Mạnh Tư Nghiên nằm trên giường bệnh, sắc mặt cô trắng bệch, hôm nay lại phải đi làm xét nghiệm gì đó, ngày nào cũng vậy, bản thân cô cũng không biết thời điểm nào mới là hồi kết thúc.
Sau khi làm xong tất cả, cô ngơ ngác nhìn trần nhà.
Lúc này, Kỷ Thiệu Quân bưng loại cháo mà cô thích đến, đáng tiếc, hiện tại cô chẳng có chút thèm ăn nào.
Cô nắm lấy chăn, ánh mắt ung dung nhìn Kỷ Thiệu Quân: “Không thể tưởng tượng được Lục Tử Chiếu thật sự đối xử với cô ấy như vậy.”
Kỷ Thiệu Quân thấy chuyện không liên quan đến mình nên cũng chẳng có cảm giác gì: “Em cho là toàn bộ đàn ông trên thế giới đều giống anh đối với em chắc? Cho nên, đi hỏi trời xanh xem tại sao mình lại may mắn như vậy đi!”
“Chính xác. Toàn bộ đàn ông trên thế giới thật đúng là chẳng có mấy ai đánh phụ nữ giống anh.” Mạnh Tư Nghiên trừng mắt liếc anh ta, trong ánh mắt mang theo chút khinh thường.
Kỷ Thiệu Quân không có nửa điểm xấu hổ, nghếch mắt: “Là ai mỗi ngày đều ở đó mà kêu nam nữ bình đẳng hả? Chỉ cho phụ nữ đánh chửi đàn ông, còn không được phản kháng? Phụ nữ chính là có cái kiểu vừa kêu phải bình đẳng lại vừa tuyên bố mình là kẻ yếu cần được bảo vệ, bản thân mình trước sau mâu thuẫn như vậy, lại còn muốn đàn ông mỗi thời mỗi khắc đều phải cưng chiều mình, đó không phải là ngớ ngẩn sao? Đồ ngu mới có thể vẫn cưng chiều người phụ nữ như thế.”
“Đúng vậy, Kỷ Thiệu Quân anh vĩnh viễn là người thông minh nhất.” Mạnh Tư Nghiên không muốn để ý đến anh ta nữa, nằm xuống chùm chăn đến tận đầu.
Kỷ Thiệu Quân đi lên phía trước kéo chăn của cô ra: “Lại tức giận?”
“Không.”
Kỷ Thiệu Quân cười cười, rõ ràng là không tin: “Anh cũng vẫn không hiểu, chuyện người khác em quan tâm như vậy làm gì. Cũng không phải em không biết tình cảm bao nhiêu năm nay giữa Lục Tử Chiếu và Bách Lam, chẳng lẽ còn thực sự nghĩ rằng Lục Tử Chiếu sẽ vì Nghê Vân Huyên mà làm rất nhiều chuyện?”
Mạnh Tư Nghiên lắc đầu: “Đừng đùa nữa, Lục Tử Chiếu muốn làm gì không phải anh đoán được rồi sao? Vờ vờ vịt vịt nói ra mấy lời này, nghĩ rằng có thể làm bản thân mình trở nên tốt hơn?”
Kỷ Thiệu Quân sửng sốt: “Em nghe lén bọn anh nói chuyện?”
Mạnh Tư Nghiên không mở miệng nữa.
Trên thực tế, Kỷ Thiệu Quân vẫn chưa nói nhiều với Lục Tử Chiếu, chỉ là lấy tâm trạng phấn khởi gọi điện cho Lục Tử Chiếu: “Anh rất vinh hạnh, hôm nay nhận được lời khen ngợi từ một người nào đó, hơn nữa người ta còn hạ thấp cậu nâng anh lên để khen ngợi nữa.”
“Kỷ Thiệu Quân, anh chỉ có chút tiền đồ đấy thôi.” Lục Tử Chiếu không để tâm.
“Mẹ cậu tìm anh.”
“Ừm.”
“Cậu không muốn biết dì nói gì với anh?”
“Không muốn.”
“Cái đồ nhà cậu thật là chán chết. Mẹ cậu nói với anh ‘Trước kia dì vẫn nghĩ anh mới là người ngu xuẩn nhất, hiện tại mới biết được, con dì còn ngu xuẩn hơn anh’.” Kỷ Thiệu Quân tự nói rồi không nhịn được nở nụ cười.
Ừ, so về độ ngu xuẩn Kỷ Thiệu Quân thắng, cho nên rất thoải mái.
Lục Tử Chiếu căn bản không để ý tới anh ta, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lúc này Kỷ Thiệu Quân nhìn Mạnh Tư Nghiên, thật là một người phụ nữ thông minh, chỉ bằng một câu của Cát Tư Dao, có thể đủ để đoán ra tất cả.
Anh sờ lên mặt Mạnh Tư Nghiên, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vuốt thứ mình yêu thích nhất: “Tư Nghiên, bỏ đứa bé đi!”
Ánh mắt Mạnh Tư Nghiên không có gợn sóng gì, chỉ là bình tĩnh nhìn anh: “Lúc trước anh cũng dùng tâm tình như vậy nhìn người phụ nữ anh yêu xóa sạch con anh?”
Miệng anh hơi run lên, chuyện cũ tái hiện lại trong đầu, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô: “Đó là ngoài ý muốn.”
Cô cười châm chọc: “Anh cũng biết, không phải ngoài ý muốn.”
“Anh nói là ngoài ý muốn.” Anh nóng nảy, hất tất cả chén cốc bình trà trên bàn xuống.
Cô rất ít khi khóc, rất ít rất ít khi, nhưng nhìn thấy bộ dạng của anh thì thật sự không đành lòng: “Nếu đứa bé này không còn, em đây cũng không thể lại có con nữa, đúng không?”
“Em cũng không nên giấu anh giữ lại nó.”
“Nhưng em phải sinh nó ra, nhất định phải sinh nó ra.”
“Tư Nghiên, chúng ta có thể không cần đứa bé, không cần con, hai người chúng ta cả đời sống bên nhau. Em muốn gì anh đều cho em, nhưng chính là không cần đứa bé này.”
“Coi như em nợ anh.” Cô lau nước mắt: “Nếu không phải vì em, có lẽ, anh sẽ cùng người anh yêu sống đến già, con của anh cũng sẽ được sinh ra, sau đó bọn anh một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau, là em hủy hoại cuộc đời anh.”
Kỷ Thiệu Quân lắc đầu: “Em cũng biết, anh chưa bao giờ oán hận em.”
“Để em sinh đứa bé này ra đi, anh cũng biết đấy, chuyện gì em cũng có thể làm được.”
Kỷ Thiệu Quân không còn cách nào nhìn cô, đúng vậy, cô rất thông minh, biết anh vĩnh viễn không thể cự tuyệt cô.
Đều nói hồng nhan bạc mệnh, mà cô thì chiếm hết.
Kỷ Thiệu Quân ra khỏi phòng bệnh, đứng sang một bên, nói chuyện với người phụ trách bệnh tình của Mạnh Tư Nghiên là Quý Bách Hiên: “Cô ấy sinh đứa bé này ra, nguy hiểm bao nhiêu?”
“Anh cũng biết đấy, cũng không phải là nguy hiểm, mà là mổ thì phá hủy cấu trúc cơ thể, rất khó tưởng tượng được tế bào cơ thể của cô ấy sẽ sinh trưởng như thế nào. Có thể là nhanh hơn, có thể là chậm hơn, chuyện này thì không ai biết được cả, thứ đáng sợ chính là không biết.”
Kỷ Thiệu Quân gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, thật làm phiền anh, gọi anh từ thành phố Nhân Hạ tới đây.”
“Không sao, đây cũng coi như công việc của tôi.”
Kỷ Thiệu Quân đứng một lát, rồi lại đi vào phòng bệnh.
Mạnh Tư Nghiên còn chưa ngủ, dường như đang đợi anh: “Kỷ Thiệu Quân, đột nhiên em rất muốn biết, anh yêu em nhất sao?”
Anh đảo mắt: “Vấn đề này, chờ giây phút trước khi anh chết em hỏi lại, anh nhất định sẽ thành thật nói cho em.”
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
37 chương
80 chương
401 chương