Mùa xuân, trăm hoa nở rộ, trong hoa viên Tế Bình Hầu phủ khắp nơi đều là sắc hoa, tạo nên cảnh sắc rực rỡ, trông thật đẹp mắt.   Tiểu cô nương tầm bảy tám tuổi vội vã chạy xuyên qua hoa viên, nàng búi tóc trái đào, hai bên tóc cài trâm hoa có gắn chuông vàng , theo bước chân nàng phát ra thanh âm thanh thúy.   “Tiểu thư, ngài chậm một chút, cẩn thận té ngã.” Một đại nha hoàn theo sát phía sau nàng nói.   Tiểu cô nương hoàn toàn không để ý tới lời nói của đại nha hoàn kia, đôi chân ngắn nhỏ vẫn tiếp tục chạy nhanh.   Nàng chạy đến chỗ nhị môn thì dừng lại , thoáng có chút do dự, không biết nên chờ ở nơi này hay là trực tiếp đi về phía đại môn.   Thời điểm nàng còn đang chần chờ, từ xa xa, một thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặc một thân y phục bằng gấm màu ngọc bích đi tới, mày kiếm mắt sáng, đúng là thế tử Diệp Lệ của Tế Bình Hầu phủ. Thấy tiểu cô nương đang đứng chờ tại nhị môn, gương mặt lạnh lùng của thiếu niên mới hiện lên một chút ý cười dịu dàng.   “Ca ca!”   Tiểu cô nương lập tức vọt qua, thân mình nho nhỏ giống như một quả đạn pháo, thiếu niên cong lưng, dang rộng hai tay, vững vàng đón được nàng, ngay sau đó ôm nàng lên. “Ca ca, muội nhớ huynh.” cánh tay Diệp Thiên vòng lấy cổ ca ca, trong thanh âm mềm mại mang theo một tia ấm ức.   “Ta cũng nhớ Tiểu Thiên Thiên.” Diệp Lệ sờ búi tóc nhỏ trên đầu nàng, hắn được bằng hữu mời đi biệt uyển chơi, bởi vì có chút xa, nên phải đi mất ba ngày, hôm nay mới trở về. Kỳ thật, ngày hôm qua hắn đã cảm thấy hối hận, đoán chừng muội muội ở nhà sẽ nhớ mình, quả nhiên lúc này vành mắt muội muội bắt đầu đỏ lên, trong lòng hắn lại càng áy náy. “Xem ca ca mang về cho Thiên Thiên cái gì này?” Hắn vừa dứt lời, liền giống như làm ảo thuật biến ra một con châu chấu được kết bằng lá tre.   Ánh mắt Diệp Thiên sáng lên, nàng cầm con vật nhỏ trong tay, thấy châu chấu được kết rất sống động, rất có thần khí, thì thập phần khẳng định nói: “Là ca ca làm!”   Diệp Lệ cười gật đầu, trong biệt uyển của vị bằng hữu kia có một loại cỏ thon dài, rất thích hợp dùng để bện mấy món đồ chơi nhỏ này, hắn biết muội muội khẳng định sẽ thích. Nhìn hai má lúm đồng tiền trên đôi má trắng nõn của Diệp Thiên, trong lòng Diệp Lệ là một mảnh mềm mại. Thời điểm muội muội vừa tròn một tuổi, phụ thân liền xảy ra chuyện, mẫu thân không chịu nổi đả kích cũng ngã bệnh ngay sau đó, mặc dù lúc ấy chính hắn cũng mới chỉ bảy tuổi, vẫn là một tiểu hài tử mà thôi, nhưng hắn lại coi việc chăm sóc muội muội trở thành trách nhiệm của chính mình, nhoáng một cái đã bảy năm trôi qua, muội muội lớn lên trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, đồng thời rất ỷ lại vào hắn.   Diệp Thiên ở trong ngực hắn chốc lát, liền giãy giụa xuống dưới, ma ma trong viện nàng nói, hiện tại nàng đã lớn rồi, không thể bắt ca ca ôm quá lâu.   Diệp Thiên cầm ngón tay thon dài của Diệp Lệ, ngón tay nàng vừa ngắn vừa tròn, Diệp Lệ nhéo nhéo, rất mềm mại, “Thiên Thiên ở nhà có ngoan ngoãn không?”   “Muội thật sự rất ngoan đấy.” Diệp Thiên lắc lắc tay Diệp Lệ, “Ca ca, chúng ta đi thăm mẫu thân đi?”   Mẫu thân……   Ánh sáng trong đôi mắt Diệp Lệ hơi có chút ảm đạm, thân thể mẫu thân vẫn luôn không tốt, đại phu nói bà tương tư thành tật, đã uống rất nhiều thuốc, nhưng không thấy khá hơn chút nào, mỗi ngày thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hơn phân nửa thời gian bà đều nằm trên giường, đừng nói đến việc chưởng quản công việc trong phủ, ngay cả đi thỉnh an tổ mẫu bà cũng không làm được. Cho nên, tổ mẫu dứt khoát liền miễn thỉnh an sớm tối cho bà, để bà an tâm dưỡng bệnh, mà công việc hậu viện trong phủ, cũng do nhị thẩm tạm thời quản lý, đương nhiên, cái tạm thời này, cũng đã bảy năm rồi.   Hắn cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong sáng của muội muội, con ngươi của nàng rất đen, bên trong phản chiếu thân ảnh của chính hắn. Diệp Lệ mỉm cười, “Được, canh giờ này mẫu thân cũng nên uống thuốc rồi.”   Hai huynh muội lôi kéo tay nhau, đi về phía sân viện của mẫu thân.   Quả nhiên La thị đã tỉnh, bà ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc được búi một cách qua loa bởi một chiếc trâm ngọc xanh mơn mởn, gương mặt trái xoan nhợt nhạt ốm yếu, nhưng vẫn mang một vẻ đẹp kỳ lạ.   “Nương!” Diệp Thiên buông tay ca ca, chạy tới trước giường, nàng không dám bổ nhào lên người mẫu thân, mà bước chân dừng lại ở sát mép giường, đôi tay chống lên thành giường, cao hứng cười nói: “Nương, ca ca đã trở lại!”   Diệp Lệ quy củ hành lễ, “Mẫu thân.”   La thị âm thầm thở dài, trong lòng bà minh bạch, nhi tử có chút trách móc mình. Bà bị bệnh lâu như vậy, ngay cả tinh lực chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không đủ, ngay cả tiểu nữ nhi cũng được ca ca chăm sóc từ bé đến lớn, bà đã không hoàn thành trách nhiệm của người làm mẫu thân.   Năm đó phu quân rơi xuống vách đá, sống không thấy người chết không thấy xác, mọi người đều nói khẳng định là đã chết, vách núi cao như vậy, ngã xuống chắc chắn không có đường sống. Tuy nhiên, không tận mắt nhìn thấy xác chết của hầu gia, bà tuyệt đối không tin đường đường là Tế Bình Hầu cứ như vậy không còn nữa. Bà tự mình mang theo thị vệ xuống vách núi nơi phu quân gặp nạn, lệnh cho thị vệ cẩn thận tìm kiếm dưới chân núi trong suốt ba ngày, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.   Sau khi trở lại hầu phủ, bà liền bị bệnh. Mơ mơ màng màng bị bệnh nửa tháng, đến khi bà nhớ tới mình còn có một nhi tử bảy tuổi cùng nữ nhi một tuổi cần chăm sóc, lại phát hiện thân thể của mình làm cách nào cũng không tốt lên được, bà muốn bò dậy, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ cần dùng động tác hơi mạnh một chút là tim lại đập nhanh.   Bà hoài nghi có người động tay chân trong thuốc của mình, liền phái nha hoàn bên người đưa dược đến các y quán kiểm tra, tất cả các đại phu cẩn thận xem xét, đều nói không thành vấn đề, lúc này bà mới tin tưởng, mình thật sự bị bệnh.   Bà hận thân thể của mình không biết cố gắng, nhưng bà lại bất lực, uống nhiều thuốc như vậy, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngày xưa phu nhân Tế Bình Hầu phong cách là thế, nhưng hiện giờ ngay cả đại môn bà cũng không thể bước chân ra được. La thị nỗ lực mỉm cười, nhẹ giọng hỏi thăm nhi tử đi biệt uyển của bằng hữu chơi có vui không, chung đụng cùng các bằng hữu có hòa hợp không.   Diệp Lệ nhất nhất đáp lời.   Diệp Thiên mở to mắt dạo qua một vòng trên mặt mẫu thân, lại đảo qua gương mặt ca ca, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng cũng có thể cảm nhận được, thời điểm ca ca nói chuyện với mẫu thân, không dịu dàng như khi ca ca ở cạnh nàng, mà lại có một chút nghiêm túc. Đương nhiên La thị cũng cảm nhận được, bà dời ánh mắt khỏi người nhi tử, chuyển tới trên người tiểu nữ nhi đang đứng trước giường, cũng may, măc dù bà chưa từng dạy dỗ nữ nhi, nhưng tiểu nữ nhi mềm mại này lại rất thân cận với bà.   La thị nắm lấy bàn tay nhỏ bụ bẫm của Diệp Thiên, nhẹ nhàng xoa xoa, “Mấy ngày nữa Hoàng Hậu nương nương tổ chức bách hoa yến, Thiên Thiên cũng tham gia sao?”   Diệp Thiên gật đầu, yến này yến nọ, nàng cũng từng tham gia không ít, đều là đi theo nhị thẩm, đồ ăn trong yến hội nàng không có hứng thú, nhưng điểm tâm trong các phủ lại không quá giống nhau, chắc là mỗi phòng bếp đều có công thức nấu ăn riêng, cho nên thời điểm tham gia yến hội, thú vui duy nhất của nàng chính là thử hết mấy loại điểm tâm thoạt nhìn có vẻ ngon mắt một lần.   Diệp Lệ ngước mắt, thấy mẫu thân ôn hòa nhìn muội muội, hắn mở miệng hỏi: “Mẫu thân, Hoàng Hậu nương nương tổ chức bách hoa yến, chắc là có mục đích gì phải không?” Cho dù các quý nhân trong cung có cảm thấy nhàm chán cỡ nào, cũng sẽ không vô duyên vô cớ tổ chức yến hội, bách hoa yến này vừa nghe chính là yến hội có cả nam tử và nữ tử.   La thị khen ngợi nhìn thoáng qua nhi tử, “Nghe nói là Khang Vương điện hạ Tam hoàng tử chọn lựa trắc phi.” Mặc dù bà không thể ra khỏi sân, nhưng rốt cuộc vẫn là phu nhân danh chính ngôn thuận, nên cũng biết không ít tin tức.   Đôi mày kiếm của Diệp Lệ nhíu lại, “Khang Vương điện hạ năm nay hai mươi tuổi, chính phi cũng đã sớm có, nếu yến hội này tổ chức ra để hắn chọn lựa trắc phi, Thiên Thiên còn nhỏ như vậy, đi xem náo nhiệt làm gì?”   La thị nhìn Diệp Thiên, nàng đang ăn vụng điểm tâm trên bàn, hai má trắng nõn bụ bẫm, phình phình, như một chú thỏ con đáng yêu. Ánh mắt bà càng trở nên dịu dàng, giải thích nói: “Tuy rằng Thiên Thiên còn nhỏ, nhưng cũng là đích nữ của hầu phủ chúng ta, không thể giấu nàng ở nhà, một chút việc đời cũng không thấy, các phu nhân tiểu thư ai cũng không biết. Lại nói, thiệp đã đưa đến trong phủ chúng ta rồi, không đi không được.” Bà dừng một chút, “Nhị thẩm con cũng hy vọng nàng có thể đi.”   Diệp Lệ cam chịu. Nhị thẩm đương nhiên là không thể tham dự bách hoa yến, nhưng nhị phòng lại có ba cô nương, so với Thiên Thiên đều lớn hơn, lớn nhất là Diệp Phù mười hai tuổi, thật ra cũng bắt đầu lựa chọn nhân gia, cho dù không trông cậy có thể được chọn làm trắc phi, tuy nhiên được lộ mặt trong yến hội có đầy đủ tôn thất quý tộc cũng rất tốt rồi. Nhưng nếu Thiên Thiên không đi, mà Diệp Phù của nhị phòng lại đi, dường như có chút danh không chính ngôn không thuận, rốt cuộc Thiên Thiên mới là đích nữ của Tế Bình Hầu phủ. Cho nên, mỗi lần có yến tiệc nhị thẩm đều đưa Thiên Thiên đi tham dự , lần này cũng thế, Thiên Thiên đi thì Diệp Phù mới có thể đi.   Diệp Lệ vẫy tay, Diệp Thiên chạy đến bên người hắn, cọ cọ bên đùi hắn. Diệp Lệ lôi kéo tay nàng, “Mẫu thân, các quý nhân trong cung quá nhiều, hơn nữa lại có cả Hoàng Hậu và các hoàng tử, con muốn nói những điều cần chú ý cho Thiên Thiên.”   Nói chuyện một lát như vậy, tinh thần La thị cũng mệ mỏi, bà xua tay, “Đi thôi. Dạy Thiên Thiên nhiều một chút, đừng để nàng va chạm quý nhân.” Nữ nhi của bà ngoan ngoãn đáng yêu như thế, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện gì khác người, hơn nữa nàng đã từng vào hoàng cung rồi, sẽ không làm ra sai lầm quá lớn, nhưng dặn dò nhiều hơn một chút cũng không thừa. Chính bà không biết cố gắng, không thể tự mình mang theo nữ nhi ra cửa, cũng may nàng còn có một ca ca tốt, mỗi lời nói hành động của nàng đều được ca ca kiên nhẫn chỉ dạy.   Hai huynh muội hành lễ, sau đó lôi kéo tay nhau đi ra ngoài.   Tác giả có lời muốn nói: Sau khi kết thúc bách hoa yến, mỗi khi Diệp Lệ nhớ tới lần yến hội này, đều vô cùng đau đớn tới mức đấm ngực dậm chân, biết vậy chẳng làm: Dê vào miệng cọp a!!!