Tam sinh duyên
Chương 2
Yến Nhân Trung đi đến bên cạnh giường , y đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nữ nhân đang nằm nhỏ giọng nói .
"Liên nhi , ta biết để cho nàng nhìn thấy Lăng Tử nữ nhân đó khiến nàng khó chịu . Nhưng nàng phải nghĩ cho sức khoẻ của mình và con của chúng ta chứ . Ta đã căn dặn nhà bếp làm mấy món nàng thích rồi , ngồi dậy sửa soạn lại một chút chúng ta cùng nhau dùng bữa ."
"Vương gia , người có thể tha cho Long nhi không ? Có thể an táng tỷ tỷ chu toàn được không ? Coi như thiếp thân cầu xin người , có được không ?" Lăng Liên ngồi dậy , nắm lấy tay Yến Nhân Trung khóc .
"Không được , ả Lăng Tử đó khi còn sống luôn hành hạ nàng nên ta đã ra lệnh cho hạ nhân đem xác nàng ta quăng ra bãi tha ma rồi . Còn về Long nhi nếu nó vẫn cứng đầu chống đối với ta thì bổn vương không chắc một ngày nào đó không ra tay với nó ." Yến Nhân Trung lơ đễnh nói .
Lăng Liên nghe Yến Nhân Trung nói thì buông tay y ra sau đó nằm xoay lưng lại . Yến Nhân Trung định tiếp tục nói thì một thuộc hạ của y đứng bên ngoài bẩm báo là ngục thất bị cháy , tất cả phạm nhân đều thoát ra ngoài hiện đang hỗn chiến với hộ vệ của vương phủ . Yến Nhân Trung lập tức đi đến chỗ đang xảy ra hỗn chiến .
Bên kia vương phủ loạn thành một đoàn , ở một viện cũ của vương phủ có hai bóng người một lớn một nhỏ đang dìu nhau đi về phía cửa sau của vương phủ . Lăng Tử nửa thân người dựa vào Yến Chi Long , nửa người còn lại cố chống thanh kiếm để đi , tuy cơ thể đã đau đến nàng phải cắn nát cả môi để chịu đựng không phát ra tiếng nhưng Lăng Tử vẫn tiếp tục đi , một khi ra khỏi vương phủ thì tính mạng của nàng và đứa trẻ này mới có một chút hy vọng vì vậy cho dù đau thì cũng phải chịu đựng .
"Nương , người không sao chứ ?" Yến Chi Long lo lắng hỏi Lăng Tử .
Lăng Tử lắc đầu cho cậu bé một ánh mắt trấn an . Bỗng nhiên sắc mặt Yến Chi Long thay đổi mở miệng nhưng không nói ra tiếng . Lăng Tử cảm thấy có điều bất thường đang chuẩn bị xoay ra sau để xem thì một bàn tay từ phía sau chế trụ cổ của nàng . Lăng Tử thầm cảm thấy có phải lão già đó đùa với nàng không , bảo nàng sống cho đến khi tân đế đăng cơ mà cứ đem nàng đẩy vào chỗ nguy hiểm .
"Ngươi muốn gì ?"
"Quả nhiên vương gia đoán không sai ,vụ hoảng loạn này do Lăng thị ngươi giở trò quỷ . Phục mệnh vương gia nếu bắt được ngươi , giết không tha ." Người phía sau cười nói , lực đạo ở tay cũng tăng lên .
"Ngươi giết ta cũng được , chỉ cần ngươi tha cho đứa trẻ này , mạng của ta tùy ngươi quyết định ." Lăng Tử khó thở nặng nhọc nói , nàng tuy không phải thiện nam tín nữ gì nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn một đứa trẻ chết thì nàng làm không được .
"Việc này không cần ngươi nói . Nếu đại thiếu gia không đối nghịch với vương gia thì gia nhất định sẽ để hắn sống . Được rồi , ta tiễn ngươi ." Nói rồi người phía sau dùng lực muốn bóp chết Lăng Tử . Đột nhiên hắn thấy Yến Chi Long đứng phía đối diện nhếch miệng cười .
Khi hắn chưa kịp mở miệng lần nữa thì một thanh kiếm chuẩn xác đâm xuyên người hắn . Yến Chi Long thân hình nhỏ bé nhanh chân chạy đến đỡ Lăng Tử vì kiệt sức mà ngất đi .
--- ------ ------ ------
Lăng Tử mở mắt sau đó nhắm mắt lại , rồi lại mở mắt ra : trên đầu là màn trướng , giường gỗ kiểu cổ , ... lần này Lăng Tử đã xác định là mình còn sống nhưng vẫn là thời cổ đại . Đầu óc nàng xoay chuyển bắt đầu sắp xếp lại những mảnh ký ức của chủ thể cũng như những chuyện chính nàng đã trải qua .
"Nương người tỉnh rồi !" Yến Chi Long đang gục bên cạnh giường ngẩng đầu lên dụi mắt nhìn nàng .
"Ừ , Long nhi đây là đâu ? Không phải chúng ta bị bắt lại rồi sao ?" Lăng Tử ngồi dậy tựa vào thành giường .
Yến Chi Long nhanh tay lấy gối kê sau lưng cho nương mình rồi trả lời : " Chúng ta đúng là bị bắt lại rồi nhưng may có Hạo thúc thúc ra tay cứu chúng ta đó . Thúc ấy cõng nương rời khỏi vương phủ rồi giúp người băng bó vết thương nữa ."
Lăng Tử nghe vậy thì gật đầu nhưng nàng chợt nhớ ra : giúp băng bó vết thương , tức là .... mặt của Lăng Tử chuyển từ đỏ sang đen . Nàng tuy là người hiện đại , bị nhìn thấy một chút cũng không sao nhưng đây không phải hiện đại nàng một nữ nhân lại bị một nam nhân xa lạ nhìn từ đầu đến chân thì rất khó chấp nhận được . Lăng Tử kéo chăn trùm lấy đầu ảo não .
"Cô yên tâm đi , ta chẳng có hứng thú với một cơ thể toàn vết thương máu thịt lẫn lộn đâu ." Không biết từ khi nào một nam nhân râu ria xồm xoàng đã đứng ở trong phòng trên tay còn bê chiếc khay bên trên là cháo đang bốc khói .
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
38 chương
2197 chương
91 chương
105 chương
155 chương
78 chương