si măng rộng lớn; gió lạnh lâu lâu lại đập vào cơ thể. Vương Vô Quốc chẳng có cảm giác tận hưởng gì cả, bởi lúc không khí này quá oi bức. Mặt mày của hắn đã thấm đẫm mồ hôi.
- Anh muốn gì? – Vương Vô Quốc dùng tiếng anh để hỏi.
Kẻ lạ mặt vẫn không hề lên tiếng. Hắn ta tiếp tục đẩy Vương Vô Quốc về phía trước. Tới khi tiến thêm được mười mét, Vương Vô Quốc không chịu bước tiếp. Bởi hắn ta cũng không bị bệnh ngu, nếu đi thêm một mét nữa thì hắn sẽ đối diện với tử thần. Hắn không muốn báo chí đưa tin: “Có một mật vụ bị điên, rồi nhảy lầu tự sát.”
- Anh muốn gì? – Vương Vô Quốc tiếp tục dùng tiếng anh.
- Sao ông không bước tiếp?
Một giọng tiếng anh lành lạnh vang lên. Vương Vô Quốc im lặng, không trả lời. Hắn đang chăm chú chiếc đồng hồ, chỉ cần người sau lưng có bất kỳ hành động nào thì hắn sẽ phản khảng. Bây giờ thì hắn quả thực lo lắng, nếu kẻ lạ tung một cước thì không biết hắn có tránh thoát được không. Vương Vô Quốc quên mất một việc, người ta dễ dàng dùng súng giết chết hắn.
- Anh tìm tôi có việc gì? – Vương Vô Quốc tiếp tục dùng tiếng Anh hỏi. Lúc này hắn thật sự can đảm. Đây là do hắn đã nghĩ thấu, người sau lưng muốn giết hắn thì đã giết từ lâu.
- Tại sao ông không bước tiếp. Ông rất gàn lì mà. – Lần này là âm quốc ngữ. Vương Vô Quốc hoảng hồn định quay lại. Nhưng khẩu súng vẫn ghim chặt trên lưng của hắn. Lúc này đầu óc của Vương Vô Quốc rất rối. Hắn không biết người Việt Nam phía sau lưng là ai và muốn làm cái gì? Chả lẽ là mật vụ HCM, chả lẽ là người ta đã biết mưu đồ của hắn. Không, không thể nào, hắn là một người rất cẩn thận. Hắn chưa hề tiết lộ bất cứ một thông tin về tổ chức.
- Ông đừng nghĩ những chuyện khác. Tôi hỏi ông, tại sao ông không bước tiếp. Ông là người rất can đảm mà.
- Tôi, tôi... anh muốn cái gì? – Vương Vô Quốc chẳng thể nào đoán được ý định của đối phương. Mặc dù là hắn cảm thấy giọng nói quen quen nhưng trong lúc nhất thời thì hắn không thể nào đoán ra được.
- Bốn năm về trước, tôi đã cảnh cáo ông một lần. Hai năm về trước, tôi đã cảnh cáo ông một lần. Còn lần này, tôi sẽ không cảnh cáo ông nữa
Một giọng nói nhàn nhạt thấm vào tai Vương Vô Quốc, khiến hắn ta khẽ rùng mình một cái. Một câu chuyện được Vương Vô Quốc mường tượng trở lại. Hắn vẫn nhớ như in những ký ức này. Lúc đó, một thằng bé cầm tiền tới đập vào mặt, rồi đập vào cửa nhà hắn. Rồi hai năm sau, hắn bị thằng bé đánh một trận tơi bời.
Thật khó có thể quên được. Càng nghĩ hắn càng sợ hãi. Quả thật, hắn không nghĩ thằng bé năm nào có thể đến đây. Làm sao nó có thể đặt chân lên nước Mỹ, rồi tìm đến hắn. Hắn muốn hỏi nhưng lúc này suy nghĩ của hắn không cho phép hắn hỏi những cái đó.
- Ông bước tiếp đi chứ. Tôi cảnh cáo ông nhưng ông vẫn tiến. Bây giờ tôi muốn ông bước, tại sao ông không tiến.
- Chú, chú...! – Vương Vô Quốc lắp bắp không thành lời.
- Tôi không phải cháu của ông. Hôm nay, tôi đến giết ông. – Đại Mạnh lạnh lùng cắt ngang lời của Vương Vô Quốc.
- Mạnh, chú thật sự yêu mẹ của con. – Vương Vô Quốc liều mạng quay lưng lại. Đối diện với hắn là một người rất lạ lẫm. Hắn biết Đại Mạnh có thể giả trang nhưng hắn không hề hỏi chuyện đó.
“Đoàng”
- Đừng bao giờ xưng hô như thế!
Tiếng súng nổ vang thấu trời, mặc dù viên đạn chưa hề găm vào thân thể của Vương Vô Quốc, thế nhưng hắn cảm thấy rất đau. Bấy lâu nay hắn vẫn xem Đại Mạnh là người thân. Hắn không hề ghét bỏ bất kỳ cái gì của Lan. Vậy tại sao lại thế, nếu Đại Mạnh muốn qua Mỹ, hắn cũng muốn dẫn thằng bé qua.
- Chú, chú...
“Đoàng!” một tiếng nữa. Lần này đạn đã găm vào người Vương Vô Quốc. Không gian đã hoàn toàn nín bặt.
-------------------
Tại khu vực dưới dường King, chiếc xe Audi siêu hạng vẫn vòng vòng bên khu chung cư Hostelling International. Mặc dù ở trong xe, cô gái rất muốn ra ngoài để thăm dò, thế nhưng người mà cô theo đã mất hút, mọi thứ chỉ còn lại chiếc xe, giờ cô chẳng biết tìm đâu nữa, chả lẽ phải chạy bộ lòng vòng tìm người ta.
“Chẳng lẽ kẻ đó đã vào khu chung cư?” Cô gái vừa nhìn chiếc xe Mercedes, vừa tự hỏi. Cô càng từ hỏi thì cô càng giận cái tên Show khốn khiếp. Nếu như không phải vì sợ Show phát hiện mục đích, khiến cô phải dẫn hắn đi lòng vòng thì giờ cô đã theo dõi được kẻ kia. Cô đã quên mất rằng, người ta làm sao có thể cho phép cô theo dõi.
Chợt “Đoàng” một tiếng vang lên, cô gái hú hồn xoa tim. Rồi ngay lập tức sau đó, cô gái cúi người để nhìn lên tầng cao nhất của khu chung cư Hostelling International. Cô biết, âm thanh này phát ra từ đó.
Nhưng không đợi cô nhìn nhiều, Show đã đóng toàn bộ cửa kính lại. Cô gái nhìn Show với vẻ rất tức giận. Khi cô chưa kịp lên tiếng mắng, thì Show đã cằn nhằn cô.
- Tiểu thư đã lừa tôi?
Show nói với vẻ rất bực bội. Vừa rồi hắn biết tiếng súng phát ra từ một cây súng ngắn và vị trí nổ súng nằm trên những tầng cao nhất của chung cư, thế nên hắn bắt buộc phải đóng cửa xe. Tuy mục đích nổ súng và đối tượng của đối phương không rõ ràng nhưng hắn không thể nào mạo hiểm. Trước tiên cứ đóng cửa cho an toàn. Chiếc xe này chính là một ô tô bọc thép siêu hạng. Đến súng Rocket cũng không có khả năng phá hủy thì xá gì một cây súng ngắn.
- Tôi lừa anh thì sao, anh làm gì được tôi? Mở cửa ra, tôi muốn xuống xe.
“Đoàng!” Cô gái im ngay những lời ngang ngược. Đây là lần thứ hai mà tiếng súng đã khiến cô hú hồn. Trước đây cô thật sư chưa hề nghe ai nổ súng bên mình cả.
----------------------
- Gì? Bến đó lại nổ súng tiếp? - Ở khu vực khác, một người đàn ông nói với vẻ rất sốt sắng. Vừa rồi, ông ta mới nghe cấp dưới báo tình hình về, tưởng chừng đó là tin tốt nhưng ai ngờ đó lại là một tin giật gân.
- Chúng tôi đã vận dụng tất cả lực lượng tới khu chung cư Hostelling International, trong vòng 5 phút nữa, chúng tôi sẽ ập tới đó.
- Các anh làm ăn gì vậy? Đến bây giờ còn chưa tới nơi.
Người đàn ông tức giận mắng to. Người bên kia điện thoại không dám lên tiếng. Chuyện này quả thật khó cho hắn. Đâu phải tất cả con người đều là thần thánh, muốn làm là làm được. Đầu tiên, hắn cần phải xác định được vị trí của người ta, sau đó mới có thể dồn tất cả lực lượng tới.
- Ngài cứ yên tâm, khoảng 2 phút nữa thì cảnh sát khu vực sẽ tới đó.
- Mấy tên đó thì có tích sự gì?
Người đàn ông mắng. Lần này thì người kia thì im lặng thật sự.
- Con gái tôi đâu? – Người đàn ông hỏi sang chuyện khác.
- Chiếc xe vẫn đang ở trước khu chung cư Hostelling International.
- Tôi hỏi con gái tôi đâu? Nó có an toàn không? – Người đàn ông nôn nóng.
- Cái này thì tôi chưa xác định rõ, chúng tôi chỉ mới định vị được chiếc xe của San. – Người bên kia thầm lau mồ hôi hột.
- - Khốn khiếp! Nếu con gái tôi xay ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
Người đàn ông nói xong câu này thì cúp luôn điện thoại. Hắn ta không cần biết người bên kia đang rất lo lắng cho sự nghiệp của mình. Lúc này, hắn quay lại phía sau. Theo hướng nhìn của hắn là một khu vực được trang bị đầy đủ những thiết bị truyền hình, theo dõi, quan sát. Xung quanh gồm rất nhiều người, đa số đều là chuyên gia về máy tính. Họ đang chăm chú phân tích cảnh vật ở khu vực ở khu chung cư được camera truyền về.
- Đã phát hiện được kẻ nào nổ súng chưa? – Người đàn ông nhìn màn hình một lúc rồi nói.
- Vẫn chưa, thưa bộ trưởng. Các camera vẫn chưa xác định vị trí của đối phương, cũng như của San.- Một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi trả lời.
- Có dấu hiệu gì khả nghi không?
- Mọi người vẫn đang xem lại tất cả hình ảnh trước khi tiếng súng nổ. – Người phụ nữ đáp.
Người đàn ông nghe thế thì thở dài, hắn thật sự rất khó hiểu, đối phương chưa hề phá hủy bất kỳ camera nào, trong khi âm thanh nổ súng thì lại vọng trong chung cư, ấy thế mà lại không phát hiện đối phương. Còn San và Show đang ở đâu? Hắn thật rất giận hai người này, chả hiểu vì sao lại tắt điện thoại.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
67 chương
2853 chương
109 chương
90 chương
46 chương