Tam đế ký

Chương 3 : bài học

Trong phòng có bốn nhân ảnh tất cả. Ngồi trên giường là trung niên nhân mái tóc màu lam có điểm chút bạc, khí thế oai nghiêm không giận tự uy. người này thời còn trẻ hẳn cũng là một mỹ nam anh tuấn khôi ngô. song giờ đây trông hắn hơi uể oải. đối điện hắn đứng ba thiếu niên, hai tóc đen một tóc lam. Hai thiếu niên tóc đen đứng hai bên trái phải là nam và nữ. nam vóc dáng cao lớn, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo anh tuấn lạnh lùng, chuẩn soái ca theo quan điểm phụ nữ địa cầu chỗ vô song sống. Nữ tử vóc dáng hơi thấp, dung mạo diễm mỹ tuyệt luân, tiêm tiêm ngọc thủ. nổi bật nhất ở nàng là đôi mắt màu tím long lanh như ngọc. Hai thiếu niên thiếu nữ này tướng mạo có chút ít tương tự lẫn nhau, đồng thời cũng với trung niên nhân đang ngồi trên giường. Đứng giữa là thiếu niên thấp bé gầy gò, sắc mặt tái nhợt như kẻ mắc bệnh. so với thiếu nữ, chiều cao hắn còn kém hơn một chút. Tướng mạo hắn tầm thường, mũi cũng không cao. mặc dù không phải xấu xí gì nhưng nếu so với hai thiếu niên còn lại quả thật như ánh đèn so với mặt trời giữa trưa vậy. Nhìn chung, tướng mạo thiếu niên giữa này khác nhiều với ba người trong phòng. bất quá đôi mắt của hắn khác biệt với người thường, thậm chí còn nổi bật hơn thiếu nữ kia: tròng đen bên trong, tròng đỏ bên ngoài, giống như bệnh nhân đau mắt đỏ vậy. Người ngoài mới gặp lần đầu sẽ nghĩ kẻ này hẳn là thức đêm quá độ hay bị bệnh gì đó về mắt. thêm nữa, mái tóc thiếu niên có màu lam như trung niên nhân kia lại càng khiến hắn nổi bật lên. Trung niên nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm ba người, hồi lâu không nói một lời. Bất quá lúc này hắn đang nói chuyện với một kẻ khác trong đầu hay nói đúng hơn là trong thức hải. "đứa giữa này là con ruột ngươi sao vô thanh lão đệ ?", chấn thiên vừa hỏi vừa cười như muốn ăn đấm. "đừng nói bậy. không phải con ta còn là con ai ? cả năm ta với lệ nhi sống chung ở trấn cây la trừ hai chúng ta ra còn ai khác nữa ? ngươi cũng không nên nghĩ bậy cho vợ ta. ta tin tưởng nàng, ta yêu nàng.", vô thanh mặt không đổi đáp lại. "khà khà. ta hỏi chơi thôi, mái tóc màu lam của hắn đúc ra như khuôn từ ngươi chứ gì. chưa kể ta phát hiện ngón chân cái của hắn chếch sang một bên hệt như ngươi. rồi còn tính tình lúc nóng lúc lạnh khó ưa giống hệt tên cha hắn vậy.", chấn thiên cười hắc hắc. "ngươi nói gì ? ngươi nhìn lén chân ta với chân con ta tính giở trò gì ?", vô thanh phẫn nộ. "không có gì, không có gì. lão đệ đừng giận ta, ta nói thật thôi mà. chúng ta nói chuyện chính sự đi. ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao ?", chấn thiên vội bắt sang chuyện khác. "hừ...", vô thanh hừ nhẹ. "ta đã nghĩ kỹ rồi. nếu cứ để các con đi theo ta mãi, chúng sẽ không thể nào trưởng thành được. tài nguyên còn lại của ta cũng không đủ lo cho chúng sau này. giang tiền tông là tông môn lớn, lại thuộc về chính đạo. nhập tông là lựa chọn tốt nhất cho chúng nó." Nói tới đây, trung niên nhân ngừng một chút rồi thở dài : "vô tuấn và vô thúy mi tư chất, trí tuệ, tướng mạo đều không kém. hai đứa nó chỉ cần không sa vào ăn chơi dục vọng, một lòng chăm chỉ nỗ lực cầu tiến thì con đường về sau sẽ rất sáng." "ta lo nhất là vô song. hắn nhỏ yếu, vụng về hậu đậu, trí óc lại hay quên, diện mạo không xuất sắc nhưng dễ để người hữu tâm để ý. sau này nếu đắc tội kẻ thù nào đó sẽ rất khó sống. quan trọng hơn cả là tư chất vô song không tốt như anh hai và em gái hắn. ta đoán tư chất hắn là tam linh căn. tam linh căn muốn tu luyện tới luyện khí hậu kỳ không khó nhưng muốn đột phá trúc cơ kỳ phải xem cơ duyên tạo hóa thôi. " "vô tuấn với vô thúy mi tư chất gì ?" "ta không rõ, bất quá có thể khẳng định ít nhất là song linh căn, thậm chí có thể là thiên linh căn. nhất là mi nhi, trực giác của nó khá cao." "sao ngươi biết ?" "có lần ta giấu tiền nơi cực kỳ kín đáo cũng bị nó phát hiện lấy sạch. lúc bé trong lớp nó cũng hay lén tiên sinh dạy học đem tài liệu gian lận vào. à, mà nó tự khai ta mới biết đấy !" "..." Thấy cha không nói gì, chỉ là lúc thì trợn mắt lúc thì ỉu xìu, ba thiếu niên sắc mặt có chút cổ quái nhưng vẫn lặng im đứng đợi. lát sau, thiếu nữ nhịn hết nổi mở miệng gọi. "cha ! cha ơi !" "hả ? gì con ? à ờ...cha quên mất. xin lỗi các con.", vô thanh hoảng hốt ngưng tranh cãi với chấn thiên trả lời lại. Hắn ho nhẹ một tiếng làm ra vẻ uy nghiêm. "hôm nay cha gọi các con đứng ở đây là có một số chuyện muốn nói với các con. trước tiên, tuấn nhi, con đi lấy bó đũa ăn cơm ra trong nhà ra cho cha. có bao nhiêu lấy hết ra nhé con." "cha, nhà mình tiền còn không nhiều, chi tiêu phải gói ghém mấy tuần nay. cha lấy đũa ra định làm gì ạ ?" , thiếu niên cao lớn vô tuấn mặt không biểu tình hỏi. Không phải hắn cố ý tỏ thái độ gì với phụ thân mình. chẳng qua là tính cách vô tuấn trước giờ lạnh lùng vậy thôi. "cứ lấy ra cho cha." Vô tuấn đi khỏi phòng một lát để lại vô song đứng ngáp ngắn ngáp dài còn vô thúy mi thì dùng tay ngoái lỗ mũi trông chẳng giống hình tượng thiếu nữ xinh đẹp như tiên giáng trần chút nào. Thấy cảnh nào, vô thanh nhíu mày nhưng cũng đành bó tay. Các con không làm gì sai. vô thanh không phải kiểu người quan niệm lễ nghi, hình tượng khắt khe. Dĩ nhiên là hắn càng không thích hủ tục trọng nam khinh nữ, phải là con trai để nối dõi tông đường, nữ sanh ngoại tộc. hắn cưng đứa nào đứa nấy như vàng kim trân bảo vậy. ây, mấy thứ vật chất này dĩ nhiên cũng không so được với các con hắn, dù là tính mạng của chính vô thanh khi cần cũng có thể bỏ được vì gia đình mình. Nhưng có dịp hắn sẽ hảo hảo dạy một chút cho bọn chúng về mặt hình thức tác phong bên ngoài. cha mẹ không dạy con cái điều hay lẽ phải há lại để kẻ bên ngoài dạy chúng nó cách học làm người ? Đang lúc vô thanh suy tính miên man thì vô tuấn đi vào, tay cầm theo một bó đũa. "đây ạ.", vô tuấn dùng hai tay cung kính đưa cho phụ thân. ở nhà này cha con mặc dù thoải mái với nhau nhưng vẫn phải có tôn ti trật tự. "tốt lắm.", vô thanh tiếp nhận bó đũa rồi ngước mặt nhìn thẳng ba thiếu niên làm cha cả ba hồi hộp không biết cha tính làm gì. "hôm nay như đã nói, cha có vài điều muốn nói với tụi con. đầu tiên, cha muốn các con ghi nhớ kỹ một vấn đề.", vô thanh rút ra ba chiếc đũa đưa cho ba con. "các con dùng sức bẻ chiếc đũa nắm trong tay xem. đừng quan tâm đến tiền bạc !" Ba anh em ba mặt nhìn nhau không rõ phụ thân muốn gì nhưng cũng làm theo cha bảo. Vô tuấn rất nhẹ nhàng bẻ chiếc đũa làm hai. hắn gộp lại hai que đũa mới rồi tiếp tục bẻ làm bốn. rồi gộp tiếp bốn que đũa rồi bẻ nhân lên. lại gộp tiếp rồi bẻ đến khi vô thanh cuống quít kêu dừng mới thôi. Nguyên nhân thứ hai là vì các que đũa đã trở nên quá ngắn, muốn bẻ tiếp cũng khó. Vô thúy mi lấy hơi nhẹ rồi bẻ một phát gãy đôi. sắc mặt nàng hơi ửng hồng lên một điểm nhưng rất nhanh khôi phục lại. Đến lượt vô song. hắn hít thật sâu rồi cầm lấy chiếc đũa đưa lên ngang ngực như cầm lấy thanh đại đao vậy. thiếu niên dùng hết sức bình sinh cắn răng trợn mắt mồ hôi nhễ nhại cơ hồ dóc hết vốn liếng nhưng chiếc đũa không hề hấn gì. Tức giận, vô song đặt đũa lên đầu gối rồi phối hợp với tay đè nó xuống trông như kẻ điên như vẫn không bẻ nổi ! Không khí có chút xấu hổ a. "con trai thứ của ngươi yếu sinh lí quá nha.", chấn thiên cười hả hê. "câm mồm ! hắn là do gầy quá, cơ bắp kém từ nhỏ chứ yếu sinh lí gì !", vô thanh nghe xong nổi giận đùng đùng. Bất quá hắn thực sự thất vọng về con mình. không ngờ nó tệ dữ vậy. thế này rồi mốt đi tông môn tu hành cực khổ chịu nổi không. đừng nói đến đấu pháp đánh đấm với người ta, có cái rắm ấy ! Bực bội, vô thanh thu hồi đũa từ vô song rồi tiếp tục bài học. hắn lấy số đũa còn lại chia làm hai phần không bằng nhau. chọn một phần nhỏ đưa cho con gái còn phần to hơn đưa cho vô tuấn. vô thanh rút kinh nghiệm lúc nãy. "cha, không công bằng a. sao đại ca được nhiều hơn con ? cha trọng nam khinh nữ !", vô thúy mi mếu máo nói. "cha đưa đũa cho hai đứa không phải chia gia tài mà là để hai con đem mỗi bó đũa trên tay bẻ tiếp đó. dùng sức bẻ đi các con. bẻ càng mạnh càng tốt. bẻ đi cho cha vui !" Ba anh em nghe xong há hốc mồm a. không lẽ gần đây phụ thân mình có sở thích đam mê mới lạ nào đó ? mốt có khi nào cha nổi hứng bảo đem quần áo ra bắt chúng ta thi nhau xé không ? hay là thi nhau đập đồ đạc trong nhà nữa đây ? ây, bất quá bây giờ phải bẻ đũa tiếp cho cha vui vậy. Vô tuấn gương mặt lạnh lùng cầm bó đũa lớn trong tay. Rắc ! Hắn bẻ đôi bó đũa dễ như bỡn ! Sau đó vô tuấn còn gộp hai bó mới lại tính bẻ tiếp lần nữa khiến cho vô thanh tái mặt bảo thôi được rồi chịu ngưng. Ngọa tào ! vô thanh đánh giá thấp sức mạnh đứa con cả này... Không khí trong phòng còn xấu hổ hơn lúc nãy vô song không bẻ đũa nổi a. Vô thanh lúng túng không biết nói gì thì vô thúy mi đặt bó đũa đang cầm xuống bàn rồi tiến đến giường ngồi cạnh phụ thân, vòng tay qua tay cha. "cha, thúy mi bẻ không nổi ạ. con cũng không có sức như đại ca. bất quá mi nhi hiểu dụng ý ngài muốn truyền lại cho chúng con rồi. là bài học về tình đoàn kết đúng không ạ ? một chiếc đũa yếu ớt rất dễ bị thiên hạ bẻ gãy. nhiều đũa hợp lại thành bó lớn sẽ trở nên cứng cáp mạnh mẽ. phải vậy không ạ ?" "đúng..đúng rồi. là vậy a.", vô thanh ngập ngừng đáp lại. "cha, bài học này con được day ở lớp học chỗ trương tiên sinh từ lâu rồi ạ.", vô tuấn mở miệng làm cho vô thanh càng im lặng hơn. "cha, con có ý kiến !", vô song bỗng nói. "hả ?", vô thanh nhíu mày. "cha, đũa cũng có nhiều loại mà. như đũa vàng đũa bạc nhà lâm viên ngoại đầu thôn cứng rắn lắm. con tin đại ca cũng bẻ không nổi a. còn bó đũa mặc dù to nhưng nếu để thời gian lâu năm nó cũng bị mục, bị hư hại. không chừng khi đó vừa cầm lên chưa kịp làm gì là chúng nó đã tan xác rồi." "với lại người bẻ là đại ca. nếu là..." "thôi được rồi, ngưng đi con ơi. ngưng cho ta nhờ.", vô thanh ngắt lời. Cạn lời, hắn đúng thật là cạn lời. thế này thì dạy cái rắm gì nữa. Một hồi lâu hắn mới mở miệng nói tiếp. lần này vô thanh nói rất ngắn gọn, không để các con đáp lại. sau đó dặn dò một số thứ rồi bảo ba thiếu niên giải tán, mình thì kiếm cớ đi ra ngoài. Hôm nay, hắn mới thực sự là kẻ được dạy cho một bài học... Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào