Bạch Si Dã Tố Công
Chương 1
Chiều hoàng hôn, bầu trời trong xanh. Trên con đường còn đọng lại một vài vũng bùn, có hai con tuấn mã một đen một trắng chạy tới. Chỉ trong giây lát sẽ đến trạm kiểm soát Bình An trấn, hắc mã bên trái bổng dừng lại.
“Tuỳ Phong, phía trứơc là thành trấn bên trong dân chúng tụ tập, chúng ta nên dắt ngựa vào thôi”. Trên con ngựa trắng một thiếu niên thân vận trường sam màu xanh nhạt, đang gở xuống mũ choàng ôn nhu nói, lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Trên hắc mã kỵ sĩ vận hắc y gật gật đầu, hắn nắm toạ kỵ, chậm rãi vào thành, đi vào trấn đến quán trà phía trước, thuận tay gở nón xuống đem nón cùng ngựa đưa cho tiểu nhị.
Lập tức tiểu nhị không khỏi hấp một ngụm khí, hắn giờ mới thấy rõ trước mắt là một kỵ sĩ thân hình thon dài, mắt phượng mi dài, mũi cao thẳng, ngũ quan hoàn mĩ tựa như được nghệ nhân điêu khắc, thật sự tuấn mĩ, một chút so với dung mạo tuyệt mĩ của lục y thiếu niên cũng không kém nửa phần.
Nguyên lai hắc y kỵ sĩ này chính là Nguyên Tuỳ Phong – ái đồ duy nhất của giang hồ danh túc Thiên Sơn lão nhân, tuổi tuy nhỏ nhưng nếu dùng thân phận võ lâm để luận thì ngang hàng với chưởng môn của bát đại môn phái, mà bên người Nguyên Tuỳ Phong, thiếu niên còn lại chính là nhị công tử của đệ nhất võ lâm đại bảo Yên Lôi bảo -Triệu Y Li.
Mấy tháng trước, Nguyên Tuỳ Phong ở Thái Sơn gặp Triệu Y Li đang ngắm bình minh, vậy mà đối với y động tâm, lại cùng Triệu Y Li ngao du khắp nơi.
Nguyên Tuỳ Phòng vốn là người cố chấp, ở chốn thâm sơn đã lâu nên đối với đạo đức tục lệ cũng không để ý, khi rơi vào võng tình cũng vô pháp tự gạt đi, nhưng thái độ của Triệu Y Li đối với hắn lại cực không rõ ràng làm cho hắn có chút bất an. Hiện giờ Triệu Y Li đang tính toán trở lại Yên Lôi bảo, thì tự nhiên hắn cũng liền đi theo.
“Tuỳ Phong, ngươi không biết chứ? Ta có một huynh trưởng. Hai năm trước hắn đang luyện công không cẩn thận bị tẩu hoả nhập ma, một thân tuyệt thế thần công bị giam cầm trong cơ thể, đầu óc cũng chịu kích thích lớn nên tâm tính có chút giống tiểu hài tử. Nếu hắn có gì đắc tội với ngươi, ngươi cũng đừng trách móc hắn” Triệu Y Li nói
Nguyên Tuỳ Phong gật đầu, trong khi nói chuyện bọn họ đã đến được Yên Lôi bảo. Nhảy xuống ngựa, Nguyên Tuỳ Phong đánh giá Yên Lôi bảo, quả nhiên trang nghiêm túc mục, phong cách cổ xưa hoành tráng, mọi gia đinh trong bảo đều được huấn luyện, không hỗ là thiên hạ đệ nhất bảo.
Đại môn vừa mở ra, trên tường cao bên cạnh bổng có một người nhảy xuống chạy đến, đối Triệu Y Li nhào tới.
Nguyên Tuỳ Phong không nghĩ tới nội viện được thủ vệ cai quản nghiêm ngặt thế nhưng lại nhảy ra một thích khách? Nhất thời không đề phòng, mắt thấy người nọ cũng sắp đến nơi Triệu Y Li, không cho phép mình suy nghĩ, dưới chân điểm nhẹ lắc mình ngăn phía trước Triệu Y Li.
“Phốc” Trên mặt ấm áp, Nguyên Tuỳ Phong thế nhưng lại bị người ta ôm cổ. Hắn thật sự không vui vẻ gì khi cùng người khác tiếp xúc thân mật, hơn nữa cũng không biết thân phận của đối phương, thường sẽ hướng người này đánh tới.
Một bên, Triệu Y Li lập tức hốt hoảng quát: “Không được”
Tiếng kêu thật khủng hoảng, khiến Nguyên Tuỳ Phong đình chỉ động tác, trong ***g ngực đột nhiên nóng lên, nhưng người nọ lại tăng thêm khí lực chặt chẽ đem Nguyên Tuỳ Phong ôm, dùng sức ôm hắn vào trong ***g ngực, không chịu buông tay.
“Li nhi” Âm thanh cười vui vẻ của người nọ truyền vào tai Nguyên Tuỳ Phong, đồng thời cũng làm cho hắn ngửi được mùi bùn đất.
Nguyên Tuỳ Phong cúi đầu vừa thấy, nam nhân đang cuốn lấy hắn giống như đang làm nũng, dùng cánh tay đầy bùn đất cọ lên quần áo của hắn bẩn không chịu nổi. Hắn có tính khiết phích ngiêm trọng, tối không muốn gặp những thứ dơ bẩn, nhất thời trong lòng chán ghét, dùng nội lực không chút lưu tình đánh bay người nọ đi ra ngoài.
“Đau quá, ngô. Ngươi không phải Li nhi của ta!” Trên mặt đất, nam nhân uỷ khuất ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tuỳ Phong, ngay lập tức lại trừng mắt, mở lớn miệng ngơ ngác nhìn nam nhân giận đến tím tái kia, đột nhiên cười nói: “Nhĩ hảo đẹp nga. Ngươi là bằng hữu của Li nhi?”.
Nhìn thấy tình hình như vậy Nguyên Tuỳ Phong hạ đôi mắt đen trong veo sắc bén lại lạnh khiến cho người ta run sợ, trên mặt không hé ra một chút ý cười.
Nguyên Tuỳ Phong lạnh lùng chậm rãi hướng tới nam nhân mà nghĩ lại, nam nhân này thật cao lớn, cường tráng khoẻ mạnh, chỉ sợ so với hắn còn cao hơn cả một cái đầu, nhưng biểu tình trên mặt thì lại ngây thơ cực kì. Giờ phút này nam nhân kia nhìn Nguyên Tuỳ Phong cười ngây ngô càng lộ ra ngốc nghếch, chính là ánh mắt của y lại cực kì trong sáng.
“Ca” Triệu Y Li thả người tiến đến, giữ chặt người còm đang muốn đi bắt lấy Nguyên Tuỳ Phong, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, lập tức giúp hắn nhặt đi cây cỏ trên đầu, thuận tay dùng tay áo nhẹ nhàng chà lau trên gương mặt của nam nhân.
“Hảo Li nhi”. Nam nhân đối với Triệu Y Li không cho hắn ôm Nguyên Tuỳ Phong mà bỉu môi có vẻ cực kì không vui, nhưng sau nhận rõ thiếu niên trước mắt là người nào nhất thời vui vẻ giống như sắp nổ tung đến nơi, lập tức ôm lấy thiếu niên đang lau bùn cho hắn xoay vài vòng lớn.
Nguyên Tuỳ Phong nhíu mày tiến lên, nếu không phải vừa rồi Triệu Y Li gọi người kia một tiếng ca, hắn thật sự sẽ cho nam nhân ngu ngốc đang ôm Triệu Y Li vài nhát kiếm.
“Hắn là đại ca của ta – Triệu Vân Tề. Tuỳ Phong, đại ca của ta hiện tại tựa như tiểu hài đồng. Ngươi liền tha thứ cho hắn, được không?” Triệu Y Li vỗ ca ca hắn đồng thời an ủi, một mặt xoay người nói với Nguyên Tuỳ Phong, tuy là thỉnh cầu nhưng lại lộ ra ý không để cho người khác cự tuyệt.
Nguyên Tuỳ Phong thản nhiên gật đầu, nhưng khi hắn nhìn về phía nam nhân đang lôi kéo Triệu Y Li, chính cái người đang lớn tiếng nói còn hưng phấn đến lắp bắp kia, không khỏi giận đến tái mặt.
“Li nhi, có mang lễ vật cho ta không?” Triệu Vân Tề lôi kéo Triệu Y Li truy vấn.
“Đương nhiên sẽ không quên!” Triệu Y Li từ tay áo lấy ra một cái bát lang cũ nho nhỏ, nhét vào bàn tay nam nhân cao lớn.
Không đợi Triệu Y Li dặn dò thêm cái gì, Triệu Vân Tề nghịch ngợm vui đùa hoan hô to, nhảy bén vào đại môn của Triệu gia, giơ lễ vật của Triệu Y Li không biết hướng ai khoe ra.
“Tuỳ Phong, chúng ta đi thay y phục rồ bàn tiếp” Triệu Y Li bẩm sinh cẩn thận, đưa ra đề nghị.
Cứ như vậy khuôn mặt Nguyên Tuỳ Phong cũng ôn hoà đi không ít. Đổi qua áo khoát, lúc sau Nguyên Tuỳ Phong mới biết được: chủ nhân Yên Lôi bảo, Triệu thị huynh đệ cùng phụ thân Triệu Tông Duệ không khéo lại ra ngoài hẹn bạn hữu, mà mẫu thân Triệu Y Li đang ở trong núi tỉnh tu, hơn nữa mẹ đẻ của Triệu Vân Tề đã qua đời nhiều năm trước, kể từ đó Nguyên Tuỳ Phong giảm bớt không ít tâm tư.
Đến giờ ăn cơm, bực bội cùng khó hiểu nhìn chằm chằm nam nhân ngu ngốc đặt mông ngồi giữa hắn cùng Triệu Y Li, Nguyên Tuỳ Phong cầm đũa trúc trong tay xém tý nữa là bẽ gẫy.
“Ca, huynh ăn từ từ “. Triệu Y Li nhẹ nhàng vỗ vỗ Triệu Vân Tề đang ăn như hổ đói, được tắm rửa sạch sẽ thì bộ mặt của Triệu Vân Tề quả thật là thanh niên anh tuấn, khuôn mặt ngũ quan rõ ràng. Nếu không phải đầu óc ngu ngốc đáng thương thì hẳn cũng là một nam tử suất chúng.
Bất quá trên khuôn mặt tuấn tú tuỳ thời lại lộ ra bộ mặt tươi cười ghê tởm, còn làm ra những hành động con nít khờ dại, khiến ấn tượng về Triệu Vân Tề đại suy giảm.
“Li nhi, này ăn ngon, cho ngươi! “Triệu Vân Tề đem một cái chân vịt nướng vào trong chén Triệu Y Li, đột nhiên lại nắm lên một phần áp đùi đưa tới trước mắt Nguyên Tuỳ Phong.
“Tiểu Nguyên, ngươi cũng ăn đi! “
Nguyên Tuỳ Phong lạnh lùng nhìn qua vẻ mặt cười ấm áp của Triệu Vân Tề, căn bản không đáng để ý tới. Ngày thường, dù là bát đại chưởng môn mở tiệc chiêu đãi hắn, cũng khó mà được hắn đến dự. Người trong giang hồ đều biết Nguyên Tuỳ Phong có tính khiết phích, cũng không ai dám dùng đũa chia thức ăn cho hắn, huống chi tên ngu ngốc trước mắt này lại còn dám dùng tay lấy đồ ăn cho hắn?
“Tiểu Nguyên, ngươi không vui sao?” Triệu Vân Tề thấy khách nhân xinh đẹp thật lâu không để ý tới hắn, hơn nữa còn lơ hắn đi, nhịn không được khuôn mặt phi thường uể oải.
“Tiểu Nguyên” hai chữ đó là Triệu Vân Tề sau khi biết danh tính của Nguyên Tuỳ Phong thì gọi thế, làm cho Nguyên Tuỳ Phong nghe xong càng phiền lòng.
Triệu Y Li đứng dậy vuốt đầu Triệu Vân Tề nói: “Ca, Tuỳ Phong không thích ăn thịt, hắn thích hẳn là rau xanh nga”
“Nga”. Triệu Vân Tề lúc này mới vô cùng cao hứng giơ cao cái chân vịt nọ.
Nguyên Tuỳ Phong vừa mới phun ra một ngụm hờn dỗi, đột nhiên trước mắt giật mình, ào một cái Triệu Vân Tề đem cả một cái bàn lớn, đem nấm hương cùng rau xanh bên trong toàn bộ vào bát của Nguyên Tuỳ Phong.
Này tuy là đồ ăn chay nhưng nước rất nhiều, Triệu Vân Tề động tác lại thô lỗ, lập tức văng lên áo Nguyên Tuỳ Phong không ít dầu mỡ.
Nguyên Tuỳ Phong giận dữ, tính toán rời đi, hắn thật sự không thể chịu được quần áo đầy mỡ cùng khuôn mặt ngu ngốc trước mắt kia.
“Tiểu Nguyên, đừng đi” Ai ngờ Triệu Vân Tề trong lòng tràn đầy kì vọng Nguyên Tuỳ Phong động đũa, thấy hắn phải đi cũng nóng lòng, một phen kéo lấy cánh tay áo Nguyên Tuỳ Phong, đồng thời tay kia bưng lên một cái bát đưa tới trước mũi đối phương.
Nguyên Tuỳ Phong lật bàn tay, thật mạnh chụp lên cổ tay Triệu Vân Tề, đau đến nam nhân oa oa kêu to, bưng tay cúi đầu dùng miệng thổi lên chỗ bị chụp hồng hồng kia, giống như tính toán đem đau đớn thổi đi.
“Tuỳ Phong, ca ta hắn cũng là có ý tốt. Ngươi cũng biết hắn thích nhất là chân vịt nướng cùng nấm hương xào, bình thường sẽ không cùng người ngoài chia xẻ” Triệu Y Li đi đến bên người Triệu Vân Tề, nhẹ nhàng xoa chỗ đau thấp giọng an ủi ca ca hắn, liền vỗ về nam nhân đang nức nở.
Nguyên Tuỳ Phong trong lòng có chút áy náy, nhưng đảo mắt thấy được Triệu Vân Tề cao lớn kia thần tình uỷ khuất cùng khó hiểu, tựa hồ trong mắt cũng đã tràn đầy nước mắt, liền vì Y Li bên cạnh cuống hống lúc này mới không chảy ra, một cái liếc mắt này chỉ khiến trong lòng Nguyên Tuỳ Phong càng xem thường Triệu Vân Tề.
“Tiểu Nguyên, ăn một ngụm”. Nhưng là Triệu Vân Tề cũng không vì Nguyên Tuỳ Phong như vậy mà buông tha cho, y tránh đi tay Triệu Y Li chạy tới trước mặt Nguyên Tuỳ Phong cười lấy lòng, đôi mắt to loé lên càng sáng ngời, trong nháy mắt nhưng làm cho người nhìn thấy hắn có cảm giác nếu không đáp ứng lời nói của hắn thì thực sự khó xử.
Nhưng loại ánh mắt này chỉ làm tăng phản cảm của Nguyên Tuỳ Phong đối với Triệu Vân Tề, hắn rất ghét vướng mắc mơ hồ cùng người khác, nếu không phải kiêng kỵ đối phương là ca ca của Triệu Y Li, chỉ sợ đã sớm đem người này một chưởng đánh bay.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Nguyên Tuỳ Phong phất tay áo rời đi. Chỉ để lại Triêu Vân Tề không hiểu gì cả, quay đầu nhìn theo bóng dáng Nguyên Tuỳ Phong rời đi, tái quay đầu dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Triệu Y Li.
“Không có việc gì. Ca, ngươi về sau đừng nên quá tiếp cận với Tuỳ Phong” Triệu Y Li nhẹ nhàng phủi tay Triệu Vân Tề, thản nhiên nói.
“Vì cái gì?” Triệu Vân Tề kinh ngạc hỏi, cũng không liệu được Triệu Y Li đột nhiên lấy tay sờ lên vết thương ở cổ tay hắn, lập tức làm cho nam nhân cao lớn kêu đau thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Đau không? “Triệu Y Li đem Triệu Vân Tề đặt lên ghế, cúi đầu ghé vào tai hắn ôn nhu hỏi.
Triệu Vân Tề hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của đệ đệ là cố ý ngoan ngoãn gật đầu hạ mắt nhìn xuống cổ tay càng sưng đỏ, tựa hồ lại bĩu môi.
“Ngươi nếu tái tiếp cận Tuỳ Phong, hắn hội sẽ thỉnh thoảng lại cho ngươi đau đớn hơn gấp trăm lần” Triệu Y Li một mặt giúp Triệu Vân Tề xua tan đau đớn thổi thổi chỗ đau cho ca ca, một mặt đối nam nhân từ từ nói.
“Li nhi, tiểu Nguyên hắn không thích ta sao? “Triệu Vân Tề chán nản nhìn đệ đệ hắn.
“Sẽ không đâu. Ta không phải đã nói qua với ngươi rồi sao, chúng ta đều là những người yêu quí của ngươi, ca ca “
Triệu Y Li đứng dậy, đến nhẹ nhàng vuốt ve gáy của Triệu Vân Tề, dùng một phương thức nói chuyện cổ quái, đôi mắt ôn hoà xẹt qua một mạt dị sắc
“Vậy là tốt rồi!” Triệu Vân Tề khoảng chừng một lúc, hoàn toàn quên mất cảm giác khó chịu vừa rồi, kích động một mạch chạy ra ngoài.
Y hẳn là đi tìm Nguyên Tuỳ Phong đi? Triệu Y Li hồi tưởng lúc Triệu Vân Tề ngồi trên mặt đất lầy lội biểu tình kinh ngạc khi mới gặp Nguyên Tùy Phong, nhịn không được cuồng tiếu.
Chỉ tiếc lần này, Nguyên Tuỳ Phong nhất định sẽ làm ca ca hắn thất vọng. Bởi Nguyên Tuỳ Phong hiện tại hoàn toàn thuộc về hắn, quyết không để bất kì kẻ nào cướp đi! Ngay cả, vị huyng trưởng mà hắn “thích nhất” cũng không ngoại lệ
Triệu Y Li hơn nữa ngày mới nhịn cười, khôi phục lại cử chỉ tao nhã chậm rãi đi ra khỏi nhà ăn.
Lúc này Nguyên Tuỳ Phong đang đứng trên cây trong viện, mắt lạnh nhìn xuống tên ngốc đang tìm hắn, hắn thật sự không biết vì cái nam nhân ngu ngốc ấy lại có hứng thú với hắn?
Bổng dưng thấy hoa mắt, Triệu Y Li đã đứng bên cạnh hắn.
“Tuỳ Phong, thực xin lỗi, ca của ta lại làm dơ quần áo ngươi” Triệu Y Li cầm trong tai một bộ ngoại sam xanh nhạt, ý bảo Tuỳ Phong thay đi bộ y phục bị bẩn.
Nguyên Tuỳ Phong tâm lạnh lùng nhưng lại không ngừng tỏ ra ấm áp, hắn bay nhanh tới cởi ngoại sam dưới sự giúp đỡ của Triệu Y Li mặc vào ngoại sam sạch sẽ.
“Kỳ thật ca ca của ta nguyên lai không phải người như vậy” Triệu Y Li nói “Tuỳ Phong, ca ta hắn một thân sở học vượt qua sự tưởng tưởng của thế nhân. Nếu không phải hai năm trước xảy ra sự ngoài ý muốn, giờ phút này thanh danh của hắn tại võ lâm so với ngươi luận cũng không kém”
“Y Li, công phu của ngươi cũng không tồi. Là gia truyền mật kĩ?” Nguyên Tuỳ Phong nghe xong không khỏi hỏi.
“Chỉ tiếc là võ học cao thâm nhất của Triệu gia khắc vào đầu của ca ca ta, bởi vì từ trước đến nay công phu này là bảo chủ đời trước chỉ truyền cho người kế thừa. Chính là ca ca ta tập môn thần công này sai lầm, về sau sẽ không thấy người hữu duyên nào tập được, và tất nhiên có lẽ là ta cũng có cơ hội, nói không chừng giờ phút này công lực của ta cùng ngươi cũng sẽ chẳng phân được cao thấp đâu”
“Vậy cha ngươi vì cái gì không truyền lại cho ngươi?” Nguyên Tuỳ Phong kinh ngạc.
“Bởi vì ta không phải là con cả, cha ta hy vọng ca ta sẽ lưu lại huyết mạch để đem thần công này tương truyền” Triệu Y Li thản nhiên nói.
Nguyền Tuỳ Phong nghe xong, trong lòng càng thêm thống hận tên ngu ngốc kia đồng thời lại thực thương tiếc thiếu niên mỏng manh phía trước
Triệu Y Li nói tới đây, hạ mắt nhìn xuống dưới Triệu Vân Tề đang lớn tiếng kêu “Tiểu Nguyên” cùng “Li nhi” đang dần dần đi xa, khoé môi nhân lúc người bên cạnh không để ý khơi lên một mạc mỉm cười. Hắn kéo Nguyên Tuỳ Phong nhảy xuống dưới tàn cây: “Ta thấy ngươi vừa rồi không có hảo hảo ăn cái gì, không bằng ta cùng ngươi ra ngoài đi dạo này xung quanh cũng khá đặc sắc”
Nguyên Tuỳ Phong gật đầu, cùng Triệu Y Li ra ngoài khi qua thiên phòng, hắn chợt nhìn thấy một thân ảnh cao lớn. theo phản xạ tính dẫn Triệu Y Li né sang một bên. Triệu Vân Tề đang ở trên một đống bùn cát ngoài phòng hết sức chăm chú nặn các tượng đất hình người, chắc là đã quên mất mục đích tìm người vừa rồi.
“Đại công tử, ngươi lúc nào mới chịu thay quần áo!” đột nhiên một xuất hiện hai người trung niên bảo đinh cùng một đại thúc mang theo giỏ củ cải đi ra từ một tiểu môn, thấy vậy không khỏi đồng thời cười khổ nhưng cũng không lại ngăn cản Triệu Vân Tề ngoạn.
“Lý Đại thúc, đẹp không?” Triệu Vân Tề hứng chí bừng bừng giơ lên tượng đất vừ nặn xong, chạy đến bên cạnh hai người vừa đến đắc ý dào dạt khoe ra: “Ta còn muốn nặn một bức tượng tiểu Nguyên thật to, đem hắn đặt ở trong nhà! ”
“Đẹp! Cái gì đại công tử nặn cũng đẹp cả”. Lý đại thúc lau đi mồ hôi trên đầu Triệu Vân Tề có chút thật lòng cười nói.
“Hôm nay có muốn ta hỗ trợ không?” Quay đầu thấy hai bảo đinh đang thở hổn hển, Triệu Vân Tề suy nghĩ trong chốc lát, buông tượng đất ra, bước nhanh đén nơi của bảo đinh hai tay cầm lấy chiếc giỏ nặng
“Đại công tử, không cần” hai người đối triêu Vân Tề nói, nhưng thấy đại thiếu gia đơn thần nhẹ nhàng chạy tới, khiêng đồ vật nọ lên vai, tứ bình bát ổn mà hướng phòng bếp đi.
Hai người nọ vội vàng đến khuyên can nhưng hai người có nhanh chân hơn vẫn không đuổi kịp Yên Lôi Bảo Đại công tử đang kích động, trong chốc lát ba người liền đi xa.
“Xem ra đại ca ngươi con người cũng không tệ lắm nhỉ?” Nguyên Tuỳ Phong lạnh lùng nhìn theo bóng của Triệu Vân Tề nói.
“Ca ta bây giờ mang tâm tính tiểu hài tử, thường xuyên giúp mọi người làm chút việc vặt vãnh. Cho nên dù trước kia hay hiện tại trong nhà mọi người rất thích ca ca ta” Triệu Y Li nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Nguyên Tuỳ Phong, cười giải thích “Cha ta thích ca ta, cũng liền tùy tính tình ca ta mà làm việc, phân phó mọi hạ nhân không cần khuyên bảo”
Nguyên Tuỳ Phong cũng không nghĩ nhiều, đi theo Triệu Y Li ra ngoài cũng hết mấy canh giờ, thưởng hết đặc sản vùng này, thẳng đến nguyệt thượng đầu cành mới tận hứng mà về.
Từ biệt Triệu Y Li hướng đi đến khách phòng, vừa vặn qua hết hành lang ở giữa Triệu Vân Tề lộ ra một bộ mặt kích động chạy tới.
Nguyên Tuỳ Phong nhíu mày, định dùng khinh công chạy về phòng, không ngờ Triệu Vần Tề sau lưng còn mang theo một tiểu nha đầu, vừa vặn cản lộ. Hắn chỉ có thể giận tái mặt nhìn thấy vẻ mặt cười ngu ngốc của nam nhân cuối cũng cũng làm sạch sẽ thần mình mà đi ra gặp người, trong tay còn đang cầm theo bát thanh hoa.
“Tiểu Nguyên ăn hạt sen”
“Đừng tới đây, ngươi đứng đó cho ta!” Nguyên Tuỳ Phong ngăn chất lỏng sắp tràn ra khỏi bát ở trên tay Triệu Vân Tề, nhất thời tâm sinh chán ghét: này nam nhân trừ bỏ bữa ăn, càn quấy bên ngoài, còn hiểu được cái gì?
Nguyên Tuỳ Phong vung tay áo liền xuất hiện ở trước mặt Triệu Vân Tề một đạo khí chắn, lạnh lùng mà nhìn nam nhân ngu ngốc này nghĩ muốn đến hết biện pháp, đành phải buồn bực mà nìn hắn ngẩn người.
“Cái này vừa thơm lại vừa ngọt nga. Vừa rồi tiểu Nguyên không ăn gì cả, đã đói bụng đi?” Triệu Vân Tề chớp ánh mắt, đem bát hạt sen sắp tràn tiếp tục giơ lên trước mặt Nguyên Tuỳ Phong.
“Không đói!” Nguyên Tuỳ Phong phi thường rõ ràng mà cự tuyệt ý tốt của Triệu Vân Tề, nhìn đến đối phương vóc dáng cao lớn như vậy mà lại lộ ra những hành động con nít, da đầu nhịn không được mà run lên một trận.
“Ngươi lo lắng Li nhi không có sao? Ha hả, ta đã sớm bảo hạ nhân đưa đến phòng hắn rồi” Triệu Vân Tề thấy Nguyên Tuỳ Phong chần chờ, lập tức quay đầu với tiểu nha đầu phía sau hắn mở miệng: “Đúng không, Khả nhi?”
Nói xong, hắn cảm thấy trước mặt không khí không còn cảm giác hít thở không thông, Triệu Vân Tề không khỏi tiến lên đưa bát. Nhãn kiến khoái cận thân tiền
Nguyên Tuỳ Phong không cần nghĩ ngợi, bắt lấy cổ tay Triệu Vân Tề dễ dàng đem thân hình cao cao sắp lại gần quẳng đi, choảng một tiếng chén lớn vỡ thành từng mảng nhỏ, đường phèn tổ yến hạt sen liền đổ đầy trên mặt đất, Triệu Vần Tề dừng lại không được ngã nhoài vào đống bát bể, ngón tay bị cắt mộ đạo liền chảy máu.
“Ai yêu!” Triệu Vân Tề kêu lên đau đớn, sau đó ngẩng đầu nhìn Nguyên Tuỳ Phong phi thường khó hiểu: “Tiểu Nguyên vì cái gì lại không thích ăn?”
“Ta không thích bất kì cái gì mà ngươi mang đến!” Nguyên Tuỳ Phong lạnh lùng mà nói.
“Vì cái gì?” Triệu Vân Tề khó hiểu.
“Bởi vì ngươi bẩn!”
Nguyên Tuỳ Phong không hề có ý làm nhục Triệu Vân Tề, hắn chẳng qua nói những gì mà hắn xem là sự thật mà thôi.
“Gia, ta nói ngài cũng đừng tái trêu chọc vị bằng hữu này của nhị thiếu gia”. Khả nhi lấy ra khăn tay cẩn thận băng bó ngón tay bị thương của Triệu Vân Tề: “Ngài cầm món này, chờ tiểu thiếu gia cùng vị bằng hữu này mấy canh giờ, chưa chắc người ta đã cảm kích”
Nguyên Tuỳ Phong khẽ liếc mắt thấy cổ tay bị hắn chụp thương lúc ăn cơm giờ lại càng sưng đỏ, trong lòng thêm chút áy náy.
“Ta thực bẩn sao? Khả nhi?” Triệu Vân Tề tựa hồ lúc này mới phản ứng lại lời nói của Nguyên Tuỳ Phong, quay đầu giống như thỉnh giáo mà nhìn chằm chằm tiểu nha đầu nhỏ hơn hắn vài tuổi.
“Không có, Gia của ta thực sự rất sạch sẽ, ai cũng không hơn ngài!” Tiểu nha đầu thanh tú cười đến đôi mắt loan loan, nàng đối với chủ tử ngu ngốc của mình lại không có chút giống bộ dáng của tỳ nữ. Cặp mắt kia chuyển động lại cực kì linh hoạt, khi nhìn Triệu Vân Tề lại ấm áp như xuân.
Nguyên Tuỳ Phòng trầm mặt một lúc lâu, đột nhiên bước lên từng bước bắt lấy cổ tay Triệu Vân Tề xoa nắn vài cái. Triệu Vân Tề kêu thét lên tiếng tru còn lớn hơn cả lợn bị cắt tiết, hắn lập tức bỏ tay ra như sợ chạm vào vật gì bẩn.
“Di? Không sưng lên cũng không đau nữa? Tiểu Nguyên thật tốt!” Triệu Vân Tề nữa ngày mới được Khả nhi chậm chạp đỡ lên, đột nhiên thấy chỗ trướng đau không làm hắn thấy đau nữa, lập tức mặt mày hớn hở, hoàn toàn quên Nguyên Tuỳ Phong vừa rồi đối xử với hắn như thế nào, lộ ra khuôn mặt vui vẻ đối Nguyên Tuỳ Phong cười nói: “Tiểu Nguyên ngươi rất tốt với ta nga”
“Thật sự là ngu ngốc!” Nguyên Tuỳ Phong thấy thế hối hận hành động đã làm khi nhất thời áy náy, thừa dịp đối phương còn không có lại phác đi lên, lập tức xoay người bước nhanh vào trong nhà. Nghe thấy tiếng của Khả nhi vừa kéo vừa túm đem Triệu Vân Tề lôi đi, Nguyên Tuỳ Phong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Một đêm qua đi, ngủ mơ cũng xuất hiện vẻ mặt cười ngây ngô và bên ta cứ văng vẳng tiếng “ha hả a” của Triệu Vân Tề.
Cho nên ngày kế, Nguyên Tuỳ Phong mang theo đôi mắt thâm quần ra khỏi phòng.
“Tiểu Nguyên!” Mới vừa mở cửa ra, quả nhiên đã thấy Triệu Vân Tề ngồi chồm hổm bên cạnh cánh cửa, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn Nguyên Tuỳ Phong đang trở nên tức giận trong nháy mắt.
“Tặng ngươi!” Triệu Vân Tề rất muốn đối Nguyên Tuỳ Phong ôm chặt như hắn thường ôm đệ đệ hắn, nhưng thấy sắc mặt của Nguyên Tuỳ Phong cùng trong phòng ăn giống nhau, đánh phải nột nột mà từ bỏ. Hắn dừng lại ở chỗ cách Nguyên Tuỳ Phong ba bước, cầm trong tay một vật được bao bởi giấy trắng, đưa tới trước mắt Nguyên Tuỳ Phong: “Này không bẩn”
Bởi vì Triệu Vân Tề trên mặt biểu tình thật cẩn thận, Nguyên Tuỳ Phong trong mắt lộ ra một ánh mắt bố thí cho người ăn xin nhìn, tựa hồ trong bao là một thanh mộc đao nhỏ.
Chẵng lẽ tên ngu ngốc này cho rằng bùn đất chỉ cần dùng bao bao lại sẽ sạch sẽ?
Nguyên Tù Phong trở mình một cái xem thường, thân thủ vốn định đẩy ra môn thần lại không biết như thế nào trong tay lại có một ngạnh vật, mộc đao liền đã dùng trong lòng bàn tay của hắn.
Triệu Vần Tề thấy Nguyên Tuỳ Phong đã nhận, rất chi là cao hứng, ngâm nga một bài hát dân gian mà chỉ có y mới biết được, sôi nổi mà đi xa
Sư phụ của Nguyên Tuỳ Phong là Thiên Sơn lão nhân trừ bỏ nghiên cứu y thuật còn thích thu thập đồ cổ trân phẩm, châu báu tầm thường trong mắt hắn cũng như thứ cặn bã, huống chi là đồ vật này? Hắn vốn định vứt đi,nhưng mộc đao trong tay bổng rớt xuống, xuất phát từ bản năng của người học võ, Nguyên Tuỳ Phong thân thủ bắt lấy, mới nhìn rõ này đao được khắc vô cùng tinh xảo, ngay cả hoa văn của chuôi đao cũng phi thường sống động, dục triển bao rất xinh đẹp
Không thể tưởng tượng được tên ngốc kia lại khắc được thứ tốt vậy? Nguyên Tuỳ Phong Tâm niệm vừa động, thuận tay cất mộc đao vào trong tay áo
Đi ngang qua thiên phòng ngày hôm qua để tìm Triệu Y Li, phát hiện Triệu Vân Tề đang lăn lộn trong đống bùn đất còn xếp một hàng chỉnh tề những tượng đất lớn nhỏ không giống nhau dưới tàn cây.
Tượng đất nặn giống như đúc, phỏng chừng toàn bộ đều là tên ngốc kia nặn, có người còn vì hắn lấy cây cỏ che cho tượng đất tránh khỏi mưa gió, xem ra hạ nhân Triệu gia không phải đối với tên ngốc này tốt bình thường.
Bất quả, nghĩ nhiều đến chuyện không can hệ đến mình làm chi?
Nguyên Tuỳ Phong vì hắn mà thất thần có chút cảm thấy không hài lòng. Trong khoảng thời gian suy nghĩ hắn đã đi vào trong phòng Triệu Y Li, ngửi được một cỗ dược hương, cũng nghe thấy thanh âm Triệu Vân Tề oa oa kêu. Nguyên lai tối hôm qua vì bồi Nguyên Tuỳ Phong ra ngoài mà Triệu Y Li không cẩn thận bị cảm lạnh, mà tên ngu ngốc kia còn đòi người bệnh bồi hắn ngoạn.
Triệu Y Li đau đầu nài Nguyên Tuỳ Phong thay hắn mang Triệu Vân Tề đi đi một chút.
“Hảo nột!” Triệu Vân Tề nghe xong, lập tức vui vẻ mà nhảy dựng lên vỗ tay cười to.
“Một chút cũng không hảo!” Nguyên Tuỳ Phong phụng phịu, nhưng hắn sợ tên ngốc này sẽ làm phiền đến người bệnh, cũng chỉ đành phải hảo tráng sĩ đoạn cổ tay một phen túm cánh tay Triệu Vần Tề không chút ôn nhu mà kéo nam nhân cao lớn rất nhanh ra khỏi phòng.
“Đau!” Triệu Vân Tề hô nhỏ, đảo mắt lại phát giác hắn đã cùng Nguyên Tuỳ Phong đi lên trên đường, hơn nữa Nguyên Tuỳ Phong buông tay ra, trong ánh mắt hắn không khỏi lộ ra vui sướng quang mang
Nguyên Tuỳ Phong kinh ngạc nhìn Triệu Vân Tề, không rõ hắn hưng phấn cái gì?
“Tiểu nguyên, chúng ta đi bên kia ngoạn đi!” Triệu Vân Tề thực tại vui vẻ vì cuối cùng cũng được cùng một chỗ với Nguyên Tuỳ Phong, người mừng rỡ cười toe tóe, đâu còn để ý đến cánh tay đau hay không đau?
“Không được!” Nguyên Tùy Phong căn bản không nghĩ tự tìm tội chịu.
“Trước kia lúc Li nhi cùng ta đi ra ngoài, hắn còn cùng ta ăn một cái đồ chơi bằng đường nhân, ngươi biết không? Rất ngọt nha.”
“Ngươi vì cái gì nhất định phải tìm tới ta?” Nguyên Tuỳ Phong mấy lời này là cố gắng như bình thướng mà nói ra.
“Bởi vì tiểu Nguyên ngươi bộ dạng đẹp!” Triệu Vân Tề ngơ ngác mà nhìn Nguyên Tuỳ Phong, cười đến cộc lốc không chút uất ức.
Nguyên Tùy Phong lập tức âm trầm mặt: “Nói hưu nói vượn!”
“Thật sự, Li nhi nói với ta: nếu ta muốn kết hôn lão bà, liền nhất định phải tìm được so với hắn hoàn hảo hơn, nếu không sẽ không cho ta thú lão bà!”
“Ngày trước cha ta tìm vợ cho ta, toàn bộ không ai ở lại. Hi! hiện tại xem ra các nàng đều không xinh đẹp bằng tiểu Nguyên, cho nên bọn họ mới chạy đi, mới làm cho ta chờ đến tiểu Nguyên a”
Triệu Vân Tề gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Nguyên Tuỳ Phong, nói chuyện nhưng ánh mắt như toả sáng lộ ra bộ dáng thực vui vẻ.
Có nên trực tiếp giết tên ngốc này giúp cho thiên địa im lặng hơn một chút không?
“Cho nên, ta nhất định phải thú tiểu Nguyên làm vợ!” Triệu Vân Tề tự tin tràn đầy mà ngốc cười, lời hắn nói ra càng làm tăng sát khí của Nguyên Tuỳ Phong.
“Câm mồm, không được nói thêm gì đi nữa.” Nguyên Tuỳ Phong chỉ cảm thấy tên ngốc này thật là không thể lấy suy nghĩ thường nhân để nhìn.
Hắn không khỏi nghĩ lại tới ngày hôm qua lúc Triệu Y Li bồi hắn đi dạo cũng mơ hồ nhắt đến: sau khi Triệu Vân Tề ngu ngốc, Triệu gia cũng vì hắn mà phải tìm một cô gái bình thường để lấy hi vọng lưu nối dõi Triệu Gia huyết mạch.
Nhưng những nữ hài tử này mới đến vài ngày tự dưng lại chết bất đắc kì tử, biến thành thế nhân lại nói Triệu Vân Tề có mệnh khắc thê,, nên con gái nhà người ta có nghèo khổ đến mấy cũng không dám để con gái mình đến tìm cái chết
Cho nên biến thành hiện giờ nam nhân ngu ngốc đột nhiên thần trí thác loạn đến dây dưa với mình?
“Tiểu Nguyên thẹn thùng? Ha hả, ngươi như thế này càng đẹp mắt!”
Triệu Vân Tề lại hoàn toàn không biết được người trước mắt là nghiến răng nghiến lợi, biểu tình ẩn nhẫn là phi thường sinh khí, vẫn vô cùng cao hứng mà đem người trước mắt nghĩ hoàn toàn trái ngược, bộ dáng vui vẻ cực kì.
Nguyên Tuỳ Phong thấy tên ngốc này cứ như ruồi nhặng mà bu quanh hắn, trong lòng càng cảm thấy chán ghét.
“Tiểu Nguyên, chớ đi a!” Triệu Vân Tề vội vàng đuổi theo Nguyên Tuỳ Phong vừa bươc đi vừa ghé vào tai hắn lải nhải: “Li nhi là trươc kia dẫn ta đi xem hội chùa, tiểu Nguyên chúng ta cũng đi đi”
“Không được tái gọi hắn Li nhi, phải gọi hắn bằng tên” Nguyên Tuỳ Phong sớm thấy Triệu Vân Tề cứ quấn lấy Triệu Y Li mà không hài lòng.
“Vì sao? Ta vẫn là như thế này kêu Li Nhi nha?”
“Ngươi chính là không được ở trước mặt ta gọi Y Li như thế!” Nguyên Tuỳ Phong thấy vẻ mặt ngu ngố của nam mà tện đà tự nói, rất sợ theo đối phương miệng tái tuân ra lời gì khiến hắn phát điên, chỉ phải nói: “Nếu ngươi làm được, ta liền mang ngươi đi chợ!”
“Thật sự?”
Nguyên Tuỳ Phong lạnh lùng mà hừ một tiếng cất bước đi, mắt liếc nhìn thấy Triệu Vân Tề tựa hồ kinh hỉ mà nắm tay áo hắn xoa xoa, sau đó chạy đi theo phía sau, cuối cùng không còn cái miệng tái kêu “Li Nhi”khiến hắn buồn bực trong lòng mới sản khoái một chút.
Nhưng là chỉ cần đi vài bước nữa, Nguyên Tuỳ Phong sẽ không còn loại cảm giác này. Sống hơn hai mươi bốn năm, lần đầu tiên hắn mới chính thức lãnh hội hai chữ hối hận là ý tứ gì.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
58 chương
12 chương
20 chương
22 chương