Đường cứu thế rất khó đi!
Chương 1 : 'trúng thưởng'
Nếu một buổi sáng bạn tỉnh dậy, bỗng nhiên phát hiện mình xuyên không, bạn sẽ phản ứng thế nào?
Nếu một buổi sáng bạn tỉnh dậy, bỗng nhiên phát hiện mình trở thành nữ chiến binh xinh đẹp đại diện cho tình yêu và công lý mang trong mình sứ-mệnh-cao-cả là cứu vớt thế giới.... , phản ứng đầu tiên của bạn ra sao?
Không cần trả lời, đây chỉ là câu hỏi tu từ mà thôi. Bạn có thể ngưng tự hỏi và tưởng tượng được rồi ~~
Xác suất để một chiếc máy bay gặp tai nạn là 0,00001%, xác suất để một người xuyên không còn thấp hơn cả trăm lần con số đó, càng đừng nói đến chuyện trở thành đấng cứu thế. Nhưng trên thực tế, loại chuyện vừa xui xẻo vừa vớ vẩn vừa nhàm chán như gặp tai nạn máy bay rồi xuyên không rồi bị thế lực đại diện cho chính nghĩa chọn trúng đã thực sự-chính xác-cùng lúc ập lên đầu một người.
Vậy nên, phàm nhân, không cần suy nghĩ lung tung. Chuyện hy hữu như vậy xảy ra trên người một tên nhân loại là đủ rồi, không thể nào có kẻ trúng thưởng thứ hai đâu ~~
"An An, a ~ há miệng nào ~"
Trong phòng bệnh VIP, một cô gái mặc váy lam ngồi cạnh giường bệnh thong dong gọt táo. Cô gái mi thanh mục tú, từng đường nét trên mặt vô cùng nhu hòa, dáng người thướt tha uyển chuyển. Khi cô cúi đầu, nhiều sợi tóc đen bên tai bị gió thổi khẽ lay động, lướt qua gương mặt mịn màng làm nổi bậc lên làn da trắng ngần không tỳ vết. Cô gái ngẩng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười vô cùng ấm áp. Âm thanh dịu dàng ẩn chứa ý cười của cô lan tỏa khắp không gian, khiến căn phòng thuần một sắc trắng kia có vẻ chẳng còn lạnh lùng áp lực như nó vốn có.
Mà đối tượng nói chuyện của cô gái này, một cô bé mặc đồ bệnh nhân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh. Làn da cô bé trắng nhợt không chút sinh khí, ánh mắt vô thần nhìn không trung giống như đang suy nghĩ gì đó lại giống như đầu óc trống rỗng. Nhìn qua, tựa như một con búp bê vô hồn được người ta tạo dáng đặt lên đấy. Có điều khi nghe giọng nói của cô gái mặc váy lam, ánh mắt vô thần chậm rãi xuất hiện tiêu cự, còn thêm một ít cảm xúc gì đó, tựa như, bất đắc dĩ.
Cô bé mấp máy môi định nói gì nhưng rốt cuộc vẫn không thể hốt nên lời, chỉ đành nhận mệnh há to miệng cắn lấy miếng táo mà cô gái ngồi đối diện đưa tới. Đổi lại là nụ cười càng sáng lạn hơn của người nọ.
Thật sự xem cô là con nít ba tuổi sao? Cái giọng điệu dỗ trẻ ấy ở đâu ra chứ?
Thế giới này quả thật tràn ngập ác ý mà!
... ....
Hết sức trùng hợp, tên nhân loại gặp phải tình huống cẩu huyết lâm đầu được nói ở trên vừa vặn chính là cô bé nhìn qua chưa học hết cấp ba này.
[Đây là một thế giới hỗn loạn. Nơi này bị các loại nội dung cốt truyện xâm chiếm, chồng chất lẫn nhau khiến cho nhân quả đảo lộn, vận mệnh rối loạn. Thế giới đang đứng trên bờ vực tan vỡ.]
[Hệ thống [Cứu thế], mục tiêu: cứu vớt thế giới khỏi sự sụp đỗ và các thế lực phản nhân loại. Ký chủ chính: Sở Trường An.]
[Tính danh lúc trước: (-----).
Tính danh hiện tại: Sở Trường An.
Tuổi sinh lý: 16.
Các hạng giá trị bao gồm:
Tố chất tinh thần: 3000
Tố chất thân thể: 100
Tố chất thần kinh: 100.]
[Điểm tích lũy khí vận: 0.
Điểm tích lũy nhân quả: 0.
Nhiệm vụ hiện tại: (trống)]
Phía trên là những gì tên nhân loại bị cẩu huyết lâm đầu, hay còn gọi là Sở Trường An đọc được trên bảng giới hiệu của hệ thống. Về phần làm sao cô có thể đọc được và cái của nợ kia nằm đâu, cô chỉ có thể cho một câu bình luận: không thể giải thích.
Hệ thống [Cứu thế] là một thứ vô cùng kì diệu, cô có thể cảm nhận sự tồn tại của nó, nhưng lại chẳng thể xác định rõ vị trí của nó. Giống như trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái bảng điện tử, chữ viết trên kia là một thứ ngôn ngữ cô hoàn toàn chưa từng thấy qua trước đó nhưng lại thông hiểu một cách kì lạ. Có điều Sở Trường An cũng không nghĩ đây chính là hệ thống, có lẽ đây là một dạng liên thông của hệ thống với ý thức của cô.
Rơi máy bay ngay giữa đại dương mà còn có cơ hội nhặt lại mạng sống, lại còn là một cơ thể thanh xuân mười sáu lành lặn, với cô mà nói đây rõ ràng là một chuyện vô cùng may mắn. Thế nhưng, không nhất thiết phải tặng kèm một cái hệ thống với nhiệm vụ cứu vớt thế giới gì gì đó đâu! Hàng khuyến mãi chất lượng khó bảo đảm lắm đó biết không hả hả hả?
Cái của nợ này từ đâu mà đến thế? Từ đâu sinh ra thì lăn về đó đi!
...
Mặc cho Sở Trường An phỉ nhổ đủ phương diện đủ khía cạnh, hệ thống [Cứu thế] kia vẫn chưa một lần đáp lại cô. Quả đúng danh xứng với thực, hệ thống, xem ra chỉ vỏn vẹn là một thứ đồ vô tri vô giác nhưng thần thông quảng đại. Đó là khái niệm tạm thời mà cô dành cho hệ thống.
Lại nói tiếp, bảng điện tử xuất hiện trong đầu cô cũng không phải chỉ có riêng mấy dòng thông tin cơ bản đó. Một bên màn hình là các loại thông tin cơ bản của mình, phía trên là mấy dòng giải thích ngắn gọn về thế giới này và mục tiêu của hệ thống. Một bên là một cái khung nhỏ, trên đó viết hai chữ "hối đoái" nhưng lại xám ngoét. Cô thử dùng ý niệm tập trung vào nó, thế nhưng cũng chẳng có phản ứng gì. Phía dưới khung hối đoái là hai cái khung nhỏ khác, một cái trong đó là "cường hóa", đều xám ngoét, thậm chí cái còn lại còn trống trơn. Dưới cùng là một khung khác có vẻ lớn hơn một chút, không hiển thị xám ngoét như ba cái phía trên, Sở Trường An thử tập trung ý niệm vào khung "nội dung cốt truyện", màn hình điện tử lập tức thay đổi hoàn toàn.
Trên màn hình hiển thị một hàng danh sách các thể loại có sáng có xám. Cô chọn đại một loại, là "trùng sinh báo thù". Sau đó Sở Trường An lập tức ngây ngẩn nhìn một bộ tiểu thuyết xuất hiện trong đầu của mình. Tiếp nhận xong cốt truyện, cô thử dùng ý niệm muốn màn hình khôi phục như ban đầu. Màn hình lập tức khôi phục lại như cũ.
Xem ra cách sử dụng bảng điện tử này cũng không khó....
Lúc cô liếc mắt nhìn đến cô gái váy lam đối diện, giữa màn hình trong đầu xuất hiện một số chữ.
[Tính danh: Sở Thiên Tình
Tuổi: 19.
Lưu ý: Linh hồn trùng sinh.]
Vỏn vẹn vài thông tin cơ bản, không còn bất cứ thứ gì khác.
Nhưng lúc nhìn đến các bác sĩ và y tá, màn hình không có bất kì biến hóa nào.
Sở Trường An có thể phán đưa ra phán đoán cơ bản. Đây là một cách nhận dạng người trong hiện thực có trọng điệp với nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết hay không. Vô cùng trùng hợp, tiểu thuyết "trùng sinh báo thù" cô đã tiếp nhận kia có nhân vật nữ chính tên là Sở Thiên Tình.
Nhãn dán của nội dung cốt truyện chỉ có mấy chữ "trùng sinh báo thù", hoàn toàn không có tên. Điều này có đại biểu thế giới này chỉ tồn tại duy nhất một nội dung cốt truyện của thể loại này hay không? Sở Trường An lại tra danh sách thể loại. Từ trên xuống dưới hoàn toàn không tìm thấy một cái "trùng sinh báo thù" thứ hai. Ngay lúc cô định cho chuyển màn hình về menu, bỗng nhiên vô tình nhìn đến một thể loại có màu sắc xám ngoét ở dưới cùng. Tuy nó có vẻ vô cùng không bắt mắt nhưng chỉ cần tập trung đến là hoàn toàn không thể dời đi lực chú ý. Thể loại kia... là "mạt thế"!
Tuy rằng ngày trước vất vả cực khổ kiếm tiền không có nhiều thời gian thư giãn, nhưng mà một năm cuối đời kia vốn là thời gian nghỉ ngơi thư giãn mà cô dành cho chính mình, đương nhiên tham khảo tiểu thuyết mạng là đều không thể thiếu được. Một năm đó Sở Trường An đọc qua rất nhiều thể loại, từ trong sáng đến trong tối, lẽ dĩ nhiên cô hiểu rõ hai chữ "mạt thế" trong tiểu thuyết đại biểu cho cái gì.
Trong cái của nợ này, chẳng phải thường thấy nhất là cảnh xác sống đầy đường, nhân loại thì từ loài có thể ăn vô số sinh vật biến thành loài bị vô số sinh vật ăn tươi nuốt sống sao?
Sở Trường An lập tức hoảng hốt kiểm tra kĩ càng danh sách các thể loại. Ở đây có bảy thể loại tất cả. Bao gồm ba loại: trùng sinh báo thù, xuyên không vào nữ phụ, hào môn tranh đấu là sáng lên; còn lại bốn loại: thanh xuân vườn trường, giới giải trí, trinh thám linh dị và...cả mạt thế nữa thì xám xịt. Trước tiên là tập trung ý niệm vào từng thể loại có màu xám, không có bất kì phản ứng gì, tiếp đó cô lập tức dời ý niệm lên hai hàng chữ phát sáng còn lại, lập tức, nội dung của hai loại tiểu thuyết nhanh chóng tiến nhập đầu óc.
Sau khi có thể tiêu hóa đại khái nội dung rồi, cô mới chậm rãi rời khỏi trạng thái thất thần. Một vài suy đoán xuất hiện trong đầu. Cô quyết định trao đổi với Sở Thiên Tình đang ngồi cạnh giường bệnh.
"Chị Tình..."
"Sao thế em?" Sở Thiên Tình lập tức nhướng mày đáp lại.
Phải biết, con bé em họ này từ khi tỉnh dậy thì suốt ngày cứ ngồi ngẩn ngơ thôi, hầu hết thời gian đều là tự Sở Thiên Tình mình nói mình nghe. Loại chuyện như Sở Trường An chủ động bắt chuyện này rất là hiếm thấy đấy. Ừm, ngoại trừ những lúc cần giải quyết chuyện đại sự của đời người ra.... Tóm lại, Sở Thiên Tình vô cùng hào hứng mong chờ câu nói tiếp theo của Sở Trường An.
Mà tên nhân loại xui xẻo này cũng không phí thời gian, lập tức hỏi ra vấn đề trong lòng, "Trước kia cha mẹ chưa bao giờ nhắc gì về nhà nội ở đại lục, cho đến bây giờ em cũng chỉ biết chị và anh Hàn là họ hàng thôi. Hiện tại... cha mẹ đều đã...", nói đến đây âm thanh liền nhỏ dần, dáng người tiều tụy khẽ run lên. Chỉ là cô bé gầy yếu này lại có vẻ vô cùng quật cường, cô hết sức kiềm nén không cho chất lỏng trong suốt nơi khóe mắt rơi xuống.
Im lặng bình ổn lại cảm xúc trong chốc lát cô mới nói tiếp, chỉ là giọng điệu tràn ngập bất an, "Có lẽ sắp tới em phải đến nơi đó sống với mọi người rồi. Nhưng em lại hoàn toàn không biết gì về nơi đó cả..."
"Cho nên em lo lắng, đúng không?" Sở Thiên Tình thấu hiểu lòng người tiếp lời. Cô nở một nụ cười đầy mẫu tính, ánh mắt bất giác hàm chứa thương xót, lại sửa đúng lời Trường An, "Là người một nhà, chúng ta là người một nhà."
"Con bé ngốc, không cần lo lắng! Mọi người đều là người nhà của em. Tuy rằng bây giờ chú thím hai không ở cạnh em nữa, nhưng hai người đó cũng sẽ ở trên trời dõi theo từng bước đi của em, sẽ yên lặng bảo vệ, mang đến may mắn cho em. Còn có ông nội của em, bác cả của em và anh chị em của em, tất cả mọi người đều quan tâm yêu thương em." Dừng một chút, lại tiếp lời, "Ngoan. Không cần lo lắng hay sợ hãi gì cả. Mọi người sẽ luôn bên em, bởi vì chúng ta đều là người một nhà."
Sở Thiên Tình từ từ an ủi, nói xong lại vuốt nhẹ tóc Trường An, kết hợp cả lời nói lẫn hành động để trấn an.
Trong đôi mắt nữ sinh mười sáu tuổi chậm rãi toát ra sự an tâm, nhẹ giọng lặp lại, "Người nhà..."
Thế này Sở Thiên Tình mới cười nhẹ gật đầu, "Ừm, đúng vậy!" Sau đó lại tiếp tục gọt táo, một bên đút táo một bên chậm rãi giải thích về nhà họ Sở ở đại lục cho Sở Trường An nghe. Nói xong một đống chuyện thì quả táo trong tay cô nàng cũng chỉ còn sót lại chút vỏ và hạt.
Sở Trường An thì vừa nghe vừa suy tư về nội dung cốt truyện, còn phải phân tâm ra tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ với hành động đút ăn như chăm con nhỏ của Sở Thiên Tình.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
10 chương
118 chương
5 chương
226 chương