Tam đế ký
Chương 4 : cơ duyên
Nhà nhỏ chia ba phòng, ba anh em có phòng riêng. phụ thân ra ngoài thường xuyên, ít ở nhà.
Vô song ngồi xếp bằng trên giường, trên tay trái cầm một cái túi màu xám nhỏ cỡ nắm tay, tay trái cầm một thanh kiếm màu đỏ thẫm dài hơn gang tay, bên trên có khắc nhiều họa tiết đường vân.
Vô song năm nay mười bảy tuổi, tức là đầu thai kiếp này đã mười bảy năm.
Đại ca hắn vô tuấn sắp sửa tròn mười chín. nghe nói năm hai tuổi đã biết tự ngoáy mũi rồi.
Tiểu muội vô thúy mi lên mười sáu mấy ngày trước. ở thế giới này phàm nhân tuổi thọ tới một trăm hai mươi nên đại ca vô tuấn hắn vẫn tính là thiếu niên.
Phụ thân tên vô thanh, mẫu thân phàm lệ qua đời không lâu sau khi sinh thúy mi. kể cả đại ca vô tuấn cũng có rất ít ký ức về nàng. nghe lão cha bảo là thúy mi giống mẹ nhất, nhìn nó thế nào thì mẹ bảy phần mười như vậy. ba phần còn lại là phụ thân hắn. đại ca thì thiên hẳn về ông ta. chỉ có vô song là tướng mạo "xấu" nhất nhà.
Vô song không biết cụ thể phụ thân làm việc gì. cha đi ra ngoài cứ vài ba ngày một lần đem tiền với mua đồ về cho gia đình, gà trống nuôi con mười mấy năm nay.
Nghe láng giềng bảo là ông đi dạy học ở mấy thôn mấy làng cạnh kề. cũng có khi thấy cha mua đồ vật từ tay người rồi bán lại với giá cao hơn cho kẻ cần.
Vô song quan tâm phụ thân nhưng cũng không tiện hỏi cha cụ thể.
Căn nhà này mua rẻ lại từ một gia đình cách đây rất lâu thời mẫu thân còn tại thế.
Đại ca một năm trước đã nghỉ học trong lớp trương tiên sinh để đi làm lụng một số việc người trong thông bảo.
Hắn học tập bình thường, không giỏi cũng không tệ nên quyết định ra đời làm kiếm tiền phụ giúp gia đình nuôi hai em ăn học.
Ở thế giới này trừ khi học thật giỏi nếu không sau này muốn ra làm quan dù chức nhỏ cũng không dễ, chức vụ nào cũng có người nhà quan vào hết rồi.
Bất quá học để có kiến thức vẫn tốt hơn là dốt đặc, không biết chữ hay làm toán cộng trừ nhân chia đơn giản cũng mù tịt.
Vô song học chung lớp với vô thúy mi. cũng không phải do học kém ở lại lớp như địa cầu cũ mà là do giáo dục văn hóa nơi này là vậy. đây là thôn làng nhỏ, không phải thành tì kinh đô lớn, có phân cấp hệ thống giáo dục rõ ràng.
Bốn cha con cứ như vậy sống lây lất hơn mười năm. không giàu cũng không thiếu ăn thiếu mặc.
Nhìn thân hình nhỏ con gầy gò, vô song bất đắc dĩ a.
Trong trí nhớ thì hắn là kẻ xuyên việt sang từ địa cầu, một người sinh viên năm cuối cao gần mét tám. giờ đây biến thành tên nhóc cao cỡ mét sáu thôi.
Vậy thôi cũng đành vì hắn chưa tới mười bảy tuổi còn có cơ hội cao thêm ít nhiều. nhưng ông trời còn tặng hắn sức khỏe ốm yếu nữa.
Bất quá nếu vô song biết có kiếp hắn từng là kỹ nữ, là con kiến thậm chí là lá cây người ta dùng chùi đít thì tâm trạng sẽ thế nào.
Lắc đầu, vô song ngừng than thở. cần phải nỗ lực hơn nữa vì tương lai bản thân, vì gia đình kiếp này lẫn cha mẹ ở địa cầu - hắn chưa quên họ đâu.
May mắn cho hắn, thế giới này gọi là vĩnh hằng giới, nơi tu tiên giả thịnh hành.
Một người bình thường được phát hiện có tư chất tu tiên chẳng khác nào một bước lên trời vậy. dù là con nhà hoàng gia thế tục cũng không phải kính nể.
Vô song biết mình có tư chất tu tiên, hắn còn có "bàn tay vàng" !
Cách đây một tuần, vô song nằm một giấc mơ. hắn bị kéo vào một thế giới kỳ lạ có hai lão nhân mặc trang phục giống tiên nhân.
Hai người họ dùng phép thuật gì đấy nhỏ giọt nước vào đầu hắn khiến vô song nhớ lại một bộ phận ký ức của bốn kiếp trước, gồm kiếp đầu là người địa cầu, kiếp tiếp theo là cường giả tu luyện tới kết đan hậu kỳ, cuối cùng là một vị yêu tộc ở vùng biển cách đây rất xa xôi.
Trừ kiếp người địa cầu thì hai kiếp còn lại vô song chỉ lấy được một bộ phận nhỏ ký ức chứ không sở hữu được hết.
Dù gì não hắn hiện tại cũng chưa phải người tu hành, não bộ cùng với linh hồn không thừa nhận nổi quá nhiều thứ tích lũy hàng trăm năm.
Trừ lẽ đó ra hai lão nhân còn đưa vô song một túi xám cùng với thanh kiếm ngắn màu đỏ thẫm, nói đây là hai trong số những vật hắn những kiếp khác trước khi chết mang theo. đây cũng nằm trong cái gọi là "cơ duyên" đến từ thí nghiệm.
Lão nhân váy tím nhìn vô song, bảo hắn hảo hảo tu hành sau đó phẫy tay một cái biến mất.
Vậy bản thân mình đã đầu thai bao nhiêu đời rồi ? còn thí nghiệm là gì ? vô song mê man.
Sau khi thức dậy thấy túi xám và kiếm đỏ hắn nhận ra đây không phải là mơ.
Nhưng mấy ngày sau đầu hắn vẫn còn đau nhói vì đại lượng ký ức bất chợt sinh ra khiến cho lão cha một phen hốt hoảng sợ bóng sợ gió.
Vô song nhìn lại trong tay.
Túi xám này gọi là túi trữ vật, một vật lưu hành rộng rãi trong tu chân giới. kích thước nó nhỏ gọn nhưng không gian phía trong to lớn giúp chứa được nhiều thứ. nhưng vô song không mở được vì còn chưa phải người tu hành. phía trên túi có ấn ký của hắn ở đời trước. tu vi của mình lúc đó là gì ? vô song chịu thua.
Cây kiếm này tên gọi đúng là phi kiếm, là pháp khí tiên nhân dùng lúc đánh nhau.
Một kiếm tế ra, lấy đầu người ngoài ngàn dặm. câu nói vô song nhớ rất rõ đầu. hơn ngàn dặm được không tùy thuộc tu vi người dùng và cấp bậc pháp khí.
Vô song giấu kín bí mật này, không tiết lộ cho phụ thân hay anh em. hắn không ích kỷ với gia đình nhưng có những bí mật nên giữ im lặng sẽ tốt hơn.
Dù sao vô song hiện tại vẫn là người bình thường ít khi ra ngoài. phi kiếm với túi trữ vật này lấy từ đâu ? cũng như bí mật là người địa cầu xuyên qua vậy.
Dù sao cơ duyên như vậy sau này sẽ trợ giúp rất lớn cho vô song trên con đường tu hành.
Có tiếng gõ cửa. vô song dọn dẹp lại giường ngủ, cất túi với kiếm.
"là cha đây. cha vào được không ?", tiếng vô thanh.
"vâng ạ."
Vô thanh ngồi xuống cạnh con.
"con khỏe hơn chưa ? còn mệt mỏi không ? có cần cha tìm đại phu đến khám không ?", vô thanh lo lắng.
Mấy ngày trước, vô song tự dưng đổ bệnh làm hắn lo vô cùng. hắn kiểm tra người con không tìm ra nguyên nhân. cả lão quái vật chấn thiên cũng không hiểu vì sao.
Hắn định dùng thần thức kiểm tra phòng vô song nhưng lại chần chừ vì sao hắn tôn trọng quyền riêng tư của con. chúng nó đâu còn nhỏ. phòng đứa nào cũng có vật cá nhân không nên nhìn, nhất là con gái út thúy mi.
"cảm ơn cha. con ổn nhiều rồi. cha ngài không cần lo lắng quá ạ.", vô song đáp.
"sau này đến tông môn con phải chú ý giữ gìn sức khỏe mình. có thực mới vực được đạo. nếu cảm thấy không nổi thì trở về nhà cũng được, cha sẽ tìm cách khác cho con."
Nghe phụ thân, vô song cảm thấy ấm áp trong lòng. hắn càng quyết tâm dùng cơ duyên được tặng cho để nỗ lực tu hành.
Khuyên bảo con trai vài câu xong thì vô thanh ra ngoài, để lại vô song một mình suy nghĩ. hắn có chút cảm thấy mình giấu cha với anh em mấy "của cả" này một mình hưởng thụ giống như sao sao ấy...
Ây...chuyện đời khó nói.
Bỗng nhiên hắn chợt nhớ đến câu nói phụ thân "sau này đến tông môn con phải...".
Lão cha biết vô song có tư chất tu tiên ?
...
Nửa tháng thấm thoát trôi qua, gần đến ngày giang tiền tông mở đợt kiểm trắc tư chất tu tiên bảy năm một lần.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
636 chương
109 chương
7 chương
388 chương
40 chương