Chương 13:
Bước lên xe chiếc xe buýt tham quan của trường Băng Di và Lan Anh di chuyển đến chỗ ngồi cuối cùng để nói chuyện với nhau thoải mái hơn.
Hai cô ngồi vào chỗ, Lan Anh lấy trong cặp ra một hộp ô mai, đưa cho Băng Di, cả hai vừa trò chuyện vừa ăn ô mai. Ngay sau đó bộ ba Kim Liên, Kim Hoa và Cúc Anh cũng biết lên xe, tụi nó không ngờ rằng Băng Di và Lan Anh lại đi chung xe với tụi nó, sau một màn bị cướp hết ánh hào quang vừa nãy, ba đứa nó cứ tưởng khi lên xe sẽ lấy lại được sức ảnh hưởng của mình không ngờ lại đụng mặt với Băng Di.
Ba người mặt tím tái, nghiến răng tức giận di chuyển tới vị trí Băng Di và Lan Anh đang ngồi. Những nữ sinh xung quanh như cảm nhận được sắp có chuyện xảy ra, đều nép mình nhường chỗ cho tụi nó.
Ba đứa đứng trước mặt Băng Di và Lan Anh, giọng nói đầy mỉa mai của Cúc Anh cất lên.
- Ô mai hả, ngon không cho tớ thử miếng nào Băng Di. – nó nhấn mạnh tên của Băng Di
- Được thôi, đây cậu lấy một viên mà ăn, ngon lắm. –Băng Di đưa hộp ô mai đến trước mặt Cúc Anh cười nói.
Cúc Anh đưa tay ra hất hộp ô mai xuống đất, rồi bày ra bộ mặt nhận lỗi.
- Xin lỗi nha, mình không cô ý đâu , nhìn kia ô mai ngon thế kia mà lỡ rơi xuống đất rồi, hay để mình nhặt lên trả cậu để cậu ăn nha, à mà quên mất đồ ăn rơi xuống rồi thì làm sao ăn được, tớ nghĩ nhà cậu nghèo đến mấy cũng không bần tiện như thế đâu ha.- Cúc Anh cố gắng nói to chữ nghèo để mọi người nghe thấy, rồi quay sang nhìn hai chị em Kim Liên và Kim Hoa cười đắc ý.
Đám nữ sinh xung quanh, mội người một thái độ có người cảm thấy chán ghét câu nói của Cúc Anh nhưng chỉ biết chửi mắng trong lòng vì nó sợ nếu đứng ra nói thì cuộc sống sau này của nó trong học viện Vanny này sẽ không được yên bình. Nhưng đa phần là đám nữ sinh ghen ăn tức ở với nhan sắc của Băng Di nhân cơ hội được nước đẩy thuyền, cười theo để chế nhạo hoàn cảnh gia đình của Băng Di.
- Băng Di à nhìn xem, đúng là xinh đẹp mà nhưng gia đình cậu như thế sao cậu vào được học viện này vậy hay là học bổng chỉ là lí do che mắt thiên hạ thôi, thật ra lại….- Cúc Anh nhìn Băng Di từ trên xuống dưới rồi lắc đầu.
Tuy nhỏ Cúc Anh không nói rõ ra là chuyện gì nhưng những người khác thì thầm hiểu, đúng là kì lạ thật chuyện học sinh được học bổng trước giờ chưa từng xuất hiện trong lịch sử học viện trường Vanny từ trước đến khi Băng Di xuất hiện, nhiều người thầm nghĩ Băng Di dùng chính thân thể của mình để đổi lấy một chân vào học viện này, sau câu nói của nhỏ Cúc Anh đám nữ sinh trong xe nhìn Băng Di bằng ánh mắt nghi ngờ, trong đó có sự khinh bỉ và chán ghét. Cảm thấy được ánh mặt của đám người trong xe buýt, Lan Anh quay sang nhìn Băng Di vẫn hờ hững không quan tâm đến những lời nói của Cúc Anh. Lan Anh tức giận đưa tay ra tát lên mặt Cúc Anh, năm ngón tay thon dài, in trên khuôn mặt của Cúc Anh.
- Nói thế đủ chưa, đã không biết gì thì đừng tung tin đồn nhảm, cô đưng nghĩ trước đây tôi sợ cô thì giờ tôi cũng sợ, đúng là miệng lưỡi chua chát,cô thì sao không có lòng tự trọng biết Nam Vương không thèm để ý đến mình mà con tuyên bố mình là bạn gái của Nam Vương, không biết xấu hổ cứ bám lấy Nam Vương như đỉa mặc kệ người ta không để ý khác nào loại con gái lẳng lơ, đúng là loại tiện nhân, dựa hơi bố mẹ sống đến tận giờ cô không thấy nhục à, tiền cô sài là tiền của bố mẹ cô, còn Băng Di nó tự kiếm tiền nuôi bản thân nó, còn giúp đỡ gia đình nó, cô thì sao tay chói gà còn không chặt, ở đây mà sỉ nhục, vu oan cho người khác, cô không có tư cách gì nói bạn tôi như thế, đồ không biết vô liêm sỉ._ Lan Anh mắng Cúc Anh sau đó cười mỉa mai.
Đám nữ sinh trong xe hứng thú xem một màn vừa rồi, cười thầm đánh hay lắm, mắng hay lắm, tuy là đám nữ sinh này không ưa gì Băng Di và Lan Anh, nhưng còn chán ghét Cúc Anh hơn cả hai người bọn họ, trong lòng như mở hội, cảm giác như bao nhiêu ức chế mà Cúc Anh gây ra cho bọn nó, được giải tỏa hết sau một màn mắng người vừa rồi của Lan Anh.
Cúc Anh bị tát bị đơ vài giây, đưa tay lên sờ má mình cảm thấy rát và đau, Kim Liên và Kim Hoa bên cạnh chứng kiến cảnh vừa rồi chỉ biết đứng nhìn, hai đứa quá shock từ trước đến giờ cảnh tụi nó nhìn thấy là Cúc Anh đánh người, chứ chưa từng thấy Cúc Anh bị người khác đánh, ôi mẹ ơi tụi nó còn không tin vào mắt mình nữa, ai đánh còn được đằng này lại là Lan Anh con nhỏ sợ Cúc Anh như sợ cọp, hôm nay nó ăn gan hùng sao.
Sau khi chửi xong Lan Anh còn không tin vừa nãy chính mình đánh Cúc Anh, nó mơ hồ quay sang nhìn Băng Di thì tháy Băng Di cười với nó. Băng Di cười không phải là do thấy Cúc Anh bị bẽ mặt mà nó cười vì hạnh phúc khi thấy Lan Anh đứng ra bào vệ nó, Băng Di cảm thấy vui khi quen được người bạn như Lan Anh, nó tin rằng tình bạn của hai đứa nó sẽ ngày càng tốt đẹp hơn sau chuyện này.
- aaaaaaa……Chúng mày còn đứng đó làm gì nữa đánh chết nó cho tao, đồ tiện nhân, đồ vô học, dám đánh tao mày được lắm. hôm nay tao cho mày vô viện con tiên nhân này. – Cúc Anh la hét, tức giận nhìn sang Kim Hoa và Kim Liên.
Sau tiếng hét của Cúc Anh, Kim Hoa và Kim Liên mới kịp phàn ứng.
- Được lắm Lan Anh, lâu nay không dạy dỗ mày nên hôm nay mày ăn gan hùng à, dám đánh Cúc Anh khác nào mày đang đánh vào mặt tao.- Kim Hoa trừng mắt nhìn Lan Anh.
- Đúng vậy khác nào đánh vào mặt tao. – Kim Liên nói theo Kim Hoa.
Đám nữ sinh gần đấy hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo liền lén lút di chuyển đến đầu xe, để tránh bị ảnh hưởng. Nói xong Kim Hoa xông lên định túm lấy tóc Lan Anh để giựt. Nhưng không ngờ chưa kịp đụng vào nguời Lan Anh, Kim Hoa đá ăn một đòn ngay bụng ôm bụng đau nói không nên tiếng, Kim Liên thấy màn vừa rồi trừng mắt nhìn Băng Di.
- Mày mày…. Mày vừa đá ai mày có biết không, cái con hồ li kia.- Kim Liên nói ngập ngừng, tức giận nhìn Băng Di
Rồi đỡ Kim Hoa dạy ngồi xuống chiếc ghế gần đó: Chị! Chị có sao không, để em, em sẽ xé xác nó cho chị hả giận.
Nói xong Kim Liên chạy đến, nắm được chiếc áo của Băng Di định xé nhưng chưa kịp làm gì đã bị Băng Di tát ngay một cái vào mặt, còn cánh tay cầm áo Băng Di bị gập ngược về phía sau lưng, nó cố gắng cử động thoát khỏi sự khống chế của Băng Di nhưng lại không thoát được. Miệng nó chỉ biết mắng và mắng.
- Đồ tiện nhân mày có thả ra không, mày có tin gia đình mày không có đất sống trong thành phố này không.
- Tiện nhân buông ra, tao mà thoát được, thì tao sẽ giết mày, tin nhân.
Kim Liên càng chửi thì cánh tay càng bị Băng Di kéo về sau, cảm giác đau đớn như tay muốn gãy khiến cho Kim Liên không kiềm được mà kêu lên một tiếng : Đau.
Chứng kiến cảnh vừa rồi Cúc Anh đã giận như có lửa giận thêm, cơn giân của nó phun trào, mặt tím tái nhìn Băng Di, ánh mắt nhứ muốn ăn tươi nuốt sống cô, Kim Hoa nhìn thấy đứa em của mình bị ức hiếp càng thêm giậnn, hai người trực tiếp đứng dậy xông thẳng về phía Băng Di.
Thấy Kim Hoa và Cúc Anh xông lên liền đẩy Kim Liên ra, Kim Liên tự nhiên bị đẩy ra đứng không vững ngã về phía Cúc Anh và Kim Hoa, đè lên hai đứa tụi nó.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
19 chương
50 chương
101 chương
93 chương
40 chương