Từ Cửu Chiếu nhất thời nói không ra lời. Cậu chưa từng nghĩ đến nguyên thân vậy mà lại có nhiều sách như vậy. Mặc dù bây giờ sách không có đắt như thời xưa, thế nhưng sách nhiều như vậy, đối với một người mới làm việc có bốn tháng mà nói thật sự là không đủ sức để mua. Từ Cửu Chiếu đưa tay đem sách từ trong thùng lấy ra, sách là sách màu, một quyển giá quy định là hơn mười đồng. Đây là một quyển sách có liên quan đến gốm sứ, tên là《 Trăm Cách Giám Định Gốm Cổ 》 . Từ Cửu Chiếu mở ra nhìn thử, bên trong là hình ảnh và văn bản giới thiệu cặn kẽ trên trăm trường hợp thực tế giám định gốm sứ. Sách cũng không phải là sách mới, bên góc có vết tích mài mòn, trang sách cũng bởi vì xem nhiều lần mà cong lên. Từ Cửu Chiếu rủ mắt cúi đầu, đưa tay đem từng cuốn sách lấy ra, phát giác bên trong đại bộ phận đều là sách có liên quan đến sưu tầm và giám định gốm sứ. Nhất thời Từ Cửu Chiếu tâm tình phức tạp, suốt đời của cậu rất đam mê nung chế đồ gốm sứ, mà nguyên thân lại yêu thích sưu tầm đồ gốm sứ sao? Từ Cửu Chiếu ngồi xổm hơi lâu, chân bắt đầu run lên, cậu đứng lên hoạt động một chút. Cầm một quyển phía trên cùng ngồi ở trên giường mở ra tỉ mỉ đọc. Quyển giám định này giới thiệu bốn phương pháp giám định gốm sứ: phương pháp trực quan, phương pháp dùng kính hiển vi, phương pháp so sánh màu sắc, phương pháp giám định mật độ. Phương pháp giám định mật độ toàn là công thức toán học, Từ Cửu Chiếu căn bản xem không hiểu. Ngoại trừ phương pháp đó ra, ba phương pháp còn lại đều đối lập so với sự hiểu biết của cậu về gốm sứ, cũng không giống với quan điểm và trình tự lí giải về kiến thức gốm sứ. Từ Cửu Chiếu nhất thời rất hứng thú lật xem quyển sách này. Có thể thấy nguyên thân rất nghiêm túc khi xem quyển sách này, bên trên có rất nhiều chỗ đánh dấu tỉ mỉ. Từ Cửu Chiếu xem rất say mê, cũng đọc rất cẩn thận. Một lát sau, Từ Cửu Chiếu dừng lật sách lại. Đọc một phần ba sách là tới đoạn nói về Sài diêu, hình ảnh Sài diêu được phóng to làm lớp mặt màu thiên thanh vừa tươi đẹp vừa duyên dáng so với mảnh sứ cậu để trong hộp bánh trung thu chênh lệch không bao nhiêu. Mà ở trang này cũng bị nguyên thân dùng một ký hiệu tam giác đánh dấu lên. Từ Cửu Chiếu bỗng nhiên ý thức được cái gì, cậu đem mấy cái thùng còn lại kéo ra ngoài bắt đầu tìm kiếm, ý định là tìm kiếm manh mối. Rốt cục cậu tìm được một quyển bút ký màu đen khá dày trong cái thùng để đồ linh tinh. Chủ nhân bút ký cũng không phải là nguyên thân, mà là viện trưởng tiền nhiệm viện mồ côi – Thường Cửu. Bên trong quyển bút ký kể lại những nghiên cứu gốm sứ và những lĩnh hội tâm đắc của ông, quan trọng nhất là trong đây có đề cập tới các lò nung nổi tiếng ở vùng lân cận Trịnh Châu, còn có ghi nhận lại các cuộc đi khảo sát và phát hiện diêu chỉ của ông trong nhiều năm qua, trong đó bao gồm luôn cả suy đoán về vị trí của Sài diêu. Ở trang bút ký này có một bút tích ngây ngô nổi bật không giống với bình thường viết là: “Mình tìm được rồi!!” Lòng của Từ Cửu Chiếu trầm xuống một chút, cậu chậm rãi khép lại quyển bút ký màu đen, chuyển động cái cổ đã cứng ngắc. Thu thập xong đống đồ ngổn ngang, Từ Cửu Chiếu ngồi bên cạnh bàn, thở một hơi thật dài. Cậu đại khái có thể hiểu được ngọn nguồn chuyện này rồi. Viện trưởng tiền nhiệm -Thường Cửu là một người yêu thích nghiên cứu lịch sử gốm sứ giống như học giả vậy(người chuyên nghiên cứu, có tri thức khoa học sâu rộng), có lẽ lúc còn sống ông đã từng giảng dạy cho “Từ Cửu Chiếu”. Mà sau khi Thường Cửu chết, ông để lại sách và bút ký giao cho “Từ Cửu Chiếu” kế thừa. Rất có khả năng “Từ Cửu Chiếu ” do yêu thích sưu tầm và giám định gốm sứ nên sau khi học tập thì bắt đầu muốn tự mình thử nghiệm tìm kiếm sưu tầm vật phẩm. Không biết cậu ta làm thế nào lại tìm được hố bỏ hoang ở xưởng gốm Văn Vận, ngộ nhận nơi đó là di chỉ Sài diêu, có lẽ còn đến khai quật tìm mảnh sứ cổ nữa. Từ Cửu Chiếu nung tạo sứ mô phỏng cao cấp rất giống với Sài diêu chân chính, nếu như nguyên thân thực sự lấy được một mảnh sứ như thế rồi cho nó là Sài diêu, rất có thể vì chuyện này mà tự chuốc lấy tai hoạ! Sài diêu thực sự quá trân quý, tuy chỉ là một mảnh nhỏ nhưng có giá trị trăm vạn. Liên hệ với chuyện Dương Cửu Dương mất tích sau khi nguyên thân gặp chuyện trước đó, Từ Cửu Chiếu suy đoán nguyên thân có phải do không cẩn thận để lộ chuyện mảnh sứ ra không? Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu không thể bị động chờ Dương Cửu Dương xuất hiện được. Nếu như Dương Cửu Dương thực sự có liên quan đến việc nguyên thân té xuống hố, nói không chừng còn liên quan đến chuyện thấy hơi tiền liền nổi máu tham. Chuyện này không chỉ đơn giản là tranh chấp xung đột nữa rồi, mà là phạm tội giết người chiếm đoạt tài sản. Vì Từ Cửu Chiếu tá thi hoàn dương, khiến cho chuyện này không phát triển trở thành án mạng, thế nhưng thân là hung thủ, Dương Cửu Dương cũng không vì vậy mà an tâm, trái lại không chừng vì sợ bị vạch trần ngồi tù mà bất an nên có thể sẽ làm hại Từ Cửu Chiếu lần nữa. Cho dù đối phương không có loại ý đồ này, Từ Cửu Chiếu cũng sẽ không vì thay thế nguyên thân chết oan chết uổng mà tha thứ cho đối phương được! Đã như thế, Từ Cửu Chiếu nhất định sẽ chống lại Dương Cửu Dương. Từ Cửu Chiếu sau khi suy nghĩ rõ ràng liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngô Cửu Lợi. “Làm sao lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này, đã trễ thế này mà cậu còn chưa ngủ sao? Ngày mai còn phải đi làm, đừng nghỉ ngơi muộn như vậy chứ.” Ngô Cửu Lợi không đợi cậu mở miệng, liền liên tiếp nói. Từ Cửu Chiếu tâm tư nặng nề bởi vì hắn lo lắng mà trở nên ấm áp, trên mặt cũng không nhịn được mỉm cười: “Em cũng chuẩn bị ngủ đây.” “Cậu gọi điện thoại cho anh có chuyện gì không? Cậu là tên nhóc keo kiệt, chắc chắn sẽ không có việc gì mà gọi điện thoại cho anh, nếu không cậu sẽ tiếc tiền điện thoại mất.” Ngô Cửu Lợi trêu ghẹo nói. Từ Cửu Chiếu không biết làm sao, cậu có ấn tượng xấu với người khác như vậy sao? Cậu keo kiệt chỗ nào chứ? “Anh đây là đang bêu xấu em đó.” Từ Cửu Chiếu hừ hừ nói, Ngô Cửu Lợi so với Từ Cửu Chiếu tuổi còn nhỏ hơn, thế nhưng hắn rất xứng đáng với chức anh cả này, ngay cả Từ Cửu Chiếu cũng vô tình tiếp nhận người anh này, “Em có một việc muốn hỏi anh, Dương Cửu Dương gần đây ở nơi nào? Anh có biết không?” “Dương Cửu Dương? Không biết.” Ngô Cửu Lợi không hiểu hỏi lại:” Cậu làm sao lại hỏi tới cậu ta? Cậu ta bị làm sao vậy?” Từ Cửu Chiếu liền đem chuyện Dương Cửu Dương mất tích kể lại, cậu nói: “Bởi vì bị ngã nặng, em nhất thời không nhớ ra được người này. Thế nhưng em nghĩ, bình thường em cùng cậu ta có quan hệ tốt như vậy, em bị thương cậu ấy cũng nên đến thăm chứ. Nhưng cố tình ngày hôm sau lại không thấy người đâu cả.” “Cậu là hoài nghi cậu ta có quan hệ với chuyện cậu bị té sao?” Ngay tức khắc thanh âm của Ngô Cửu Lợi trở nên nghiêm túc. “Em không dám khẳng định, bất quá chuyện khi đó em không nhớ rõ. Cũng sợ oan uổng người tốt.” Từ Cửu Chiếu không có cứng rắn nói. Bên kia Ngô Cửu Lợi phát ra tiếng động, hình như là có vật gì bị rớt: “Được rồi, anh đã biết . Chuyện này cậu chớ xen vào, anh ở bên ngoài quen biết nhiều người hơn so với cậu, người trong viện mồ côi đi ra ngoài sống ở rất nhiều nơi, anh sẽ nghĩ mọi cách đi tìm. Em cứ đợi tin của anh là được rồi.” Trong lòng Từ Cửu Chiếu buông lỏng, thật tâm thật ý nói: “Cửu Lợi ca, cám ơn anh.” “Khách sáo cái gì chứ? Cậu là em của anh, chăm sóc em là chuyện đương nhiên.” Ngô Cửu Lợi không để ý lắm nói rằng: “Có vấn đề gì thì không được tự mình gánh chịu, vạn lần nhớ kỹ phải gọi điện thoại cho anh đó.” “Dạ.” Từ Cửu Chiếu thấp giọng trả lời. Cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu lại luyện một trang chữ rồi mới đi ngủ. Những gì cần làm cậu đã làm hết sức rồi, chỉ hy vọng tương lai sẽ không rơi vào thế bị động. Ngày thứ hai đi đến xưởng gốm, Từ Cửu Chiếu tâm trầm khí tĩnh tập trung tinh thần làm công việc của mình, mắt điếc tai ngơ đối với náo nhiệt bên ngoài. Cậu ở đây yên lặng làm việc, còn các diêu sư, diêu công và người học việc khác ngược lại thì tâm tình rộn ràng lên. Trong phòng Từ Cửu Chiếu ngoại trừ đèn điện và điện thoại di động ra thì không có dùng đồ điện khác, cho nên cậu không biết ngày hôm qua Truyền hình Trung ương Trung Quốc đã chính thức đưa tin phát hiện diêu tràng mới ở trấn Phong Diêu. Dựa vào lai lịch và sự kiện lịch sử, còn có vị trí phát hiện nên diêu tràng được đặt tên là Phong Diêu. Mà các đồ sứ khai quật được ở trong Phong Diêu cũng xác định được tên gọi, được gọi là sứ Phong Diêu, tên gọi tắt trong ngành là Phong Khí. Phát hiện này được cho là phát hiện to lớn trong việc viết lại lịch sử gốm sứ, không chỉ là việc trọng đại trong giới khảo cổ lịch sử, đồng thời cũng là việc trọng đại đối với giới sưu tầm đồ cổ. Thứ nhất là Từ Cửu Chiếu không có xem ti vi hay máy vi tính gì cả, thứ hai là điện thoại di động của cậu không thể lên mạng được. Cho nên cậu không biết bởi vì tin tức phát ra mà dẫn tới chấn động trong dư luận. Truyền hình Trung ương Trung Quốc cũng không phải đưa một tin chung chung rồi kết thúc, ngược lại là khởi tạo hàng loạt số phát sóng liên tục sau đó. Mà chuyện này đã chậm rãi nổi lên ảnh hưởng sâu sắc, rất lâu sau đó Từ Cửu Chiếu mới có thể hiểu rõ được. Diêu sư, diêu công và người học việc sôi nổi thảo luận làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, Trương Văn Chiêu gặp việc vui nên tinh thần thoải mái, trách mắng mấy lần sau đó thì liền mặc kệ bọn họ. Chỉ có Từ Cửu Chiếu một mình nán lại làm việc, dựa vào phương pháp phối chế của bản thân pha chế bùn gốm. Lần này cậu không đơn thuần chỉ sử dụng bùn gốm mà xưởng cung cấp, mà còn dựa vào kinh nghiệm của mình bỏ thêm men vôi[1]. Lúc đầu cậu muốn dựa theo phương pháp của triều đại trước cho thêm một loại tro thực vật, lại phát hiện loại thực vật này đã không còn thấy nữa. Từ Cửu Chiếu không biết là ở nơi này kiếm không thấy hay là thời nay loại thực vật đó đã hoàn toàn tuyệt chủng rồi. Từ cổ chí kim, vì sao có một số loại đồ sứ không có cách nào tái hiện lại đầy đủ trọn vẹn như xưa? Ngoại trừ phương pháp nung tạo đã thất truyền ra thì còn do các khoáng sản, thực vật đã tuyệt tích có quan hệ rất lớn. Từ Cửu Chiếu đối loại tình huống này trong lòng cũng biết rõ, mặc dù thiếu sót loại thực vật này mà cảm thấy tiếc nuối, nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không có nản lòng. Nguồn : Cậu nghĩ nếu đã được trở về dương gian, thì không thể chỉ hài lòng với thành tích trong quá khứ được, cho dù không có đầy đủ vật liệu thì thế nào. Cậu vẫn có thể giống như hồi xưa, không ngừng học tập thử nghiệm, bỏ cũ tạo mới, sáng tạo lại một lần nữa, sau đó cậu sẽ nung chế ra sắc men càng thêm hoàn mỹ, tạo ra đồ vật càng thêm xinh đẹp, tay nghề càng thêm tinh xảo! Từ Cửu Chiếu nội tâm tràn đầy khát vọng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thường, bất động thanh sắc yên lặng làm việc. Cậu trầm ổn bình tĩnh như vậy khiến thầy Cao càng thêm hài lòng, hận không thể lập tức để cho Trâu Hành Tân tới nhìn, nhìn thật kỹ viên đá quý mà ông đã phát hiện ra. Trâu Hành Tân không cần ông thúc giục, sấm rền gió cuốn đi tới, hơn nữa hiện nay trấn Phong Diêu vừa phát hiện ra diêu tràng mới, Trâu Hành Tân không kịp chờ đợi liền lên đường. Cùng lúc đó, cũng có một vị tóc hoa râm khác leo lên máy bay, không bao lâu nữa là đến Trịnh Châu . Từ Cửu Chiếu không biết rằng, các lão nhân có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời cậu rốt cục cũng đã xuất hiện đầy đủ. ………………………………………………………………………………………………………………….. [1] Men vôi: tên chính xác là men tro vôi. Theo phương pháp truyền thống là dùng vôi sống vảy nước vào cho tan ra thành vôi chết, đoạn rắc vôi bột ấy xuống mặt đất một khoảng rộng bằng chiếc chiếu, xong rồi để trên mặt vôi một lớp cây phơi khô(chưa biết rõ tên của cây này, có người nói là cây đuôi chồn hoặc là cây dương xỉ, ngoài ra còn có thể sử dụng cây sơn tra tử), trên lớp cây lại rắc vôi và trên lớp vôi lại xen kẽ nhiều lớp cây, khi thấy đống cây khô đã cao thì nổi lửa đốt và thu lấy mớ tro cây có trộn vôi bột, càng đốt nhiều thì chất tro-vôi càng thêm tốt, sau đó đem đi ngâm tro pha với thạch cao, cuối cùng là để lóng rồi lọc ra ta sẽ được men tro vôi.