Tái Sinh Chi Từ
Chương 114
“Ông điên rồi?!” Tương Bình Khang buột miệng nói ra. Hắn khó có thể tin nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tương Vệ Quốc rít gào lên: “Ông già cả nên si ngốc, hồ đồ rồi sao?! Tôi mới là con của ông, còn nó là cái gì?!”
“Ngậm miệng bẩn của mày lại, lập tức cút cho tao. Đời này tao cũng không muốn gặp lại mày nữa, quả thực dơ mắt của tao!” Tương Vệ Quốc trừng mắt lạnh.
Tương Bình Khang tức giận cả người run rẩy, hắn chỉ vào Tương Vệ Quốc nói: “Rốt cuộc ai mới là người thân của ông chứ?! Dù sao A Hãn cũng là người của Tương gia, tài sản của nó lẽ ra nên phân chia cho thân nhân của mình – cho những chú bác như tôi mới đúng. Ông dựa vào cái gì mà quyết định phân cho cái bọn ác tâm đó chứ?”
“Miệng sạch sẽ một chút!” Ni Mã cả giận nói, “Ông có tin là tôi đạp ông ra ngoài không?”
Vóc người Ni Mã cao lớn, bắp thịt trên người nổi lên, bị hắn đạp cho một cước, không chết cũng đi nửa cái mạng.
Đại não Tương Bình Khang đang mông muội nhất thời giống như bị tưới nước lạnh.
Tương Vệ Quốc lãnh đạm nói: “Mày quả nhiên là hướng về phía tài sản A Hãn mà tới. Bản thân mày không biết xấu hổ thì cũng đừng lôi kéo người khác không biết xấu hổ theo! Mày không phải là cha mẹ A Hãn, cũng không phải là con của A Hãn, nó có quan hệ gì với mày mà mày đòi kế thừa tài sản của nó? Mày nằm mơ đi! Tay làm chân làm năm năm sau vẫn là hán tử, cả ngày không nghĩ cách nuôi sống gia đình, lại học những thứ oai môn tà đạo này! Tao không có đứa con trai như mày! Nhanh cút cho tao!!”
Lưu Duệ đi về phía trước, lạnh nhạt nói: “Đi nhanh lên đi. Hay là ông muốn chờ tôi gọi bảo vệ lên, như vậy cũng quá khó coi!”
Tương Bình Khang đỏ mặt tía tai, hổn hển thở dốc, tay hắn run run: “Lão già Tương Vệ Quốc kia! Không nghĩ tới ông lại tâm địa sắt đá đến như vậy! Lẽ nào ông thực sự trơ mắt nhìn con trai ruột của mình chết đói sao? Ông thật là lòng dạ độc ác mà!” Tương Bình Khang gần như là lạc giọng tận lực hô lên.
Tương Vệ Quốc nhìn hắn hờ hững nói: “Mày là thật phải chết đói sao? Rõ ràng là tham mộ hư vinh!”
Bởi vì nơi này phát ra tiếng tranh cãi kịch liệt, thư ký bên ngoài đã nhanh nhạy gọi điện thoại kêu bảo vệ đi lên. Chờ Lưu Duệ vung tay lên, những bảo vệ này khí thế hung hăng vọt vào, nhấc Tương Bình Khang còn đang hùng hùng hổ hổ ra ngoài.
Cho đến khi hắn bị lôi vào thang máy, Tương Vệ Quốc mới quay đầu lại nói với ba người: “Để mấy đứa chê cười rồi. Vốn là việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, thế nhưng không làm cho nghịch tử này thấy rõ sự thật, nó sẽ không hết hy vọng.”
Từ Cửu Chiếu: “Tương gia gia, người nghìn vạn lần đừng nói như vậy. Người yên tâm, chuyện mới vừa rồi tụi cháu sẽ không truyền ra bên ngoài.”
Tương Vệ Quốc nói thẳng: “Coi như là ngoại nhân biết cũng không sợ, chính nó còn không sợ mất mặt, ta đây còn phải bận tâm mặt mũi giùm nó sao.” Sau đó ông nghiêm mặt nói rằng: “Còn chuyện ta mới vừa nói tuyệt đối không phải là vì để nó chết tâm mà nói bừa. Cửu Chiếu, cháu yên tâm, tài sản của A Hãn kiếm được đều là của cháu. Ai cũng không thể từ trong tay cháu cướp đi.”
Từ Cửu Chiếu thất kinh, vừa rồi cậu đã cảm thấy khó tin, vậy mà Tương Vệ Quốc là nói nghiêm túc sao?
Từ Cửu Chiếu: “Không, cái này không được! Cháu……” Cậu buồn bã rũ mắt xuống, nói: “Cháu cái gì cũng không muốn, chỉ muốn anh ấy trở về.” Sau đó cậu nâng mắt, nhìn Tương Vệ Quốc nói: “Cho dù anh ấy thực sự có chuyện đi nữa. Cháu cũng có thể nuôi sống chính mình. Người đã lớn tuổi, tài sản A Hãn lưu lại cho người thì tốt hơn.”
Tương Vệ Quốc lắc đầu nói rằng: “Cháu không hiểu rõ nó đâu. Người cháu này của ta, tính tình rất cứng rắn, nó tình nguyện đem tất cả những gì thuộc về mình để lại cho người mình thích, cũng sẽ không để cho người nó ghét chiếm tiện nghi. Cháu chính là người nó thích. Ta có tiền tiết kiệm, đại bá và tiểu cô của nó đều có việc làm, có con cái phụng dưỡng rồi.” Ông vỗ vỗ tay của Từ Cửu Chiếu nói: “Vốn là tôn tử của ta trêu chọc cháu. Cháu có một mình lại đơn thuần, ngay cả tay của con gái còn chưa nắm liền bị thằng nhóc đó lừa gạt. Lừa gạt thì lừa gạt, còn để cho cháu thương tâm một hồi, không có thể cùng cháu đi đến cuối cùng.”
Tương Vệ Quốc ngửa đầu chớp khóe mắt đầy lệ, thở dài nói: “Lão nhân này cả đời mệnh khổ. Trung niên vợ con ly tán, lão niên tang con, phút cuối cùng tôn tử cũng không có. Lúc nào cũng là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Con trai, con dâu, tôn tử đều đi trước ông một bước.
Đôi khi tử vong không phải là thống khổ nhất, mà người ở lại mới là người thương tâm nhất. Mẹ của Tương Hãn không phải là vì Tương Bình An qua đời mà sầu não chết sao?
Kể từ khi ông biết Tương Hãn chỉ thích nam nhân, cũng từng lo lắng hài tử này tìm không được người tốt, lãng phí thời gian cả đời. May mà Tương Hãn thích Từ Cửu Chiếu.
Mặc dù có điểm không hợp truyền thống, thế nhưng Tương Vệ Quốc cũng cảm thấy Từ Cửu Chiếu là một đứa trẻ ngoan có thể sống chung, tính tình lại rất thích hợp với Tương Hãn. Tương Vệ Quốc vẫn không vạch trần hai người này cũng là muốn đợi Từ Cửu Chiếu lớn hơn tí nữa, lúc ấy ông mới chính thức đề cập với lão hữu. Mặc dù không có pháp luật ràng buộc, bất quá vẫn là phải mở tiệc, người trong nhà cùng nhau ngồi một chút.
Chỉ tiếc, cháu của ông không có cái phúc đó……
Di sản của A Hãn đều để lại cho Từ Cửu Chiếu, cũng là kết quả ông đã suy nghĩ trong thời gian đi tới đây. Tuy rằng tiền bạc không thể bù đắp được đau thương, thế nhưng chí ít trong lòng ông cũng dễ chịu hơn.
Từ Cửu Chiếu không có mạnh mẽ tranh cãi với Tương Vệ Quốc, cậu thủy chung tin tưởng Tương Hãn sẽ trở lại. Cậu sẽ chờ, một tháng, một năm, mười năm…. Đến khi Tương Hãn trở về mới thôi.
Tương Vệ Quốc nói: “Ta xem mấy đứa còn thiếu mấy nghìn vạn, ta tới góp cho mấy đứa khoản tiền cuối cùng này.”
Lưu Duệ vội la lên: “Như vậy sao được! Tiền của người còn phải dưỡng lão, cái này không thể động vào!”
Tương Vệ Quốc đạm nhiên nói: “Chưa cần dùng tới tiền dưỡng lão của ta, ta chỉ cần bán đi một vật là có thể có năm nghìn vạn.”
Ni Mã kinh ngạc: “Vật gì có giá như vậy ạ?”
Tương Vệ Quốc đứng lên, nắm quải trượng ở trước người. Ông nói: “Tương Vệ Quốc cả đời này lên lên xuống xuống còn có thể có cuộc sống phú quý, tất cả đều dựa vào đôi mắt này.” Ông quay đầu nhìn Từ Cửu Chiếu: “Cháu còn nhớ rõ hội giao lưu người sưu tầm ta đã ra một vạn mua được một vật không rõ nguồn gốc không?”
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút: “Nhớ được ạ, là một hình trụ nhọn.”
Tương Vệ Quốc đi mấy bước đứng ở trước bàn làm việc của Tương Hãn, vươn tay vuốt ve mặt bàn nói: “Kỳ thực đó là một cái sừng tê giác Châu Á có trong sách đỏ đã bị tuyệt chủng, hiện tại mỗi gram có giá trị gấp hai mươi lần hoàng kim. Chỉ cần đem thứ này đưa ra, rất nhanh thì có thể góp đủ tiền. Mấy đứa đều bởi vì quan tâm công ty cháu ta mà có mặt ở đây, để ta đây là gia gia cũng nên xuất chút lực!”
Lúc Từ Cửu Chiếu ở bên công ty A Hãn bận rộn thì nhân viên công tác cũng đang tìm kiếm hộp đen. Trải qua mấy ngày chiến đấu hăng hái, rốt cục bọn họ cũng xác định được vị trí của máy bay.
Vì ở dưới biển sâu, tình huống đáy biển lại phức tạp, cho nên ngoài việc an bài người lặn xuống phía dưới, còn đưa máy móc xuống dò xét.
Nhân viên cẩn thận điều khiển máy móc tới gần xác máy bay, theo máy móc tới gần, dưới ánh đèn chiếu sáng vào một mảnh đen thùi lùi có thể nhìn rõ hình dáng chủ thể.
Mấy chuyên gia vây quanh ở trước màn ảnh cau mày quan sát, một bên thảo luận tình trạng tổn hại của máy bay. Đến khi ánh đèn đến gần có thể thấy rõ chữ viết, vài chuyên gia đột nhiên không nói lời nào.
Đột nhiên chỉ còn thanh âm yếu ớt của máy móc lặn vào bên trong, nhân viên điều khiển không hiểu nhìn mấy người đang kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Một người trong đó nuốt nước miếng xuống một chút, mang theo chút cà lăm nói: “Cửa khoang, cửa khoang bị mở?”
Một chuyên gia mang mắt kính híp mắt cẩn thận nhìn: “Phần mép không có vết tích khác thường, xem ra là do người mở ra.”
Người cà lăm kia nói: “Trong lúc khẩn cấp, cửa khoang lại mở ra sao?!”
Người đeo mắt kiếng dường như sợ hãi chuyện gì, vội vàng hô: “Trở về trở về! Để tôi xem cảnh vật ở xa một chút!!”
Sâu dưới đáy biển, một vật khổng lồ lẳng lặng nằm dưới đó, nó vẫn duy trì tư thái chìm trong nước, ngoại trừ gãy mất phần cánh đuôi cùng với cánh bên bị tách rời ra thì xem như hoàn chỉnh.
Chuyên gia đeo mắt kiếng kinh ngạc nói: “Bọn họ là buộc phải hạ cánh ở trên mặt biển?!”
Buộc phải hạ cánh và rơi vỡ sẽ dẫn đến hai kết cục hoàn toàn bất đồng. Lúc này các chuyên gia cũng không tìm hộp đen nữa, mà nhanh chóng cho máy móc vào tìm kiếm một phen. Sau đó lại gấp rút thống kê tư liệu vật trôi và mảnh vụn tìm kiếm được.
Vài chuyên gia đưa mắt nhìn nhau, người đeo mắt kiếng đẩy kính một cái nói: “Có hai chiếc thuyền cứu nạn không thấy.”
Người cà lăm giơ văn kiện trong tay lên: “Thang trượt khẩn cấp hình như cũng không thấy.”
Điều này đại biểu cho cái gì?
Cách khu vực đang tìm kiếm hơn mấy trăm hải lý, ngược lại với nơi phát hiện di thể có một hòn đảo biệt lập vô danh ở trên mặt biển.
Thời tiết rất tốt, đang nằm phơi nắng ở trên một tảng đá, Tương Hãn bỏ lá cây lớn đang đắp ở trên mặt ra, mở mắt.
Hắn ngồi dậy ngáp một cái, nhìn một sơn động khói lượn lờ cách đó không xa. Hắn nghiêng đầu đánh giá thời gian một chút, có thể làm nguội hoàn toàn còn cần ba bốn tiếng đồng hồ nữa.
“Tương Hãn, ăn cơm.” Một giọng nữ địa phương từ xa vang đến.
Tương Hãn từ trên tảng đá nhảy xuống, nguyên là thân thể to lớn bởi vì trong khoảng thời gian cực khổ mà có vẻ gầy gò đi rất nhiều.
“Ngày hôm nay vận khí không tệ, Aiden bắt được một con rắn. Cá nướng nhất định là cậu ăn ngán rồi, thay đổi khẩu vị một chút.” Một tiếp viên hàng không người Úc chừng bốn mươi tuổi tên là Mel · Connor mặc một thân chế phục đã rách vài chỗ, bưng một cái dĩa đi tới.
“Cảm ơn.” Tương Hãn nói cám ơn, nhận lấy dĩa trên tay cô, ngồi xuống đất.
Mel đem cái bình sứ đeo trên tay để dưới đất: “Đây là nước sôi vừa mới nấu, lát nữa cậu khát thì có thể trực tiếp uống.”
Tương Hãn đưa tay cầm lấy thịt rắn nướng bỏ vào trong miệng, mùi vị hết sức nhạt nhẽo. Hắn cau mày, mặc dù thức ăn trong miệng không thể ăn được, nhưng vẫn nuốt vào.
Mel tò mò hướng về nơi bốc khói nhìn quanh, Tương Hãn nhai nhai, đột nhiên mày ủ mặt ê thở dài.
Mel kỳ quái nhìn người thanh niên trong ngày thường đều có tinh lực tràn đầy: “Cậu làm sao vậy?”
Tương Hãn phát sầu nói: “Em hiện tại phơi nắng đen như cục than, lỡ Cửu Chiếu nhà em thấy thì làm sao?”
Mel buồn cười: “Cậu ấy yêu em như vậy, nhất định sẽ không để ý, chỉ cần cậu có thể bình an trở lại, tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ cảm ơn thượng đế.”
Tương Hãn nói: “Cửu Chiếu không tin thần thánh đâu, em ấy triệt triệt để để là người chủ nghĩa duy vật.” Hắn quả thực khó có thể tưởng tượng ra hình dạng Từ Cửu Chiếu cầu thần bái phật.
Mel nói: “Bất luận có tin hay không, tôi đều phải cảm ơn thượng đế đã cho cậu là một nghệ nhân gốm. Bằng không, nói không chừng chúng ta căn bản cũng không có thể thoải mái sống đến bây giờ.”
Hồi tưởng lại, trong lòng Mel vẫn còn sợ hãi. Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, cả đời cô khó có thể quên.
Hai mươi mốt ngày trước, bọn họ bay đến hải vực đột nhiên khí hậu biến hóa cực đoan, máy bay mất đi khống chế, từ trên cao rớt xuống.
May mà cơ trưởng bình tĩnh, ở tình trạng nguy cấp kéo đầu phi cơ, nhờ vào nhiều năm kinh nghiệm cuối cùng hạ cánh ở trên mặt biển.
Bởi vì va chạm dẫn đến sườn máy bay bị vỡ, nước biển nhanh chóng tràn vào. Tiếp viên hàng không cởi dây an toàn ra tổ chức cho mọi người sơ tán, hành khách ngồi ở lối ra khẩn cấp mở cửa khoang, nhanh chóng bơm phồng thang trượt.
Bởi vì nước vào nhanh vô cùng, chỉ còn cách gần một chút, mọi người liền nhanh chóng trốn thoát.
Khi đó trời đang mưa, sóng rất lớn, gió rất mạnh. Lấy được hai chiếc thuyền cứu nạn, mọi người liền tranh nhau hướng về hai chiếc thuyền bơi đến.
Rất nhiều người, mà thuyền cứu nạn cũng chỉ có hai chiếc, cũng không phải tất cả mọi người đều bơi tới được.
Khoảng cách thuyền cứu nạn rất xa nên Tương Hãn quyết định thật nhanh, hắn cởi áo cứu sinh giao cho Mel tình cờ ở bên cạnh hắn, hướng về máy bay đang chầm chậm chìm xuống bơi đến.
Hắn đem thang trượt khẩn cấp lấy xuống, không có máy bay kéo giữ, bên trong thang trượt nhanh chóng được thổi đầy khí, rất nhanh thì đem Tương Hãn mang ra mặt biển.
Mel và người gần đó thấy vậy cũng leo lên thang trượt khẩn cấp. Tương Hãn một lần nữa mặc áo cứu sinh vào, dùng dây thừng bên trên thang trượt đem mình cố định lại.
Sau đó sóng gió càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng nhiều. Kết quả một cơn sóng đánh tới khiến hai chiếc thuyền cứu nạn đều bị lật. Ngược lại thì thang trượt bởi vì có diện tích lớn, bị sóng đánh tới đánh lui cũng không có sao.
Bọn họ bị sóng biển đẩy đi, cho nên cũng không biết thi thể chìm xuống bị mạch nước ngầm dưới mặt biển đẩy về theo hướng ngược lại.
Hai ngày hai đêm, mưa gió rốt cục cũng ngừng, bọn họ bị đẩy tới một hải đảo gần đó.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
187 chương
42 chương
10 chương
93 chương