Tam Tấc Ánh Nắng
Chương 58 : Cắt đứt toàn bộ đường lui của cô
Hình ảnh thối nát trong đoạn phim khiến cho máu nóng trong người các nam sinh trong trường học lúc này sôi trào, hoa hậu giảng đường mà bình thường cao vợi không thể với tới đúng là …Lâm Hiểu Quân trong đoạn phim đã thay đổi dáng vẻ thanh khiết lúc bình thường, tuy trong hình trang điểm không đậm quá, thế nhưng ăn vận rất lộ liễu, hết sức lả lơi, mặc cho những người đàn ông lớn tuổi động tay động chân với cô, đoạn phim này được lan truyền với tốc độ chóng mặc trên trang web, chỉ trong một đêm mọi người trong trường đều biết tin tức về hoa hậu giảng đường Lâm Hiểu Quân đi làm gái bar.
Vốn dĩ chuyện cô và Tần Dương qua lại đã đủ khiến mọi người chú ý, chuyện cô và Tần Dương còn chưa nóng tay thì lại xảy ra chuyện như vậy, cả trường học đều xôn xao, kinh ngạc có, xem kịch vui cũng có. Nam sinh thì khẳng định mình không có nhìn nhầm, còn nữ sinh thì lại như cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Hiểu Quân vai chính trong đoạn phim biết được chuyện này là từ miệng của bạn cùng phòng Thường Hân, cô run lẩy bẩy khi mở đoạn phim có hình ảnh của mình trong đó, cô biết đời này của cô coi như xong, không còn có ai có thể cứu cô nữa.
Điện thoại của cô vẫn vang lên không ngừng, có của Tần Dương, còn có những dãy số lạ khác, cô đều không nghe máy, trong đầu là một mớ bòng bong, sau khi coi hết đoạn phim cô vẫn còn hốt hoảng. Thường Hân lại nói: “Vừa rồi giáo viên hướng dẫn gọi điện tới nói muốn cậu đi tới văn phòng gặp ông ấy.”
Cô chậm chạp đối diện với Thường Hân, vẻ mặt như khúc gỗ, giống như một người mới vừa bước ra từ một tai nạn khủng khiếp, Thường Hân nói: “Hiểu Quân, chuyện đã như vậy, cậu đi cầu xin nhà trường, còn một năm nữa là tốt nghiệp, cậu đừng làm chuyện gì ngốc nghếch…” Trước đây trong trường không phải chưa từng có chuyện này xảy ra, theo nội quy thì đều bị đuổi học.
Thần sắc trên mặt Lâm Hiểu Quân vẫn còn vẻ ngỡ ngàng, cô máy móc khoác một chiếc áo mỏng, sau đó đi ra cửa, Thường Hân cũng không biết Lâm Hiểu Quân có nghe lọt tai những gì cô nói hay không, thấy tinh thần cô hoảng loạn như vậy, nên lo lắng đi theo sau cô hai bước, nhưng lại sợ mình càng an ủi ngược lại sẽ khiến cho bạn khó xử nên đứng ở chỗ cũ, không đi theo nữa.
Điện thoại của Lâm Hiểu Quân để lại kí túc xá lại vang lên, là Tần Dương gọi đến, Thường Hân nghe giúp, nói với cậu ta: “Hiểu Quân vừa xuống lầu.”
Dọc theo hành lang, trong mắt mỗi người gặp phải Lâm Hiểu Quân đều như biến thành thú dữ muốn cắn xé cô ra thành từng mảnh nhỏ, cô biết dù cho nhà trường có không đuổi học cô đi nữa, thì cô cũng không còn mặt mũi nào ở lại thêm, ánh mắt xem thường của bọn họ và những lời nói quá quắt đó đều khiến cho cô mất đi dũng khí sống tiếp.
Tần Dương vẫn đứng chờ ở dưới lầu đã hứng chịu vô số những ánh mắt khác nhau, hoặc là đùa cợt, hoặc là đồng tình. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bầu không khí lúng túng khó xử như vậy đã khiến cho cậu ta không chịu nổi muốn bỏ chạy, khi xem đoạn phim kia cậu ta chỉ cảm thấy đây thật là một cơn ác mộng, chỉ trong hai ngày mà cậu ta đã từ trên mây rớt xuống đáy vực, đến bây giờ cậu ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tất cả những chuyện này là thật! Cô gái mà cậu ta thích rốt cuộc là người như thế nào, còn có bao nhiêu bí mật đáng sợ đằng sau đó mà cậu ta không biết.
Lâm Hiểu Quân từ trong kí túc xá đi ra nhưng quả thật không biết là mình muốn đi làm chuyện gì, cho nên khi bị Tần Dương đứng dưới lầu bắt lại cô cũng ngoan ngoãn đi theo cậu ta, Tần Dương đưa cô ra một góc sân thể dục. Thấy cô vẫn trầm ngâm, Tần Dương nói: “Hiểu Quân, em không có gì để nói với tôi sao?”
Lâm Hiểu Quân cười yếu ớt, ánh mắt trống rỗng: “Còn muốn nói gì nữa, giống như những gì anh đã thấy ở trên mạng, tôi chính là một gái mại dâm…”
Tần Dương đau khổ nói: “Em thật sự thiếu tiền đến mức như vậy à, tại sao nhất định phải như vậy…Như vậy…”
Lâm Hiểu Quân thay cậu ta nói ra lời: “Rất thấp hèn phải không?”
Cô không còn chút hi vọng gật đầu: “Tôi cũng hiểu được bản thân thấp hèn, Tần Dương, chuyện chúng ta trong mấy ngày nay coi như chưa từng xảy ra, chuyện trước đây muốn anh giúp đỡ cũng không cần nữa, anh coi như mình xui xẻo, đã gặp phải ác mộng thôi!” Nói xong thì cô quay người đi khỏi, Tần Dương ở phía sau há miệng thở hổn hển, cuối cùng cũng không gọi cô lại.
Lâm Hiểu Quân giống như một con rối đi quanh sân trường, có thể quay được video ở hộp đêm Kim Cương thì không phải chuyện người nào cũng có thể làm, chuyện này ngoại trừ Chu Nhất Minh ra thì không có ai khác. Hắn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đẩy cô vào chỗ chết, hắn khiến cho đời cô không còn có hi vọng gì cả, nhưng hắn đã quên, cô đã từng nói cho dù có một ngày Lâm hiểu Quân muốn bán mình cũng tuyệt đối sẽ không bán cho Chu Nhất Minh, cô thề đến một ngày nào đó, đến một ngày nào đó cô sẽ đem tất cả những chuyện Chu Nhất Minh gây ra cho cô hôm nay trả tất cả, cả vốn lẫn lãi cho hắn!
............
Chu Nhất Minh nghe đàn em A Cát báo cáo xong, bỗng nhiên đang ngồi lại đứng lên, ly rượu cầm trong tay rơi trên mặt đất.
A cát nhìn thấy hắn như vậy thì biết hắn đã tức giận, cảm thấy hơi khiếp đảm, nói nhỏ: “Không ngờ tính tình của cô ta lại ngang ngạnh như vậy, thà là đi…” Nhìn thấy sắc mặt Chu Nhất Minh càng ngày càng tái mét, a Cát cũng không dám nói nữa!
Chu Nhất Minh lắc cổ tay: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đi!”
Lúc ngồi trên xe, A Cát nhìn hai đội người xe phía sau, khuyên can: “Anh Chu, không thì để em đem cô ta quay về, không phải chỉ là đàn bà thôi sao, không đáng cho chúng ta huy động nhiều người…” Nếu để gây ra án mạng, thì hắn cũng không biết ăn nói với Trần Kiến Trung sao cho phải đâu!
Chu Nhất Minh chỉ quay lại cho hắn ta một nụ cười lạnh lùng, nhấn ga tăng tốc lao đi, A Cát biết điều ngậm miệng lại. Lúc này Chu Nhất Minh chỉ thấy đầu vang lên ầm ầm, như là muốn nổ tung ra. Hắn vốn không muốn hoàn toàn hủy hoại cô, nhưng không ngờ cô lại có bản lĩnh nhờ đến sự giúp đỡ của người thừa kế tập đoàn Ức Dương, hắn còn nhớ rõ người luật sư của tập đoàn Ức Dương kia lúc tìm gặp hắn đã nói mấy câu, tên luật sư đó nói: “Tống tài của chúng tôi ủy thác cho tôi đến nói với anh Chu mấy lời, lẽ ra chuyện này tập đoàn Ức Dương chúng tôi không nhúng tay vào, nhưng không may là cô Lâm vừa hay là bạn học của thiếu gia nhà chúng tôi, cũng có chút tình bạn bè, cho nên tổng tài của chúng tôi hy vọng anh Chu đây có thể nể mặt ông ấy đừng tính toán với hai đứa trẻ!”
Bạn học! Có chút tình bạn! Lâm Hiểu Quân cô thật sự cho rằng hắn không còn cách nào sao? Hắn không cần ra mặt xung đột với tập đoàn Ức Dương, chỉ cần tung ra một vài đoạn video, là có thể chặt đứt đường lui của cô! Đúng như hắn đoán, Tần gia không can thiệp nữa, trường học cũng đuổi cô rồi, nhưng cô thà rằng lại tiếp tục phục vụ những người đàn ông khác nhau tại Kim Cương, cũng không chịu ở lại bên cạnh hắn, rõ là không biết tự trọng!
Khi Chu Nhất Minh dẫn người đá bay cửa phòng, thì Lâm Hiểu Quân đang ngồi đút rượu trên đùi của một người đàn ông, cô ngậm rượu vang mớm vào miệng người đàn ông, còn vươn đầu lưỡi liếm chất lỏng chảy xuống từ miệng người đàn ông đó, người đàn ông từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ sự phục vụ của cô, da đầu Chu Nhất Minh tê dại, hắn nắm tay thủ thế, những đàn em đi theo phía sau hắn đồng loạt cầm súng nhắm vào người trong phòng, tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp phòng.
Chu Nhất Minh đi qua bắt lấy mái tóc dài của Lâm Hiểu Quân vứt sang một bên, quát lên với những người trong phòng: “Cút hết ra ngoài cho tao!”
Thấy một loạt những họng súng đen thùi, cả nam lẫn nữ trong phòng đã bị dọa cho mất hồn mất vía, tay giơ lên đầu đi ra, đàn em của hắn thay hắn đóng cửa, đứng canh bên ngoài. Ông chủ câu lạc bộ nghe tin chạy tới cũng bị họng súng chặn lại bên ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
1947 chương
12 chương
21 chương
79 chương
34 chương
198 chương
9 chương