Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 57 : Có lẽ ông trời đã cho cô một sự cứu rỗi

Giữa trưa, Thường Hân hết giờ học quay trở lại kí túc xá, thì thấy Lâm Hiểu Quân vẫn đang ngồi ngẩn ra ở trước bàn, cô nói: “Hiểu Quân, không phải cậu vẫn ngồi vậy đến trưa đó chứ, sao không lên lớp, cũng không ăn cơm sao?” Lâm Hiểu Quân nghe thấy giọng nói của Thường Hân mới định thần lại, nói: “Tớ không muốn ăn.” Bây giờ sao cô có thể nuốt nổi, còn ba ngày nữa là tới kỳ hạn mà Chu Nhất Minh hạn cho cô, có lẽ cô đã hết cách, giống như hắn ta đã nói, cho dù có bán mình, thì cũng không ai có thể mua cô với giá này. Thường Hân thấy mấy ngày nay Lâm Hiểu Quân có vẻ khác lạ, lại nhớ tới những lời mà ngày hôm đó bạn học nữ kia nói trong phòng thay đồ phía sau hội trường, nên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiểu Quân, nói: “Hiểu Quân, có phải cậu gặp chuyện gì khó khăn không, có thể nói với tớ.” Trong phòng kí túc này có ba cô gái ở cùng nhau, trong đó thì một người vào học kì này đã dọn ra ngoài sống cùng bạn trai, những lúc bình thường ký túc xá cũng chỉ có cô và Lâm Hiểu Quân, bởi vậy khi thấy Lâm Hiểu Quân như vậy, Thường Hân cũng đặc biệt quan tâm. Lâm Hiểu Quân trầm ngâm một lúc rồi cũng lắc đầu: “Tớ không sao, cậu cứ làm việc của mình đi.” Thường Hân thấy cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, nếu có cần giúp gì thì nhất định phải nói cho tớ biết.” “Được, cám ơn cậu!” Chờ sau khi Thường Hân đứng dậy, vẻ tươi cười gượng gạo trên mặt Lâm Hiểu Quân cũng ảm đạm dần, cô biết gia cảnh nhà Thường Hân khá giả, nhưng ba mươi triệu, một con số khổng lồ như thế, làm sao có thể giúp được cô! Lâm Hiểu Quân vẫn ngồi yên lặng ở đó, di động đặt trên bàn vang lên khiến cô thấy phiền não, cô nhìn thấy dãy số thì ấn nút tắt đi, từ sau bữa tiệc kỉ niệm thành lập trường, cậu Tần Dương kia cứ theo đuổi cô mãi không buông. Bây giờ mọi người trong trường đều biết Tần Dương khoa đạo diễn đang điên cuồng theo đuổi Lâm Hiểu Quân khoa biểu diễn. Di động không vang lên nữa, nhưng Thường Hân đứng ngoài ban công lại lên tiếng: “Hiểu Quân, cậu xem, Tần Dương lại tới nữa...” Các cô ở trên tầng hai kí túc xá, Thường Hân mở cửa sổ vẫy vẫy tay với Tần Dương đứng dười lầu: “Tần Dương, lại tới tặng hoa cho Hiểu Quân hả?” Lâm Hiểu Quân không bước qua, nhưng Thường Hân thì lại đứng bên cửa sổ cách một khoảng xa nói chuyện với Tần Dương, đại để là nhờ Thường Hân nói lại là Lâm Hiểu Quân hãy xuống lầu. Lâm Hiểu Quân chỉ cảm thấy phiền phức muốn chết, cô đi qua đóng mạnh cửa sổ kéo rèm lại, cũng không nhìn Tần Dương đứng dưới lầu một cái. Thường Hân nhún nhún vai cảm thấy có vẻ không thú vị, bước qua nói với Lâm Hiểu Quân: “Tớ thấy Tần Dương cũng không tệ, bất luận là gia cảnh hay hình thức đều không thể bắt bẻ, hiếm có người con trai nào như cậu ấy, lần này lại thật lòng nghiêm túc, tớ thấy cậu nên suy nghĩ kĩ xem.” Lâm Hiểu Quân chỉ nghe được hai chữ “gia cảnh” trong lời nói của Thường Hân: “Cậu Tần Dương đó, gia đình cậu ta rất giàu có à?” Thường Hân giật mình, không thể tin được nói: “Chẳng lẽ cậu không biết, cậu ấy là cậu ấm của tập đoàn Ức Dương đó, cậu nghĩ gia đình cậu ta có giàu có không?” Lâm Hiểu Quân có thể chưa nghe nói đến cái khác nhưng bốn chữ tập đoàn Ức Dương cũng không quá xa lạ, lập nghiệp từ khai thác than đá, sau cùng bước chân vào truyền thông, dịch vụ ăn uống, khách sạn, hàng không, mỗi lĩnh vực tập đoàn Ức Dương đều là truyền kỳ trong giới thương nghiệp, mà gia tộc Tần thị trong xã hội thượng lưu cũng có địa vị hết sức quan trọng. Cô không ngờ cũng không biết Tần Dương lại là người thừa kế của tập đoàn Ức Dương. Lâm Hiểu Quân chỉ sững sờ hai, ba giây rồi nhanh chóng chạy vội xuống lầu, Thường Hân thấy bóng cô chạy nhanh như vậy thì trợn mắt há mồm, lúc bình thường thật đúng là không thấy thì ra cô ấy lại là một người hám của như vậy. Tần Dương vẫn đang cầm hoa đứng dưới lầu, lúc thấy cửa sổ bị đóng mạnh lại thì cậu ta còn nghĩ hôm nay mình đứng ở đây công toi mấy tiếng đồng hồ rồi, tâm trạng đang tụt dốc thì lại thấy Lâm Hiểu Quân từ trong ký túc xá chạy về hướng mình. Bởi vì chạy quá nhanh, khi đến trước mặt cậu ta cô vẫn còn thở hỗn hển, mấy giây sau, Tần Dương mới thấy ngạc nhiên mừng rỡ, đưa bó hoa hồng cho cô nói: “Hiểu Quân, rốt cuộc em cũng xuống đây tôi mình.” Mấy ngày nay cậu ta gọi điện nhưng cô không nghe máy, đến dưới lầu kí túc thì không gặp được, đôi khi có thể bắt gặp cô ra ngoài nhưng cô lúc nào cũng có vẻ mặt cau có nói cậu ta đừng đi theo cô, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên cậu ta chủ động theo đuổi con gái, đụng phải chuyện khó giải quyết như vậy, thật sự cậu ta không biết phải dùng cách gì nữa! Lâm Hiểu Quân nhận bó hoa, nói: “Anh nói anh thích tôi?” “Phải, Hiểu Quân, có thể em vẫn chưa hiểu nhiều về tôi, nhưng mà nếu em cho tôi cơ hội…” Lâm Hiểu Quân ngắt lời cậu ta: “Thích nhiều thế nào, thích đến mức có thể vì tôi làm một chuyện không?” Tuy Tần Dương cảm thấy trong lời nói của Lâm Hiểu Quân có hơi kì lạ, nhưng cũng một lòng vui vẻ đáp ứng người trong lòng mình, chỉ tưởng cô muốn cậu ta xác nhận có bao nhiệu là thật lòng thích cô, nên nói: “Đương nhiên, chỉ cần trong phạm vi tôi có thể, tôi cũng có thể làm cho em.” “Nếu tôi muốn là tiền, rất nhiều rất nhiều tiền?” Tần Dương nhìn vẻ mặt của Lâm Hiểu Quân, chắc chắn là không phải cô đang nói giỡn, trong mắt cô có một vẻ điên cuồng kì lạ, giống như là một con bạc đang đánh cuộc cả tính mạng của mình và gia đình. Tần Dương cười gượng nói: “Hiểu Quân, tôi chưa từng thấy người con gái nào thẳng thắn như em.” “Không phải tôi đang nói chơi, tôi cần tiền cứu mạng!” Tần Dương không cười nữa: “Người nhà của em ngã bệnh?” Cậu ta nghe nói sức khỏe mẹ cô không được tốt lắm. Lâm Hiểu Quân lắc đầu: “Không phải, còn rắc rối hơn cả chuyện này.” Tần Dương nói: “Chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện.” Ngồi trong tiệm giải khát của sân thể dục trong trường học, nghe Lâm Hiểu Quân nói xong, Tần Dương uống cà phê trong tay nói: “Chuyện này quả thật rất khó giải quyết.” Cậu ta không biết cô còn có một người cha nghiện cờ bạc. Lâm Hiểu Quân khẽ cắn môi, chờ đợi câu trả lời của Tần Dương, cô đang nghĩ có lẽ Tần Dương xuất hiện lúc này, là cứu tinh ông trời ban cho cô. Cũng là cộc gỗ duy nhất mà trước mắt cô có thể bám vào, cô không còn cách nào suy nghĩ thêm nữa, sau này bất luận là kết quả với Tần Dương ra sao cũng dễ chịu hơn là bị Chu Nhất Minh kiềm chế cả đời. Lúc nãy khi cô nói chuyện này, dĩ nhiên là cô đã bỏ bớt những gì liên quan tới Chu Nhất Minh, chỉ nói đơn giản với Tần Dương, là bởi cha cô ham cờ bạc mà vay nóng một khoản nợ lớn, bởi vì không thể trả tiền, nên tánh mạng người nhà cô đang gặp nguy hiểm. Sau khi Tần Dương trầm ngâm một lúc lâu, cậu ta lại trở lại dáng vẻ tươi cười trong sáng, nói: “Trước mắt ba mươi triệu với tôi mà nói cũng là một con số lớn, nhưng mà không sao, tôi nghĩ ông nội tôi sẽ đồng ý giúp đỡ, em yên tâm, nhà tôi không những giúp mà còn bảo đảm an toàn cho em và cha mẹ em nữa.” Đương nhiên Lâm Hiểu Quân biết với thế lực trong thương giới và chính trị của Tần gia thì chuyện này đối với Tần gia mà nói cũng không phải là việc gì khó, nhưng mà, dù sao Tần Dương cũng chưa kế thừa sự nghiệp, cũng chỉ là một thanh niên sống dưới sự che chở của cha mẹ, nếu cha mẹ cậu ta không chịu giúp, vậy nhất định là cậu ta cũng bó tay không còn cách nào, cô không nhịn được nắm lấy tay Tần Dương: “Có thật không? Gia đình anh sẽ đồng ý giúp tôi chứ?” Dù sao gia đình nhà họ cũng không cần phải vì cô mà đi đắc tội với thế lực xã hội đen. Tần Dương nở nụ cười để cho cô yên tâm, nói: “Em yên tâm, ông nội của tôi là một người rất nhân hậu, chuyện này ông sẽ giúp, tối nay tôi sẽ về nhờ ông, Hiểu Quân, em chờ tin tốt của tôi.” Lâm Hiểu Quân bất chợt rơi nước mắt: “Vậy là tốt, vậy là tốt, cám ơn anh Tần Dương...” Ngay lúc Lâm Hiểu Quân cho rằng rốt cục ông trời cũng nhân từ với cô một lần, nhưng cô lại không đoán được mình không chờ được tin tốt của Tần Dương, thứ chờ được lại là một tin xấu. Ngày thứ ba sau khi cô và Tần Dương nói chuyện, video cô làm phục vụ ở câu lạc bộ Kim Cương bị người ta phát tán trên mạng của trường, gây ra sóng to gió lớn.