Tâm Chiếu Bất Huyên

Chương 44 : ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY

Nghê Vân Huyên có mấy cảnh diễn phải đến vùng nông thôn ở ngoại ô quay, phong cảnh nơi này rất đẹp, cho dù thời tiết còn chưa hoàn toàn ấm trở lại, nhưng nơi này có vẻ vô cùng dễ chịu. Sau khi kết hôn Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng đến đây trải qua cái gọi là tuần trăng mật, cho nên cô nán lại chỗ này hai đến ba ngày, tiện thể cũng quay luôn phân cảnh Giang Nhân Ly một mình đến đây ở đoạn sau. Trong vườn không ít cây cam vàng đã ra quả, thoạt nhìn hết sức mê người. Nghê Vân Huyên gọi điện cho Lục Tử Chiếu, khen nơi này như thiên đường trên mặt đất, kết quả là đưa Lục Tử Chiếu đến đây, cô có vẻ hối hận. Lục Tử Chiếu có hài lòng với nơi này hay không thì không rõ lắm, nhưng anh có vẻ vô cùng vừa ý với bầu không khí nơi này. Nghê Vân Huyên theo Lục Tử Chiếu tiến vào vườn trái cây, dường như anh có vài phần cảm thấy mới lạ: "Mùa này sao còn có nhiều quả như vậy?" Cô có vẻ có chút kiêu ngạo: "Người như anh đương nhiên là không hiểu rồi, mùa này có hai loại quả là cam máu và cam Valencia (*), kì thật cam máu đã có thể ăn được rồi, nhưng tiếp tục ở trên cây sẽ làm nó tiếp tục đổ máu, ăn lại càng ngon." "Đổ máu?" Nghê Vân Huyên thuận tay hái một quả cam máu xuống, sau đó dùng móng tay bóc vỏ ra ngay trước mặt anh. Vỏ cam máu rất mỏng, lại không nối liền. Cho nên khi cô bóc ra thì nên gọi là rất ghê, xấu cũng không cần nói, mấu chốt là nhìn rất buồn nôn. Nhưng bản thân cô thật ra không ghét bỏ, cô chỉ vào thứ nước màu đỏ trong thịt quả: "Chính là thứ này, cam máu chín thì màu đỏ này càng nhiều, liền gọi là đổ máu." Cô đưa một nửa cho anh, theo bản năng anh lui về sau hai bước, tựa như thứ trong tay cô là thuốc độc vậy. Không sao, mình cô ăn, nhưng hơi lạnh, nuốt vào trong cổ họng có chút khó chịu. Lục Tử Chiếu xem xét cả nửa ngày: "Cam máu này với cam Valencia nhìn không khác nhau lắm, phân biệt thế nào?" Hiện tại Nghê Vân Huyên đặc biệt có cảm giác đạt được thành tựu, mang điệu bộ của một chuyên gia, nhìn Lục Tử Chiếu còn không phải đang thỉnh giáo cô hay sao: "Anh nhìn đây này." Lục Tử Chiếu thật đúng là nhìn vào quả cam cô cầm trên tay, cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt. Cô có loại xúc động ghét bỏ anh ngốc nghếch: "Chính là điểm dưới cùng này, anh nhìn xem, nó hơi lõm xuống dưới. Loại này chính là cam máu." Lục Tử Chiếu cẩn thận nhìn, thật sự là như vậy. Tiếp theo cô phát biểu kết luận sau nhiều năm "nghiên cứu" của mình: "Anh xem, hễ là cam Valencia thì tương đối đồng đều, thoạt nhìn khá bình thường. Mà cam máu thì có khuynh hướng tăng về chiều ngang, không tăng về chiều dọc, béo lên không cao lên." Cô nói xong lời này, đột nhiên cảm thấy được, mình nói vậy sao thật giống như đang nói hiện tại những người trưởng thành chiều dọc không tăng bề ngang lại phát triển, nhưng quả thật là như vậy. Lục Tử Chiếu chống một tay vào một thân cây, trên thân cây có chút thứ gì đó màu xanh, anh không dám dựa cả người mình vào: "Em thật đúng là có hiểu biết." "Vậy là, rất hâm mộ hả?" Anh lắc đầu: "Bởi vì người như em quá nhiều, cho nên mới có thể phục vụ những người như anh. Nhanh đi, chọn cho anh quả to nhất, anh muốn ăn quả to nhất." Cô giậm chân một cái: "Hái quả to nhất không cần kĩ thuật gì cả, có mắt thì đều có thể nhìn thấy được." Anh gật đầu: "Cho nên, ngay cả chút tác dụng đó của em cũng mất rồi." Tức chết cô mất. Có điều, cô vẫn có bản lĩnh khác, cô trèo lên cây, hái quả to nhất ở trên ngọn, mấy quả ở dưới đều có vẻ quá nhỏ, cô khinh thường liếc anh một cái: "Hiện tại có phải cảm thấy vô cùng xấu hổ hay không, bắt một cô gái trèo cây, còn mình thì đứng trơ trơ ở đó." "Thật ra, anh vô cùng hưởng thụ." Anh đứng ở dưới ung dung nhìn cô. Cô lắc cây thật mạnh, kết quả là quả trên cây còn chưa kịp rơi trúng người anh, bản thân cô đã bị đập trúng. Cô nghiến răng nghiến lợi dùng một tay bám chắc lấy thân cây, một tay xoa xoa đầu mình, thật đau. Mà Lục Tử Chiếu thì đứng ở đó nhẹ nhàng phun ra hai chữ "vô dụng". "Anh hữu dụng thì anh đi lên đi." Cô nhảy từ trên cây xuống, quét mắt liếc anh một cái, xem anh hữu dụng như thế nào. Lục Tử Chiếu hai bước leo lên, cô mở miệng: "Anh chú ý một chút, tuy rằng thân cây không cùng một giống loài với anh, nhưng nó cũng có sinh mệnh, cũng có hô hấp, cũng có tế bào, cũng có thần kinh, anh giẫm lên nó nó cũng sẽ có cảm giác." "Nghê Vân Huyên, cái cây này vừa mới bị em lắc rất mạnh đấy." Lục Tử Chiếu hái được một quả coi như khá lớn rồi ném vào trong tay cô, cô phẫn hận liếc anh: "Anh làm cái cây này phải nếm trải nỗi đau mất người thân rồi." Lục Tử Chiếu trượt chân xuống cành cây phía dưới, rất nhanh chóng anh bám vào một cành cây khác: "Nói chuyện với em thật nguy hiểm." Sau đó, khi Lục Tử Chiếu từ trên cây xuống, Nghê Vân Huyên không ngừng lắc đầu, ánh mắt dán vào quả cam máu thật to trong tay kia: "Một quả cam máu này chính là kiệt tác của người hữu dụng, thật sự là quá tuyệt vời, quá giỏi, em phải học tập anh mới được." Lục Tử Chiếu nhanh chóng đen mặt. Nghê Vân Huyên còn kéo Lục Tử Chiếu đi trải nghiệm thế nào là bắt ốc, kết quả, cô sờ vào dòng nước lạnh thấu xương kia, liền trực tiếp từ bỏ. "Tác giả tiểu thuyết này chắc chắn là chưa tự mình đi bắt ốc rồi, nhiều nhất là đã từng nhìn thôi, nước lạnh băng như thế, ai sẽ có hứng thú chứ." Cô tìm một tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống. "Em không có hứng thú liền kết luận người khác cũng không có hứng thú?" Anh có phần không thể tưởng tượng được. Cô cũng không nói, chỉ nhìn trời nhìn đất. Kì thật cái gọi là con suối nhỏ thật đúng là không phải nhỏ bình thường, phía trên cũng chỉ cần dùng hai tảng đá hơi lớn một chút làm thành đường, nếu tao nhã một chút, có thể gọi là "cây cầu nhỏ". Thứ tâm trạng này thay đổi thì cái tên liền có. "Buổi chiều quay phim, em phải xuống nước." Cô có vẻ buồn bực. "Đối với em rất khó sao?" "Không khó." "Vậy em lo lắng cái gì?" "Sẽ rất buốt, sẽ cảm thấy rất lạnh." "Đứng lâu thì sẽ không cảm thấy vậy nữa." "Đứng nói chuyện không mỏi lưng à." Cô bĩu môi: "Anh bận như vậy, sao còn đến đây?" "Là rất bận, nhưng mà...", anh nhíu mày, "mấy ngày nữa phải đi công tác." "Rất lâu?" "Ít nhất cũng phải một tháng!" "Thế hả!" Thật tốt... "Em rất vui?" "Sao có thể chứ! Em rất đau lòng đấy." "Vậy khóc thử xem nào." "Toàn bộ nước mắt của em đều chảy vào trong lòng em rồi." Lục Tử Chiếu cũng không ở đây lâu, ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền vội vã trở về. Cô nhìn xe của anh rời đi, mắt đột nhiên nháy nháy, theo bản năng có chút lo lắng cho anh. Nhưng cô quên mất, mắt nháy, e rằng là điềm báo không may xảy ra với mình. (*) Cam máu (tiếng Anh: Blood Orange, tiếng Trung: 血橙) là giống cam ngọt phổ biến, thuộc họ Citrus sinensis (đột biến giống), thường được gọi là cam đỏ. Trong cam máu chứa phần thịt quả và nước có màu sắc đỏ sẫm như máu, cam máu nhỏ hơn cam bình thường, vỏ thường có vết lõm nhỏ, nhưng cũng có thể trơn nhẵn. Ba giống cam máu phổ biến nhất là: Tarocco, Sanguinello và Moro. Một số giống cây trồng khác là Maltese, Khanpur, Washington Sanguine, Ruby Blood, Red Valencia, Burris blood, Vaccaro blood orange, Entre Fina blood orange,... cũng được trồng rất nhiều. Cam máu xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1850 ở châu Âu, cam tươi có màu đỏ hoặc màu cam, có đường sọc màu đỏ sáng, đồng thời có vị ngọt và nhiều nước, có mùi hương thơm ngát, một số loại có hình bầu dục, phần lớn cam máu đều không có hạt, chủ yếu được gieo trồng ở Tây Ban Nha, Italy và Bắc Mỹ. Cam máu ở Trung Quốc chủ yếu được phân bố ở huyện Tư Trung (tỉnh Tứ Xuyên) (huyện Tư Trung tỉnh Tứ Xuyên được xưng là "quê hương của cam máu Tarocco Trung Quốc"), Cám Nam (tức phía nam tỉnh Giang Tây), huyện Tân Ninh (tỉnh Hồ Nam), quận Trường Thọ và quận Bắc Bội của thành phố Trùng Khánh cũng trồng cam máu. Cam máu vừa giúp tuần hoàn máu vừa là thực phẩm bổ máu giúp cải thiện tình trạng thiếu máu, ngoài ra còn có thể cải thiện màu da, thúc đẩy quá trình tái tạo tế bào. Màu sắc của cam máu bắt nguồn từ chất anthocyanins làm cho múi quả có màu đỏ. Cam vàng bình thường có chứa sắc tố carotenoid tạo nên sắc cam của chúng, còn ở cam máu, ngoài chất này nó còn được bổ sung thêm chất anthocyanins, chủ yếu là cyanidin-3-glucoside. Hợp chất có màu đỏ tươi này phổ biến trong nhiều loại trái cây như táo, nho, xuân đào và mâm xôi. Các nhà khoa học hiện nay còn nghiên cứu được rằng tất cả các loại cam máu đều có gen cơ bản để sản sinh ra chất anthocyanins, nhưng những gen này chỉ hoạt động trong cam máu. Cam Valencia (tiếng Anh: Valencia Orange – Summer Orange, tiếng Trung: 夏橙) là một loại cam ngọt có vỏ ngoài mỏng và đẹp, để được lâu; còn bên trong quả cam có tỉ lệ sơ thấp, nhiều nước, ít hạt, mùi thơm ngọt. Hơn nữa cam có khả năng thích nghi rộng, khả năng chịu hạn cao. Ngoài ra, cam Valencia có đặc điểm chín muộn và có thể thu hoạch trong thời gian dài vì cây cho phép lưu giữ trái từ năm này sang năm khác mà cây không bị ảnh hưởng tới sự phát triển bình thường. Cây cam Valencia nguyên thủy được khám phá tại Valencia (Tây Ban Nha). Đó là lý do loại cam này có tên là Valencia. Nó nhập cư vào Mỹ vào thế kỷ 19. Nhiều người tin rằng cam Valencia là hậu duệ của một giống cam ngọt khác có nguồn gốc từ khu vực khí hậu cận nhiệt đới Trung Quốc, đó là lý do cam Valencia có khả năng thích nghi với những vùng khí hậu cận nhiệt đới và cũng có thể thích nghi cả với vùng khí hậu ven biển như vùng California hay vùng khí hậu nhiệt đới như vùng Florida. Hiện nay cam Valencia được trồng phổ biến tại tất cả các khu vực trên thế giới. Có thể kể đến các quốc gia tiêu biểu như Mỹ, Mexico, Cuba, Brazil, Trung Quốc... (Nguồn: Baidu, Wiki, và nhiều nguồn khác)