Sa Lạp
Chương 1
Lạc Dương
Điệp Hồng Lâu.
Yên hoa tam nguyệt, mẫu đơn tranh diễm thả hương, đẹp không gì tả xiết, trong Điệp Hồng Lâu cũng diễm lệ nhiều vẻ, nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương cùng thiếu niên thanh tú động lòng người, nhu thuận ôn nhã. Trách không được thương nhân danh sĩ, văn nhân tảo khách đều lui tới, thậm chí cả thiếu hiệp công tử đa kim đa tình trong chốn võ lâm cũng ở đây lưu luyến bồi hồi, nghỉ chân quên về —— đó là tiêu chí thu nạp giai nhân của Điệp Hồng Lâu, là mỹ mạo vô song số một Lạc Dương, chỉ bằng hai hồng bài Tiêm Băng cùng Lạc Tuyết, những kẻ cùng nghề khác khó có thể vọng tới bóng lưng, chỉ còn lại phần thẹn thùng.
Tiêm Băng, nữ, xuân xanh mười tám, vóc người cao ráo đầy đặn, giọng hát uyển chuyển động nhân, mị nhãn như tơ vừa tung ra, rơi ra hàng vạn hàng nghìn phong tình, tuyệt đối hồn xiêu phách lạc. Lạc Tuyết với Tiêm Băng vừa vặn tương phản, là một thiếu niên mảnh mai thanh tú, sở sở động nhân, một đôi mắt như khóc như nói nhu tình tự thủy, nếu như không cẩn thận mà trượt chân rơi xuống chỉ sợ chết chìm trong đó cũng cam tâm tình nguyện. Tiêm Băng cùng Lạc Tuyết đối với thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa không gì không biết, không gì không hiểu, luận tài luận dáng đều không thể chê đâu được. Chỉ tiếc cả hai đều tâm cao khí ngạo, mắt đặt trên đỉnh cao, nếu muốn làm khách được vào sau trướng của họ, không chỉ phải bỏ ra một đống bạc, quan trọng hơn là, cần phải vừa mắt bọn họ. Cho tới mới nay thôi, người may mắn có thể cùng thu được sự ưu ái của cả hai người chỉ có một, đó là thiếu chủ đệ nhất đại phái Phong kiếm môn của Trung Nguyên, “Truy nguyệt cuồng kiếm” Dung Phi Dương.
Nhắc tới đại thiếu gia nhà họ Dung, nhất biểu nhân tài, anh tuấn bất phàm, tiêu sái xuất quần khỏi phải nói, chỉ hai chữ ‘phong lưu’ không đủ để hình dung lấy một phần vạn. Mười bảy, mười tám tuổi đã đi qua các nơi yên hoa liễu hạng, tần lâu sở quán không biết bao nhiêu lần. Bất luận là danh môn khuê tú đoan trang hiền thục của bạch đạo, hay là nữ tử xinh đẹp điêu ngoa bốc đồng của hắc đạo, không một ai không bị mị lực siêu phàm nhân thánh của Dung đại thiếu gia mê hoặc tới choáng váng đầu óc, chết cũng không thay lòng. Đáng được gọi là: du biến hoa tùng, chúng nhân giai túy; nơi nào cũng lưu tình, chưa từng ướt giày —— có thể khiến Điệp Hồng Lâu nổi tiếng gần xa yêu mến, người có thể hưởng hết phúc, chỉ có một mình Dung Phi Dương.
“Dung đại thiếu gia.” Từ trong tiểu các tân trí nhã tĩnh, một nữ tử diễm lệ phong tư yểu điệu khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng kéo dài giọng.
“Có chuyện gì lại mặt ủ mày chau?”
“Ai~” Dung Phi Dương ngẩng lên gương mặt ủ dột, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đã khiến vô số thiếu nữ mê say “Còn không phải là do Tề đại ca nhiễm cho hay sao.”
“Dung đại thiếu gia.” Liếc mắt nghiêng nghiêng nhìn một bên, y quan bất chỉnh, sợi tóc quấn quýt, khuôn mặt tiều tụy, thần tình ảm đạm, đang cầm một bình rượu rót thẳng vào miệng đại hán buồn chán, Tiêm Băng thản nhiên nói “Tề công tử đây là vì tình mà khổ sở?”
“Khổ sở vì tình?” Dung Phi Dương nhếch mày kiếm lên, nói vẻ khó hiểu “Hắn vừa cưới võ lâm đệ nhất mỹ nhân Lương Chẩm Thu làm vợ, trên giang hồ ai không ca ngợi? Thế nhưng hắn vì sao không ở nhà hưởng thụ mỹ nhân nguyễn ngọc ôn hương, lại hết lần này tới lần khác phải từ Dực Bắc phong trần mệt mỏi chạy tới chỗ này tìm chúng ta uống rượu mua vui, còn mỗi ngày uống tới say gần chết…”
“Ngươi cho là Tề đại ca tự nguyện thành thân hay sao?” Một mỹ nam tử bề ngoài nhã nhặn thanh tú, không giống vẻ dương cương tuấn đĩnh của Dung Phi Dương, cười mỉa nói.
“Không phải tự nguyện, chẳng lẽ là bị ép?” Dung Phi Dương hướng sang người bạn lớn hơn mình hai tuổi —— vừa mới hai mươi năm nay, cũng đã được đông đảo giang hồ bằng hữu ngợi khen là “Diệu thủ thánh y”, thiếu trang chủ Ngự Vân sơn trang Vân Ngự Thủy, bật cười nói “Chắc không phải là Lương Chẩm thu cầm dao bức Tề đại ca cưới nàng chứ hả?”
“Người cầm dao cũng không phải là Lương Chẩm Thu.” Vân Ngự Thủy thản nhiên nói “Tề đại ca lần này thành thân, là xuất phát từ mệnh lệnh của phụ mẫu.”
“Lệnh của phụ mẫu?” Dung Phi Dương kinh ngạc mở lớn hai mắt.
“Đúng vậy.” Vân Ngự Thủy rủ rỉ kể lại “Tề đại ca vốn cùng một cô nương tên là ‘Đinh Khoan’ lưỡng tình tương duyệt, đã ngầm đính ước bên nhau trọn đời. Thế nhưng Tề bá phụ cùng Tề bá mẫu lấy lí do đối phương lai lịch bất minh, ép buộc Tề đại ca lấy võ lâm đệ nhất mỹ nhân Lương Chẩm Thu…”
“Ặc ——” Dung Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ “Chuyện nào có đáng gì? Nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng bình thường mà thôi, Tề đại ca hoàn toàn có thể đem cái vị nữ tử gọi là cái gì ‘Khoan’ kia cùng nhét vào Tề phủ. Nếu như không nỡ làm nàng ta ủy khuất thì cứ trực tiếp cho nàng làm chính thất, cùng Lương Chẩm Thu có địa vịa ngang nhau là được.”
“Ngươi cho là ai cũng giống ngươi chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ hay sao?” (não hêm nằm ở đó =))) Vân Ngự Thủy hỏi có chút trào phúng “Một ngày nào đó Dung đại thiếu gia ngươi thành thân, chắc chắn sơ sơ không chỉ là tam thê tứ thiếp, thế nào cũng phải ba mươi thê bốn mươi thiếp mới có thể tận hứng nhỉ?”
‘Hi hi’ —— Lạc Tuyết vẫn đứng lẳng lặng một bên nghe thấy buồn cười.
“Uy, ngươi muốn đánh nhau hả?” Dung Phi Dương trợn mắt với Vân Ngự Thủy “Ta nói như vậy có gì sai? Tề đại ca có thể cùng cái vị … Khoan cô nương kia thương lượng một chút.”
“Chỉ tiếc vị cô nương đó là một người mạnh mẽ tâm cao khí ngạo.” Vân Ngự Thủy lo lắng nói “Từ nửa năm trước nghe tin tức Tề đại ca sắp thành thân liền bỏ đi không thấy bóng dáng —— từ lúc đó, cũng không ai có thể tìm được một nửa cái dấu chân của nàng.”
“Vậy nên tề đại ca mới sa sút tinh thần như thế a!” Rốt cuộc minh bạch nguyên nhân hậu quả, Dung đại thiếu gia hảo tâm tiến lên khuyên giải an ủi “Tề đại ca, chân trời chỗ nào không có hương thảo, người đi thì là hết, hà tất phải khiến mình vì một nữ nhân như thế tang hồn thất phách? Nếu truyền ra ngòai, chẳng phải sẽ tổn hại tới uy danh ‘Dực Bắc hiệp đao’ của ngươi sao?”
“Ta… không cần cái gì… uy danh…” Trên khuôn mặt anh tuấn bất mãn thanh sắc hồ tra, nam nhân trong cơn nửa mộng nửa tỉnh nói gián đoạn “Ta… chỉ cần nàng… chỉ cần nàng… trở về…”
“Tề đại ca.” Vân Ngự Thủy nghiêm mặt nói “Ngươi không lo lắng cho bản thân, cũng nên nghĩ cho Lương Chẩm Thu. Ngươi đã cưới nàng, lại bỏ mặc nàng không quan tâm, vậy khiến tình cảm của nàng dùng cái gì để chịu đựng đây?”
“Nữ nhân kia…” Tề Tuấn cười nhạt “Nàng còn tưởng rằng ta không biết… lúc trước nếu không phải nàng âm thầm lấy cái chết ra để uy hiếp làm phụ mẫu ta kinh hãi, ta làm sao phải… Được. Nàng muốn làm Tề phu nhân ta liền cho nàng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, thần sắc dữ dằn hung ác, cho thấy đối với Lương Chẩm Thu hận thấu xương “Có điều, nàng cả đời cũng đừng mơ tưởng ta sẽ chạm vào nàng.”
“Tề đại ca…” Dung, Vân hai người liếc nhau, trong mắt không hẹn mà cùng xẹt qua một vẻ thương hại —— nam nhi hiên ngang ngày xưa hào phóng ngang ngạnh, hào hiệp tùy tính cũng vì một chữ ‘tình’ mà bị dằn vặt tới mức này…
“Các người không cần phải thương xót ta…” Tề tuấn say khướt nói “Ta là… tự làm tự chịu…”
“Không, không, không, không được!” Dưới lầu bỗng nhiên một người lảo đảo xông lên, chính là bảo nhi (tú bà) của nơi này, bà thở hồng hộc, thần tình kinh hãi “Có, có người… tới, tìm đến Tề, Tề công tử…”
“Ta… ta…” Tề Tuấn mờ mịt giơ tay, mắt say lờ đờ mông lung “Ai…”
“Có khi nào là Lương Chẩm Thu đã tìm tới cửa?” Dung Phi Dương hơi nhíu mày.
“Không, không phải.” Bảo nhi thở gấp nói “Phía, phía dưới có một đoàn người mặc bạch y, eo quấn khăn đỏ dũng mãnh tiến vào phòng khách, luôn miệng nói muốn tìm Tề Tuấn Tề công tử, còn đem hộ viện Điệp Hồng Lâu của chúng ta đánh cho mặt mũi bầm dập… Ai da, nếu bà già này không chạy nhanh …”
“Áo trắng… khăn đỏ…” Tề Tuấn bỗng nhiên nhảy dựng lên, cố sức lắc đầu, thất tha thất thểu nhắm phía cửa.
“Tề đại ca.” Vân Ngự Thủy nghiêng mình ngăn cản “Chúng ta không biết lai lịch của đối phương, không nên mạo hiểm…”
“Lần đầu ta gặp Khoan nhi nàng cũng là trang phục một thân bạch y hồng cân!” Vội vã buông một câu, Tề Tuấn đẩy Vân Ngự Thủy ra, vạn phần cấp thiết lại hưng phấn hướng thẳng xuống dưới lầu.
Phòng khách Điệp Hồng Lâu.
Oanh ca diễm vũ, bầu không khí ôn nhu kiều diễm đã bị quét sạch, khách nhân nhát gan sớm đã giành nhau bỏ chạy, còn lại mấy người lớn gan thì né qua một bên chờ xem trò hay. Hai bên phòng khách hai hàng nam nữ chỉnh tề phân chia, thân mặc bạch y, eo buộc khăn đỏ, không nhiều không ít đúng hai mươi người. Cả đám bạch y phiêu phiêu, nam tuấn nữ tú, thoát tục xuất trần. Nhất là người dẫn đầu một thiếu niên vóc người cao gầy, tuổi cừng mười bốn mười lăm, dung mạo đoan lệ tuấn tú, da thịt trắng nõn nhắn nhụi, mũi cao thẳng, con ngươi đen láy tràn ngập vẻ linh hoạt. Ngay đến Tiêm Băng Lạc Tuyết của Điệp Hồng Lâu cũng phải thua đến ba phần nhan sắc. Phía sau thiếu niên là bốn bạch y hán tử anh tuấn khiêng một nhuyễn kiểu trên đỉnh hồng sắc đang lẳng lặng đứng trong sảnh, kiệu liêm buông xuống, khó mà mảy may ngó được vào trong.
“Xin hỏi vị nào là Tề Tuấn Tề công tử?” Một giọng nam tử ưu nhã nhu hòa, cực kỳ êm tai từ trong kiệu chậm rãi truyền ra, những lời này chính là hỏi ba người đang dàn hàng đứng trước nhuyễn kiệu.
“Là ta.” Tề Tuấn cố gắng kiềm chế nội tâm kích động, hít vào một hơi dài, trả lời từng chữ.
“Hóa ra là ngươi! Hừ, uổng cho ngươi được xưng ‘đại hiệp’, cũng chỉ là kẻ mặt người dạ thú, bội tình bạc nghĩa, không bằng cầm thú.”
Thiếu niên tuyệt sắc vốn đứng trước kiệu trên mặt không biểu cảm, nghe câu trả lời sắc mặt phi biến, chửi ầm lên, còn làm ra tư thế muốn tiến tới liều mạng.
“A Thứ!” Người trong kiệu nhẹ nhàng quát bảo ngừng lại, thanh âm không lớn, nhưng tràn đầy sự uy nghiêm không nói nên lời.
“Dạ.” Thiếu niên tức khắc thùy mi liễm mục, nỗ lực đè xuống bi phẫn trong lòng, trầm mặc không nói.
(Thùy mi liễm mục là buông lông mày xuống thu mắt về: |)
“Xin hỏi Tề đại hiệp liệu có còn nhớ ‘Đinh Khoan’?” Người trong kiệu vẫn như cũ hỏi cực kỳ khách khí, chỉ là nói xong hai chữ cuối, trong giọng nói bình ổn thoáng lộ một tia đau thương.
“Đương nhiên nhớ!” Tề Tuấn nói liền một mạch “Nàng đang ở đâu? Có khỏe không?”
“Nàng đã chết!” Thiếu niên lớn tiếng nói, trừng mắt nhìn Tề Tuấn, trong mâu quang toát lên căm hận cùng bi thương “Nàng là bị ngươi hại chết… Ngươi là hung thủ giết người!” Hắn nghiến răng nghiến lợi “Trả mạng tỷ tỷ ta lại đây!”
Xoẹt.
Trường kiếm chợt hiện, kiếm quang sắc bén bay vụt tới.
Keng.
Dung Phi Dương nghiêng người rút kiếm bước nhanh tới, giúp đỡ Tề Tuấn, người sau khi nghe tin dữ của người trong lòng thì như thể bị sét đánh, sau đó đứng ngây ra như phỗng, ngăn lấy một kiếm nhanh như chớp.
“Vị tiểu huynh đệ này, chuyện gì cũng phải từ từ, hà tất kích động?” —— Dung đại thiếu gia luôn luôn là một người thương hương tiếc ngọc, đối với mọi người đương nhiên sẽ không tật ngôn lệ sắc, hảo ngôn khuyên bảo, đối đãi ôn nhu.
“Hừ.” Thế nhưng đối phương không một chút cảm kích, thiếu niên theo kiếm tiến tới, không hề lùi bước, một kiếm nghiêng nghiêng thượng khiêu, hướng thẳng mặt Dung Phi Dương.
Hảo kiếm pháp.
Trong lòng Dung Phi Dương thầm khen, cổ tay vừa xoay, nhẹ nhàng khéo léo lần thứ hai chặn thế tấn công của đối phương. Thiếu niên nhu thân mà lên, kỳ kiếm pháp phi thường cổ quái, xuất thủ vừa chuẩn lại nhanh, kẻ khác hoa cả mắt, không kịp nhìn. Theo liên tiếp mấy tiếng đao kiếm giao nhau ‘keng keng’, thoáng cái hai người đã đấu hơn mười chiêu.
Đây rốt cuộc là kiếm pháp môn phái nào? Vân Ngự Thủy đứng một bên quan chiến càng xem càng kinh hãi. Huynh đệ thanh mai trúc mã của hắn tuy rằng trời sinh tính háo sắc, nhưng võ công quả thực khá tốt, trong võ lâm theo thứ tự cho dù không chen được tới tiền tam, cũng có thể đủ vững vàng ở đệ thất. Hôm nay không biết ở đâu đột nhiên xuất hiện một thiếu niên vô danh, lại có thể cùng cao thủ bài danh tiền thất trên giang hồ đánh tới hừng hực khí thế, ngang sức ngang tài, xác thực thật là ngoài dự đoán của mọi người. Huống chi, chủ nhân của thiếu niên này, nhân vật thần bí ẩn tàng ở trong nguyễn kiệu vẫn chưa chân chính hiện thân —— thế cục ngày hôm nay, hình như không ổn a….
“A Thứ!” Người trong kiệu kêu gọi “Lui ra!”
“Dạ.” Thiếu niên cao giọng trả lời, chỉ là trong nửa khắc nhưng cao thủ so chiêu, há lại muốn lui liền có thể lui?
Một đạo kiếm quang chói mắt đột nhiên vén lên lụa đơn, tốc độ nhanh tới mức làm cho mắt cũng không kịp chớp. Mọi người ở đây cũng không nhìn rõ một kiếm đó từ đâu mà ra, vừa rồi làm sao xuyên qua được hai bên đang đồng thời đao kiếm chém xuống như mưa, nhảy vào vòng chiến. Mọi người chỉ nghe ‘keng, keng’ hai tiếng thanh thúy, hai thanh trường kiếm đồng thời rơi xuống đất. Chỉ thấy người thứ ba khí định thần nhàn thu kiếm vào vỏ, quay về phía Dung Phi Dương đang tim đập loạn nhịp vòng tay.
“Dung thiếu hiệp, đa tạ.”
Mọi người lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ người kia, nhìn xong, không hẹn mà cùng hít một hơi. Người này vóc người cao lớn, rất gầy, màu da nâu nhạt, mi mục cách xa nhau, mũi tẹt, môi mỏng hơi mím lại thành một đường —— tướng mạo ấy, không thể lấy kỳ lạ quái dị để hình dung, xem như là xấu xí. Mà người thiên vị cái đẹp như Dung Phi Dương, cái loại người quái dị này thì tuyệt đối xin miễn cho. Huống chi, người quái dị kia còn mạc danh kỳ diệu làm rơi trường kiếm của mình —— hắn cả đời chưa từng gặp qua người xấu như vậy, cũng chưa từng thấy kiếm pháp tuyệt diệu như thế.
“Sao ngươi biết ta họ Dung?” Thua ở dưới kiếm mỹ nhân thì thôi, đằng này hôm nay lại bị bại dưới một kẻ quái dị xấu xí không gì sánh được, thật khiến tâm tình Dung đại thiếu gia khó chịu tới cực điểm. Dung Phi Dương tức giận hỏi lại “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Tây Môn Dục Tú.” Bạch y nhân vẫn thản nhiên “Hôm nay đã nhìn thấy tân diệu kiếm thuật của Phong kiếm môn, tại hạ cực kỳ vinh hạnh.”
“Huyền tiêu cung… Tây Môn Dục Tú?” Dung Phi Dương há hốc miệng, đệ nhất cao thủ hiện nay lại có cái dáng vẻ như thế —— đây là chuyện Dung đại thiếu gia trăm triệu lần cũng không ngờ tới.
“Tây Môn cung chủ.” Vân Ngự Thủy chắp tay nói “Vân Ngự Thủy bất tài có một chuyện muốn hỏi.”
“Hóa ra là thiếu trang chủ Ngự Vân sơn trang.” Tây Môn Dục Tú khách khí đáp lễ “Chẳng hay Vân thiếu trang chủ muốn hỏi chuyện gì?”
“Tại hạ muốn biết …” Vân Ngự Thủy nhìn thẳng Tây Môn Dục Tú, thần tình ngưng trọng “Tây Môn cung chủ lần này không quản đường xa, lặn lội nghìn dặm tới đây, có phải là vì thay Đinh Khoan cô nương báo thù mà đến?”
“Không phải.” Trên gương mặt xấu xí của Tây Môn Dục Tú hiện ra một tia buồn bã “Trước khi A Khoan lâm chung cứ luôn khẩn cầu ta, chính miệng ta đã đáp ứng sẽ không bao giờ nói đến hai chữ ‘trả thù’.”
“Sư phụ…” Tuyệt lệ thiếu niên phía sau hắn dùng một đôi mắt phun lửa gắt gao nhìn chằm chằm Tề Tuấn vẫn đang ngơ ngẩn bất động, mở miệng định nói.
“A Thứ!” Tây Môn Dục Tú khoát tay áo, trong hai tròng mắt hẹp dài mơ hồ toát ra vài phần khinh thường đối với Tề Tuấn.
“Đem thứ đó trả lại cho Tề công tử.”
“...” Thiếu niên lặng lẽ không lên tiếng, đưa tay lấy ra một túi gấm thêu hồng sắc từ trong ngực, không chút khách khí ném về phía đầu Tề Tuấn.
“Tề đại ca.” Vân Ngự Thủy chặn đứng cái túi gấm, cẩn thận chuyển tới trước mặt nam nhân thần sắc đờ dẫn, nhãn thần trống rỗng.
Tề Tuấn mờ mịt tiếp nhận, kinh ngạc nhìn một lác, mới yên lặng mở túi gấm ra, một cái vòng ngọc trong suốt sáng long lanh, vô cùng tinh xảo hiện ra trên tay.
“Tề đại ca.” Dung Phi Dương nhảy tới “Đây không phải là vòng lục ngọc long phượng gia truyền của nhà ngươi sao?”
“Khoan nhi…” Tề Tuấn nắm chặt vòng ngọc trong tay, si ngốc nhìn, tâm tư hoàn toàn chìm đắm trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời được ở bên Đinh Khoan… Lời nói ôn nhu của nàng, lúm đồng tiền rực rỡ… vươn tay là có thể chạm vào… Nếu không phải bản thân do dự cùng nhu nhược chùn chân đã phá nát tất cả những điều tốt đẹp…
Ba...
Vòng ngọc vỡ thành hai mảnh, chỗ vỡ sắc bén thoáng chốc đâm vào da thịt trên tay. Máu, dọc theo lòng bàn tay chảy xuống; lệ, theo khóe mắt tuôn trào… Đau đớn thân thể đâu thể so được với hối hận vô tận trong lòng…
“Nàng…” Tề Tuấn cả người run rẩy “Chết… như thế nào…” Đến đây, cũng không thể nói tiếp được nữa.
“A Khoan trở lại đại mạc xong liền bệnh không dậy nổi.” Tây Môn Dục Tú nhìn dáng vẻ đau đớn tận xương cốt của Tề Tuấn, thở dài nói “Nửa tháng sau thì…” giọng hắn nghẹn ngào “Ta thấy được nàng phi thường thích ngươi, bằng không cũng sẽ không đau khổ cầu tình vì ngươi…”
“Khoan…” Tề Tuấn trong lòng đau thương. Đinh Thứ đứng một bên từ lâu đã khóc không thành tiếng.
“Trước khi nàng lâm chung đã đem vòng tay giao cho A Thứ để trả lại cho ngươi.” Tây Môn Dục Tú vỗ về vai A Thứ trấn an “Chúng ta lần này đặt chân tới Trung Nguyên là vì thay nàng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”
“Nàng…” Trong mắt Tề Tuấn chứa đựng đau xót cùng van xin “Có thể cho ta… nhìn thấy nàng … một lần nữa … hay không…”
“Người chết không thể sống lại, nhìn lại cũng có ích lợi gì?” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Thi thể của nàng đã hỏa táng, tro cốt theo quy của của Huyền tiêu cung đã rải vào trong đại mạc.”
“… vậy nàng… có nói gì… không…”
“Có.” Thiếu niên mặt đầy bi phẫn đột nhiên lau khô lệ ngân trên mặt, nói như đinh đóng cột “Chỉ mong đời đời kiếp kiếp, vĩnh bất tương phùng.” (vĩnh viễn không gặp nhau).
Hắn lạnh lùng trừng mắt với Tề Tuấn thoáng chốc sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy “Tỷ tỷ ta muốn đem đồ của ngươi trả lại cho ngươi, từ nay về sau, Đinh Khoan với Tề Tuấn ân đoạn tình tuyệt! Kiếp sau, sau nữa, sau nữa nữa, nàng cũng không muốn gặp lại ngươi.”
Khoan nhi… hóa ra ngươi… hận ta đến vậy.
Phụt.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tề Tuấn phun ra.
“Tề đại ca!”
Dung, Vân hai người quá sợ hãi, một trái một phải đồng thời tiến tới đỡ thân thể lung lay sắp ngã của Tề Tuấn. Vân Ngự Thủy lập tức áp tay vào cổ tay Tề Tuấn, trên mặt nhất thời một mảnh u ám.
“Tự đoạn tâm mạch…” Hắn lẩm bẩm nói “Tề đại ca, ngươi việc gì phải…” —— tự chấn tâm mạch, thần tiên cũng khó cứu.
“Cái gì?” Dung Phi Dương không thể tin được kêu la “Tề đại ca, ngươi làm gì phải ngốc ngếch như vậy? Lẽ nào ngươi định tuẫn táng theo nữ nhân kia? Tình nhân đã chết thì có thể đổi, nhưng mạng chỉ có một cái thôi a…”
“Ta… có một chuyện…”
“Chuyện gì?” Dung Phi Dương mắt đục đỏ ngầu “Dung mỗ ta nhất định làm hết khả năng vì ngươi.”
“Đúng vậy!” Trong mắt Vân Ngự Thủy hàn lệ “Ngươi có điều gì…” Hắn nói đến phân nửa thì toàn bộ nghẹn lại trong họng.
“Đem…” Tề Tuấn gian nan nói, hắn dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn thẳng về phía đám người Tây Môn Dục Tú “Đem tro cốt của ta… cùng Khoan Nhi… rải vào… cùng một chỗ… van cầu ngươi…”
“… xin lỗi.” Tây Môn Dục Tú chậm rãi lắc đầu “Ngươi không phải người của Huyền tiêu cung, thứ cho tại hạ không thể tuân mệnh.”
“Tề đại ca.” Dung Phi Dương giận dữ cho Tây Môn Dục Tú một cái trừng mắt “Ngươi yên tâm, ta nhất đính sẽ đem tro cốt của ngươi tới đại mạc, hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”
“Tạ ơn… tạ ơn…” Nghe vậy, Tề Tuấn an tâm khép lại mi mắt. Người trong võ lâm đều biết, Dung đại thiếu gia tuy hết sức lông bông, nhưng nói là làm, phàm là việc đã nhận lời, chưa từng không làm được.
“Dung thiếu hiệp, Vân thiếu trang chủ.” Tây Môn Dục Tú chắp tay “Cáo từ.”
“Tây Môn cung chủ.” Dung Phi Dương vội vàng đổi thái độ “Chẳng hay các vị nghỉ tại nơi nào?” —— nếu đã đáp ứng việc Tề đại ca ủy thác, đương nhiên không thể để đầu mối duy nhất trốn mất.
“…Quán trọ Lãnh Nguyệt.” Trầm ngâm một lúc lâu, Tây Môn Dục Tú cuối cùng đáp lời, điểm mũi chân một cái, giữa không trung thân hình vừa chuyển, cả người nhẹ bay vào trong nhuyễn kiệu. Chiêu thức khinh công ấy, quả nhiên là phiêu lượng tiêu sái cực kỳ.
“Nếu như chỉ nhìn bóng lưng của hắn…” Dung Phi Dương hiển nhiển có chút trầm mê với tư thái trên không ưu mỹ phiêu dật của đối phương, trong lời nói có chút cảm khái “Ai, vì sao cái mặt hắn lại…”
“Ta nghĩ…” Ngưng mắt nhìn hướng những người Huyền tiêu cung rời đi, Vân Ngự Thủy có chút đăm chiêu nói “Hắn đối với ngươi có hảo cảm.”
Sặc… Dung Phi Dương rùng mình một cái, toàn thân nổi đầy da gà. Hắn cẩn thận nói “Ngươi không phải là nói… hắn đối với ta có tình ý đó chứ hả?”
“Đó không phải là sở trường tuyệt vời nhất của ngươi sao?” Vân Ngự Thủy liếc nhìn Dung Phi Dương đang vẻ mặt đau khổ “Ta sẽ phụ trách an bài tốt hậu sự của Tề đại ca.” Hắn dùng một loại giọng điệu quyết đoán nói “Về phần nguyện vọng của Tề đại ca —— toàn bộ giao cho ngươi.”
“...”
Năm giáp thú tháng ba ngày mười hai giờ Thìn, Tây Môn Dục Tú quen biết với Dung Phi Dương tại Điệp Hồng Lâu ở Lạc Dương. Năm đó, Tây Môn Dục Tú hai mươi tư tuổi, Dung Phi Dương mười tám
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
12 chương
16 chương
75 chương