Chương 12:
- Này sao tự nhiên sau một đêm bà này đẹp nên thế, được nha trước giờ đẹp như vậy mà giấu bạn bè, không nói với nhau câu, làm tôi không nhận ra bà luôn.- Lan Anh khoác tay nên vai Băng Di cười cười nói.
- Xin lỗi nha! Thật sự thì tôi cũng ko muốn giấu bà đâu, nhưng do tôi có một vài lí do nên không tiện nói ra. – Băng Di nói nhỏ vào tao Lan Anh.
- Không cần biết, tội của bà rất là lớn, sau buổi cắm trại này phải đi chơi với tôi một hôm, đưa tôi đi ăn như vậy mới tạm tha được. – Lan Anh làm bộ mặt nghiêm trọng.
- Được được, chiều theo ý cô hết, khoan bà giàu như thế muốn ăn cái gì chả có sao còn bắt tôi đưa đi ăn, nói trước ví tôi sắp cháy rồi không ăn được mấy món đắt tiền đâu. – Băng Di nhìn sang Lan Anh.
- Yên tâm, không ăn mấy món đắt tiền, với lại tôi muốn thân thiết với bà hơn nên bình thường bà hay ăn vặt cái gì cứ mua cho tôi như thế là được.- Lan Anh cười nhìn Băng Di.
- Lỡ bà ăn không quen thì sao.- Băng Di
- Trời lo xa bụng chị đây rất tốt cưng cứ mua đi. – Lan Anh lấy tay đặt nên bụng mình ánh mắt khẳng định nhìn Băng Di.
- Có chắc không, tôi là tôi không biết làm gì nếu bà bị sao đâu. – Băng Di
- Tin chị đi cưng, không sao là không sao.- Lan Anh đập vai Băng Di
- Được thỏa thuận, sau chuyến dã ngoại này bổn cô nương sẽ dắt nhà người đi ăn một bữa , đảm bảo toán món nhà ngươi chưa ăn bao giờ.- Băng Di nhìn Lan Anh bằng ánh mắt kiên quyết.
- Tại hạ đa tạ cô nương. – Lan Anh cầm tay Băng Di cười nói
Cả hai nhìn nhau tươi cười, tại đây lúc này mọi ánh mắt đang dồn hết lên người của Băng Di và Lan Anh, nhưng hai đứa không biết, mọi người tuy không biết hai cô gái này đang nói chuyện gì mà rất vui vẻ, nhưng như vô thức nụ cười của Băng Di và Lan Anh khiến cho mọi thứ như bùng sáng, thật sự rất đẹp, bọn con trai thì mê mẩn trước khung cảnh hiện giờ, còn những đứa con gái có những biểu cảm khác nhau người thì thưởng thức vẻ đẹp của Băng Di và Lan Anh, người thì ghen tỵ chỉ muốn cầm con dao hủy hoại đi nhan sắc của hai người này.
Cách đó không xa ở một góc công viên ba ánh mắt như muốn nuốt chửng mọi thứ đang nhìn về phía Băng Di.
- Mày nhìn thấy gì chưa, đúng là con hồ ly tinh, thì ra trước giờ giả bộ xấu xí, ai ngờ nó lại đẹp như vậy.- Kim Liên tức giận dậm chân, lại cầm gương lên soi nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương rồi lại nhìn về phía Băng Di với ánh mắt ghen tị và phẫn nộ.
- Mày tức cái gì, nó đẹp đến đâu thì vẫn không thể nào bằng chúng ta được mày coi nhìn đi mày nghĩ cái mặt nó mà không sửa sao, tao không tin một con vịt xấu xí như vậy chỉ sau vài ngày lại đẹp như thế chắc chắn trước đây nó làm phẫu thuật thẩm mĩ nhưng chưa hoàn hảo cho nên nó mới phải giấu mọi người giờ thì chắc ổn định rồi nên mới phô ra như thế, đúng là đồ rác rưởi. – Kim Hoa nói bằng giọng chua ngoa.
- Thế mày nghĩ tụi mình không sửa sao, mày nhìn lại mình coi, cũng xinh đấy nhưng xinh nhờ tá phấn, mày nhìn mặt nó xem giống phẫu thuật không, nhà nó nghèo như vậy lấy tiền đâu ra sửa, một đứa học sinh vào học được nhờ học bổng thì tiền đâu phẫu thuật thẩm mĩ, mày không bằng một phần của nó. – Kim Liên cảm thấy ghen tỵ, ganh ghét, càng ngày càng tức giận, trút giận lên Kim Hoa.
- Con điên này, sao mày lại khen nó, mày với tao là chị em, tao như thế nào thì mày thế thôi, mày đang chửi nó hay đang khen nó đấy, tự nhiên trút giận nên tao, tất cả là tại con tiện nhân đó.- Kim Hoa đỏ mặt vì tức giận đưa tay chỉ về phía Băng Di.
Kim Liên và Kim Hoa cứ cãi nhau qua lại, không hề để ý bên cạnh Cúc Anh đang tím mặt lại vì lửa giận, nó quát lên:
- Tụi bay có im đi không, ở đây cãi nhau được tích sự gì, không nghĩ thử xem mặt nó thế, tụi bay nghĩ vị trí hot girl của tụi mình còn à, mở cái não ra giùm tao cái, mày nghĩ 3 hoàng tử không để mắt đến nó sao, đúng là đồ quỷ cái thì ra nó có âm mưu từ trước cố ý che dấu nhan sắc thật để thu hút sự chú ý của 3 hoàng tử xong đợi đến khi có được sự chú ý rồi mới để lộ ra, để 3 hoàng tử thích nó được lắm, con chó cứ đợi đấy mà xem, sau này mày sống không yên với tao đâu, cái loại đàn bà nham hiềm. – Cúc Anh tay nắm thành nắm đấm, nghiến răng nhìn về phía Băng Di.
- Mày tính làm gì nó.- Kim Liên sợ hãi nhìn Cúc Anh
- Tụi bay cứ đợi đó mà xem nó không còn cười được bao lâu nữa đâu, dám qua mặt tao, dám có ý đồ cướp Nam Vương của tao, tao sẽ để cho biết thế hậu quả nó phải gánh chịu khi có ý đồ với Nam Vương của tao.- Cúc Anh cười nham hiểm.
- Được tao sẽ tham gia với mày, cố ý tiếp cận Nam Phong của tao, tao sẽ cho nó biết tay. – Kim Hoa nhếch mét, ánh mặt tức giận nhìn về phía Băng Di và Lan Anh đang đứng.
- Tao nữa. – Kim Liên cười nhìn Kim Hoa và Cúc Anh
- Đợi đấy đi Băng Di mày không còn vui được bao lâu đâu.- Cúc Anh tay nắm chặt chiếc ví như muốn xé nát nó, anh mắt căm ghét nhìn về phía Băng Di.
Băng Di như cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô ngừng nói chuyện với Lan Anh nhìn xung quanh, thì thấy mọi người đang nhìn cô, ánh mắt cô di chuyển đến chỗ nào, thì tim đám nam sinh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tự hứa với lòng mình chỉ cần được nói chuyện với cô một chút thôi thì có chết tụi mình cũng chịu, đây chính là nữ thần của mình, mình sẽ không để ai làm tổn thương nàng dù chỉ là một sợi tóc. Ánh mắt si mê của đám nam sinh khiến cho Băng Di thấy khó chịu, cô thu tầm mắt lại nhìn về phía Lan Anh mặt tỏ vẻ khó chịu, Lan Anh như nhận ra được sự khó chịu đó của cô, thì Lan Anh cũng nhìn xung quanh và hiểu ra sự việc. Lan Anh bày ra vẻ mặt đau thương nhìn Băng Di.
- Cuộc sống của bà sau này hết yên ổn rồi, thật là thương tiếc cho cuộc sống yên bình của Băng Di trước đây.
Băng Di nhìn vẻ mặt đang diễn của Lan Anh giận nói.
- Bà còn nói nữa, tôi đang đau đầu đây, không biết từ giây phút này trở đi, sống làm sao đây, đây chính là lí do tôi không muốn ai thấy khuôn mặt thật của mình phiền phức quá. – Băng Di bức tóc, giậm chân, làm vẻ tức giận.
Lan Anh nhìn tình trạng bây giờ của Băng Di buồn cười không ngứt, đặt tay lên vai Băng Di và nói:
- Ôi nữ thần của lòng anh, hãy mạnh mẽ lên em, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, anh sẽ bao vệ em. – Lan Anh vừa nói, vừa cười.
- Bà còn cười. – Băng Di nhìn Lan Anh bằng ánh mắt khó chịu.
Lan Anh nhận ra hình như mình đùa không đúng lúc, vẻ mặt hối lỗi nhìn Băng Di: - Người ta xin lỗi mà, người ta không đùa nữa là được chứ gì, đừng giận nữa.
Băng Di dù rất muốn lơ Lan Anh nhưng không thể nào chống lại cái khuôn mặt xinh xắn, nhưng lại đang tỏ vẻ hối lỗi của Lan Anh đáng yêu làm sao,
Băng Di bật cười nhìn Lan Anh: Bỏ qua, còn lần sau thì không tha đâu đấy.
- Tất cả học sinh tập chung di chuyển lên xe, chúng ta xuấ phát. – Một giáo viên cầm loa thông báo cho tất cả học sinh đến giờ xuất phát.
Lan Anh mừng rỡ nắm lấy tay Băng Di kéo cô lên xe để chuẩn bị xuất phát đến chỗ cắm trại.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
85 chương
28 chương
17 chương
36 chương