Tại Sao Anh Lại Thích Tôi
Chương 59
« Cái gì ? »
« Anh ấy… Dễ nhìn hơn cậu nhiều. Thành thật mà nói, lăn giường với cậu, còn không bằng tận hưởng giây phút ở bên cạnh anh ấy. » Khúc Quân làm ra vẻ tôi đây nói thật lòng đó.
« Anh sẽ hối hận. » Người trẻ tuổi nói.
« Tôi cũng đã làm nhiều chuyện hối hận lắm, không hề thiếu đâu. » Khúc Quân vỗ vỗ vai của đối phương « Tôi muốn trở về phòng ngủ một giấc, cậu cũng sớm đi nghỉ ngơi đi. »
Người trẻ tuổi thả cậu ra rồi xoay người rời đi.
Khúc Quân nhún vai, trở về phòng tắm táp và đi ngủ.
Nửa đêm, Khúc Quân đang ngủ say bỗng cảm giác được gì đó, đột nhiên ngồi bật dậy xoay người lăn xuống dưới giường.
« Tôi không có ý định giết người cướp của, nhưng mà Nghiêm Cẩn à, anh đúng là không biết phối hợp. »
Giọng nói này là của người trẻ tuổi đã bị cậu từ chối.
Khúc Quân bật đèn, nhìn thấy đối phương đang ngồi trên sofa bên cạnh giường, trong tay cầm một khẩu súng.
Người này nhất định đã được huấn luyện qua, nếu không thì Khúc Quân không thể nào đợi đến khi gã ngồi xuống sofa rồi mới phát hiện.
« Anh muốn gì ? » Khúc Quân hỏi.
« Trên thực tế, tôi chỉ là tới giao phó nhiệm vụ. » Đối phương cười, nhấc một tay lên « Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng nào. »
Như vậy, người này là thành viên của Hắc Tước.
« Nhiệm vụ gì ? » Khúc Quân vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Người tuổi trẻ lấy trong túi ra một chai thuốc nhỏ, ném tới trước mặt Khúc Quân « Uống nó đi, uống xong tôi mới có thể cho anh biết nội dung nhiệm vụ. »
« Khi tôi uống xong, anh lại nói đây là thuốc độc, nhiệm vụ của anh chính là tới giết tôi ? »
« Anh thật hài hước. » Người trẻ tuổi không nhúc nhích « Nếu như anh không hứng thú với nhiệm vụ này, vậy coi như xong. Thù lao của nhiệm vụ này là 30 triệu—- đô la Mỹ. »
Khúc Quân thầm suy tính trong lòng, một nhiệm vụ giá 30 triệu đô la Mỹ thì chắc chắn là nhiệm vụ rất quan trọng với Hắc Tước, hơn nữa nếu thật sự là thuốc độc… Chết, cùng lắm là quay trở về thực tế thôi, không tổn hại gì đến cậu cả.
Khúc Quân duỗi tay cầm lấy, mở nắp một hơi uống sạch.
Người trẻ tuổi ngồi đối diện có hơi mất mác « Chẳng lẽ nên nói tôi đây còn không hấp dẫn bằng 30 triệu đô la đó ? »
Khúc Quân uống xong không lâu thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mắt, sau đó trực tiếp ngã nằm xuống.
Đến khi cậu tỉnh táo lại, huyệt thái dương đau nhức kinh khủng, đôi mắt tạm thời không thích ứng nổi với ánh sáng trước mặt, bên cạnh giường là một người mặc áo blouse trắng, cậu còn đang nghĩ có phải mình thất bại quay về thực tế gặp lại Giang Thành không, nhưng cậu phát hiện người kia không phải là Giang Thành.
«Chào anh, Nghiêm Cẩn. Đưa anh từ Las Vegas tới đây tốn mất của chúng tôi 36 tiếng. »
Khúc Quân ngây người nhìn đối phương, tuổi tác của đối phương khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, da rất trắng, không đeo mắt kiếng, trên mặt nở nụ cười nhã nhặn.
Nhìn gã trông có vẻ thân sĩ, nhưng trực giác của bản thân nói cho Khúc Quân biết, tâm tư của người này tuyệt đối không hề thân sĩ. (chắc kiểu giống quân tử, người đàng hoàng)
Khúc Quân xoa xoa cái gáy, mở miệng hỏi « Nơi này là nơi nào ? Anh là ai ? »
Đối phương cười.
« Tôi là tiến sĩ West, nơi này… Là căn cứ trên biển thuộc về Hắc Tước, bởi vì nơi này cách lục địa khá xa nên chúng tôi gọi đây là đảo lưu đày. »
Giọng nói của đối phương tao nhã lễ phép.
Nhưng Khúc Quân không nhịn được mà sững người.
Bởi vì đảo lưu đày chính là nơi mà Lăng Mặc bị Hắc Tước giam giữ.
Cậu có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn vị tiến sĩ West trước mặt này « Vậy thì… Nhiệm vụ của tôi là gì ? »
Lúc này, một người trẻ tuổi bưng khay tới, trong khay là một bình trà và tách trà, đặt trên cái bàn tròn mang phong cách Châu Âu trước mặt tiến sĩ West.
Khúc Quân lập tức nhận ra, đây chính là người trẻ tuổi giả vờ có ý với cậu ở sòng bạc.
Tiến sĩ West cười nói « Cậu ta là Duke, học trò của tôi. Đừng xem thường vì cậu ta trẻ tuổi, cũng là một tiến sĩ hẳn hoi đấy. »
Khúc Quân cũng không hề kinh ngạc, bởi vì Hắc Tước vốn có nhiều nhân tài.
« Thì sao, nhiệm vụ trị giá 30 triệu đô la Mỹ là gì đây ? »
Trái tim của Khúc Quân đập rất nhanh, cậu gần như có thể khẳng định, nhiệm vụ này chắc chắn có liên quan đến Lăng Mặc.
« Nhiệm vụ của anh là, giúp tôi tóm gọn những kẻ bảo vệ Lăng Mặc trà trộn vào đây. » West vừa uống trà vừa thong thả nói.
« Cho nên ? » Khúc Quân phải dằn xuống khát vọng muốn được gặp Lăng Mặc, đầu ngón tay của cậu vừa nóng vừa run.
« Từ sau khi Lăng Mặc đến nơi này của chúng tôi… Cậu ta không ủng hộ công việc của chúng tôi lắm. »
Khúc Quân suýt chút nữa cười phá lên.
Lăng Mặc sao có thể ủng hộ công việc của mấy người được ?
Các người giết chết Lộ Kiêu ! Lăng Mặc không chỉ hận các người tận xương tủy, mà còn muốn tìm cách nổ tung hòn đảo này của các người, vậy mà còn mặt dày muốn anh ấy ủng hộ công việc của các người ?
Não bị trét shit à ?
West nhìn Khúc Quân, nghiền ngẫm nói « Tôi thấy được sự giễu cợt trong mắt anh. »
Khúc Quân nhún vai nói « Bởi vì tôi nghe nói Hắc Tước đã từng phái người giết chết người yêu bé nhỏ của cậu ta… Anh còn muốn cậu ta ủng hộ công việc của các anh, không phải là làm người ta khó chịu sao ? »
West gật đầu nói « Đúng vậy. Cậu ta là một kẻ có ý chí vô cùng kiên định, chúng tôi muốn thuyết phục cậu ta nhưng với điều kiện là không làm ảnh hưởng đến năng lực tư duy và kết cấu tri thức của cậu ta, quả thật là rất khó. »
« Vậy thì các người đưa tôi tới đây có ích gì ? Tiến sĩ West, chắc anh cũng đã nhìn ra, tôi không phải là người có tài ăn nói. Hơn nữa, tôi còn từng ở trên trực thăng bắn trúng cậu ta một phát, cậu ta còn đang mong tôi rớt xuống mười tám tầng địa ngục kia kìa. »
Khúc Quân cố gắng làm đối phương nghĩ cậu không có hứng thú gì với Lăng Mặc.
Tiến sĩ West cười « Chính một phát súng này của anh mới làm cho Lăng Mặc nhớ mãi không thể nào quên đấy. »
Cũng may Duke không rót trà cho cậu, nếu không chắc chắn Khúc Quân sẽ phun trà vào mặt tiến sĩ West.
« Cái gì ? Cậu ta nhớ mãi không quên phát súng kia của tôi ? »
« Từ sau khi cậu ta tới đây, không nói với chúng tôi bất kỳ câu nào ngoài câu ‘Tôi muốn gặp người đã bắn trúng tôi’, mà cậu ta muốn gặp anh để làm gì? »
« Có lẽ cậu ta muốn trả thù. » Khúc Quân nói.
Đúng vậy, Lăng Mặc muốn gặp cậu để làm gì ?
Khúc Quân cũng rất tò mò.
« Nếu như không ngại, mời anh bồi cậu ta uống một buổi trà chiều đi. » Tiến sĩ West đứng dậy.
« Một buổi trà chiều đổi 30 triệu đô la Mỹ ? »
« Đúng vậy. » West gật đầu.
“Vậy cũng được nữa ha.”
Duke đi tới trước mặt Khúc Quân, cho cậu một món đồ giống tai nghe và một cái áo khoác, sau đó bấm vào một cái nút ở trên áo “Chúng tôi muốn thấy biểu tình của Lăng Mặc.”
Nói trắng ra là giám thị tất cả hành động của Lăng Mặc.
Khúc Quân rất muốn nói cho bọn họ biết, cho dù trời có sập xuống đi nữa thì Lăng Mặc cũng sẽ không có bất kì biểu lộ nào đâu.
Duke dẫn Khúc Quân rời khỏi phòng, bọn họ đi theo hai tên trông giống nhân viên bảo bảo vệ hòn đảo này, từ dáng vẻ và tư thế đi bộ, Khúc Quân có thể cảm nhận được hai tên này là người lão luyện tuyển trăm chọn một, hơn nữa tính cảnh giác cực kỳ cao.
Duke vừa đi vừa hỏi “Anh nói tôi không đẹp bằng mối tình đầu của anh, là thật?”
Khúc Quân xoa chóp mũi nói “Anh không lĩnh hội được điều này à? Khi anh thích một người, cho dù người đó là cóc ghẻ thì anh đều có thể nhìn người ta thành thiên nga.”
“Tôi không có. Bởi vì tôi không thích cóc ghẻ.” Duke trả lời.
Khúc Quân vừa đi vừa thầm đếm số bước chân của mình, chỗ này là lối đi thẳng, khoảng một trăm mét, khi đi đến mở cánh cửa phía cuối, Khúc Quân lập tức nghe thấy âm thanh của sóng biển, một tiếng lại một tiếng, tựa như vô hạn tuần hoàn.
Trong không khí mang theo sự ướt át và vị mặn của nước biển.
Khúc Quân được Duke dẫn đến một chiếc xe chuyên chạy trên cát, hòn đảo này rất lớn, bọn họ chạy dọc theo tường rào kim loại khoảng năm phút. Phía bên kia tường rào chính là địa phận cơ mật thuộc về Hắc Tước.
Mặc dù cậu đã lên đảo nhưng sẽ không có cơ hội tiếp xúc.
Khi bọn họ tới một bãi cát màu trắng, Khúc Quân thấy Lăng Mặc ngồi một mình dưới ánh mặt trời.
Sau lưng anh có sáu tên trông chừng, bọn họ được trang bị giống hệt hai tên đi theo Duke.
“Đến rồi.” Duke nói.
“Buổi trà chiều đâu?” Khúc Quân hỏi.
“Cái gì?”
“Tiến sĩ West nói, kêu tôi tới đây chính là để bồi thằng nhóc đó uống một buổi trà chiều mà?”
Duke giơ ngón giữa với Khúc Quân.
Xem ra là không có buổi trà chiều nào hết.
“Trên người cậu ta không có vũ khí chứ?” Khúc Quân nhảy xuống khỏi xe, quay đầu hỏi Duke.
“Cậu ta không có vũ khí. Nhưng mà, cậu ta có bản lãnh bóp chết anh. » Duke cười nói.
Nhất thời Khúc Quân cảm thấy thật không ổn chút nào.
Cậu nhìn Lăng Mặc, cho dù đang ở dưới ánh mặt trời chói chang nhưng Khúc Quân có thể thấy được khí lạnh tỏa ra từ bóng lưng của Lăng Mặc.
Bởi vì có chút lạnh và không liên quan đến nhiệt độ xung quanh, trừ phi anh nguyện ý mở lòng, nếu không thì sẽ vĩnh viễn rét lạnh như thế.
Lòng bàn tay của Khúc Quân bắt đầu đổ mồ hôi, không phải vì nóng mà là vì khẩn trương.
Cậu không biết lần này mình còn có thể lại gần anh được không.
Mỗi một bước đi đến gần, trong đầu Khúc Quân tựa như cảm thấy có âm thanh của cái gì đó đang gảy gảy, giống như là tiếng đàn tinh tế mềm mại từ thời cổ đại xa xưa, bị vùi lấp trong gió sương, dây đàn bị đông cứng vỡ vụn thành cát bụi, chờ đợi bị biến mất.
Khúc Quân đi tới bên cạnh Lăng Mặc, lúc này cậu mới thấy Lăng Mặc không phải là mong đợi tự do mà nhìn về phía xa xăm, anh đang nhắm mắt, tựa như đang hưởng thụ sự yên lặng, lại giống như đang chờ ai đó đến.
“Ánh nắng mặt trời ở đây rất có hại, cậu không xoa kem chống nắng à?” Khúc Quân hỏi.
“Mỗi ngày tôi chỉ có năm phút được phơi nắng.” Lăng Mặc nói.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, không giống như tù nhân, cũng không giống như đang nghỉ phép, nhưng lại làm cho người ta cảm giác rõ ràng là anh không thuộc về nơi này.
“Này, tiến sĩ West nói với tôi là cậu không muốn phối hợp làm việc với bọn họ… Còn nói cậu muốn gặp tôi?”
Lăng Mặc mở mắt, giống như mở ra một thế giới khác, khi anh nhìn Khúc Quân, cảm giác như xuyên thấu triệt để đó làm cho Khúc Quân bỗng khó hiểu chột dạ.
Mà sau khi chột dạ là sự mong đợi to lớn.
Anh sẽ nhận ra em sao?
Anh sẽ tin tưởng em sao?
Khúc Quân vẫn nhìn thẳng vào mắt Lăng Mặc, nhưng cố gắng kiềm chế trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực.
“Từ lúc nâng súng lên, đến khi bóp cò, né tránh đồng bọn của anh đang chắn trước mặt tôi, thời gian anh bắn trúng tôi không tới một giây. Anh không ngắm bắn tôi ngay khi còn ở trên trực thăng là vì muốn tôi thả lỏng cảnh giác. Nhưng tốc độ ngắm bắn của anh vượt xa người bình thường.” Giọng nói của Lăng Mặc lạnh lùng nhưng khách quan.
Khúc Quân có chút mất mác nho nhỏ, thì ra người ta nhớ mãi không quên chính là tài nghệ bắn súng của cậu.
“Bởi vì nếu như bỏ lỡ một giây kia thì tôi sẽ không còn cơ hội bắn trúng cậu nữa.” Khúc Quân trả lời “Hơn nữa phát súng kia trị giá năm triệu đô la Mỹ đấy.”
Lúc này, người canh chừng sau lưng Lăng Mặc lên tiếng “Đã đến năm phút.”
Lăng Mặc không chút lưu luyến đứng dậy, phủi cát dính trên quần áo.
Khúc Quân thấy cổ tay trống trơn của anh, theo bản năng tóm lấy.
“Bọn họ không trả đồng hồ lại cho cậu.”
Lăng Mặc cúi đầu nhìn Khúc Quân đang ngửa mặt nhìn mình, cũng không có hất tay của cậu ra, chỉ lạnh nhạt trả lời “Đúng vậy, bọn chúng là lũ lừa gạt, anh cũng vậy.”
Anh đi theo mấy tên trông coi mình rời khỏi, ngồi lên một chiếc xe chuyên dụng chạy trên cát.
Khúc Quân xoay người, cũng trở về xe của mình.
Duke chống cằm hứng thú nhìn cậu.
“Các người trò chuyện chỉ nói về phát súng kia thôi à?”
“Nếu không thì sao? Nói chuyện phiếm bàn luận thời tiết?” Khúc Quân rất muốn tìm lý do ở lại chỗ này, nhưng nếu cố quá sẽ thành quá cố, sẽ khiến West nghi ngờ, cậu nói với vẻ nôn nóng muốn rời khỏi hòn đảo này “Nơi này giống như một nhà giam giữa biển vậy, lúc nào tôi mới có thể rời đi đây? Đừng quên 30 triệu đô la Mỹ của tôi.”
“Anh đúng là nô lệ của đồng tiền. Anh chỉ cần ở đây một tuần là được.” Duke đáp.
“Một tuần? Lâu thế? Không có sòng bạc à?”
“Không có.”
“Trai trẻ tươi ngon xinh đẹp?”
Khúc Quân muốn nói toạc ra là gái đẹp mặc bikini nóng bỏng, nhưng nhớ đến phẩm vị của chủ nhân thân phận này, thôi cậu đành ‘thuận theo’ một chút vậy.
“Tôi đây cũng được coi là trai trẻ tươi ngon xinh đẹp, nhưng anh lại nói tôi không đẹp bằng mối tình đầu của anh.” Duke nhếch môi cười.
“Trên bờ cát của các người còn không có cái ghế cái bàn nào hết!”
Duke vẫn cười cười, sau đó xe chở Khúc Quân quay về lối đi mới nãy, rồi bị mang về phòng cũ.
Sau khi Khúc Quân về, phát hiện nơi này giống như một phòng giam, trừ một cái giường có thể nằm ngủ và một phòng vệ sinh ra thì chẳng còn cái gì hết cả!
Khúc Quân gác tay sau gáy nằm trên giường, thời gian một tuần vừa nhàm chán vừa dài đằng đẵng, nhưng đối với cậu thì quá là ngắn, căn bản không tìm được lý do để ở lại đây!
Cậu phải tiếp cận Lăng Mặc! Vừa nghĩ vậy xong, cậu cảm thấy hai lần tư duy thâm tiềm lúc trước đúng là quá dễ dàng, ít ra cậu còn có thể gặp Lăng Mặc từ sáng đến chiều! Khúc Quân phiền não đạp chăn.
Lúc này, tiến sĩ West đứng trước máy tính nhìn phản ứng của Khúc Quân.
“Duke, có vẻ khách của chúng ta không có kiên nhẫn ở đây thêm một giây phút nào nữa.”
“Cuộc sống của anh ta ở bên ngoài rất phong phú.” Duke có chút hả hê nói.
“Đi thôi, vừa lúc bác sĩ Gray đang điều trị tâm lý cho Lăng Mặc. Cậu ta vẫn không chịu bỏ qua chuyện Lộ Kiêu bị giết, vẫn không chịu để chúng ta dùng cậu ta.”
Bọn họ đi ngang qua hành lang tối om, đi vào thang máy xuống sâu bên dưới, rồi đi vào một căn phòng.
Từ bức tường thủy tinh nhìn sang, bọn họ có thể thấy Lăng Mặc đang nằm trên một cái giường, bên mép giường là một nữ bác sĩ ưu nhã độ khoảng năm, sáu chục tuổi.
West có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ qua loa phóng thanh.
“Nơi này giống như một còn đường rất dài, không có điểm cuối, cậu phải dừng lại và quay đầu. Trong lòng cậu rất rõ ràng, người kia đã không thể nào ở bên cạnh cậu được nữa.”
Giọng nói của bác sĩ Gray rất êm dịu, từ loa phóng thanh có thể nghe ra âm điệu tiết tấu trong giọng nói, âm điệu của nó là tái diễn nhiều lần, còn tiết tấu thì lại chậm rãi từ từ, tựa như sẽ nhanh kết thúc.
Bên cạnh gối đầu của Lăng Mặc liên tục phát ra âm thanh ‘xoàn xoạt’, giống như hạt cát chảy vào khe hở, sau đó không ngừng chảy mãi.
Lúc này, bác sĩ Gray đè ngón tay lên điện thoại di động của mình, âm thanh tái diễn nhiều lần liền ngưng bặt.
Ở phía bức tường thủy tinh bên kia, Duke hai tay đút túi nghi ngờ nói “Em không cảm thấy Lăng Mặc tỉnh dậy sẽ trở thành giống như những đứa trẻ mười tám tuổi khác trên đảo, khôn khéo và hiểu chuyện, còn ngoan ngoãn nghe lời nữa.”
“Chúng ta không cần cậu ta khôn khéo, chúng ta cần cậu ta có thể suy tính, vì chúng ta mà suy tính.” West cúi đầu chỉnh sửa ống tay áo của mình.
Bác sĩ Gray vẫn ngồi chỗ cũ bồi Lăng Mặc ngủ suốt ba tiếng, còn West và Duke cũng đứng đó theo dõi suốt ba tiếng.
Khi bác sĩ Gray quay đầu nhìn về phía bức tường thủy tinh, West và Duke liền biết, thời gian thôi miên đã đến.
Trong phòng, đồng hồ quả lắc kiểu xưa treo trên tường phát ra tiếng vang ‘keng keng’, khi nó dừng lại, Lăng Mặc cũng từ từ mở mắt ra.
“Đứa trẻ, cậu ngủ có ngon không?” Bác sĩ Gray mỉm cười hỏi.
“Lâu rồi tôi chưa ngủ sâu như vậy.”
“Chúng ta có thể coi đây là một khởi đầu mới. Cậu đang dần buông bỏ từng chút một.”
“Bác sĩ, có một câu chuyện mà bà nhất định phải nghe.” Lăng Mặc thong thả ngồi dậy.
“Câu chuyện gì?” Bác sĩ Gray rất hứng thú hỏi.
“Có một thợ săn đi săn trong một khu rừng rậm, không may ngã vào một cái bẫy, gãy mất một chân. Ông ta một mực chờ đợi người tới cứu mình, nhưng nguyên một ngày trôi qua không có ai tới cứu cả. Vì vậy thợ săn quyết định tự mình leo lên. Cho đến chạng vạng tối hôm sau, ông ta mới vất vả trèo ra khỏi cái bẫy.”
“Tôi đã từng nghe qua câu chuyện này rồi.” Bác sĩ Gray gật đầu, rồi kể tiếp câu chuyện của Lăng Mặc “Thợ săn kia vất vả trèo ra khỏi cái bẫy, đúng lúc có một người đi ngang qua thấy ông ta, vì vậy liền hỏi chuyện gì đã xảy ra. Thợ săn nói mình bị ngã vào bẫy gãy chân, không có ai tới cứu cả, vì vậy chỉ có thể tự mình trèo lên. Người đi ngang qua khó hiểu hỏi ông ta, nếu ông bị té gãy chân thì làm sao có thể tự mình leo ra khỏi cái bẫy sâu như vậy được? Thợ săn nghe thế chợt cảm thấy cả người không còn sức lực, lại ngã xuống bẫy một lần nữa, không còn trèo lên.”
“Đúng vậy.” Lăng Mặc nói xong, rời khỏi căn phòng, bị đám hộ vệ kia đưa đi.
Bác sĩ Gray đứng đó khoảng mấy chục giây, rồi xoay người nhìn về phía bức tường thủy tinh, vẻ mặt khổ sở lắc đầu với West.
“Thế nào, câu chuyện kia là ý gì?” Duke không hiểu nhìn West.
“Ý chí khao khát được sống đã khiến tên thợ săn kia leo lên khỏi cái bẫy, khi hắn mất đi ý chí khao khát được sống trong phút chốc kia, hắn lại rơi vào bẫy.” West trả lời.
“Cái này thì em hiểu. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Lăng Mặc?”
“Lăng Mặc chính là tên thợ săn kia, còn Lộ Kiêu chính là ý chí để Lăng Mặc tiếp tục sống. Nếu chúng ta lấy đi đoạn trí nhớ này, thì cũng đẩy Lăng Mặc rơi vào hố sâu. Trừ phi chúng ta thanh tẩy sạch sẽ đầu óc của Lăng Mặc, tất cả nhận biết của cậu ta, tất cả tri thức lẫn tư duy đều xóa sạch hết, nếu không cậu ta vĩnh viễn sẽ không buông bỏ được Lộ Kiêu. Nhưng nếu như xóa sạch mọi thứ của cậu ta, như vậy coi như chúng ta mất trắng, không còn dùng gì được.” West lui về sau và nhắm mắt lại.
“Em không hiểu! Tại sao một người lại có chấp niệm sâu sắc một người khác như thế chứ?” Duke không hiểu nhíu mày.
“Nếu như cậu ở nơi rét lạnh nhất của mùa đông, đã xem hoa Kim Ngân nở rộ, cậu cũng sẽ không thấy hoa nào xinh đẹp bằng. Nếu như cậu đã sớm quen với cô độc, bỗng nhiên có một người bồi bên cạnh cậu không rời, từ đây cậu không còn phải chịu cô độc nữa. Lăng Mặc cũng giống vậy đấy.”
(Kim Ngân hay nhẫn đông là loài thực vật bản địa của miền Bắc Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên.)
<img alt=Kim-ngan src="https://static./chapter-image/tai-sao-anh-lai-thich-toi/2018-09-kim-ngan.png" data-pagespeed-url-hash=1028098335 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Chúng ta nên làm gì đây? Lỡ như có một ngày cậu ta được tập đoàn Cự Lực cứu đi, còn không bằng giết cậu ta ở đây luôn cho rồi.”
“Duke, đừng nóng nảy. Thành La Mã không thể xây xong trong một ngày được, chúng ta phải kiên nhẫn.” West im lặng suy nghĩ, hắn đang chơi một đồng xu trong tay, mặt úp mặt ngửa liên tục thay đổi “Thật ra thì phương pháp thôi miên lợi hại nhất, là để cậu ta tự nghĩ rằng, mình vẫn còn một Lộ Kiêu khác.”
“Cái gì?”
West thở ra một hơi rồi đứng dậy “Vẫn còn một câu chuyện khác tương tự như câu chuyện của tên thợ săn— Có một người sắp chết đuối, hắn túm được nhúm cỏ ven bờ, dựa vào ý chí chống đỡ cho đến khi có người cứu hắn lên bờ. Nhưng sau khi được cứu, người khác nói cho hắn biết, mặc dù trong tay anh nắm chặt một nhúm cỏ, nhưng nhúm cỏ này đã bị người khác nhổ ra rồi.”
Nghe đến đây, Duke bật cười.
“Em hiểu rồi. Chúng ta có thể cho cậu ta một người để cậu ta có lý do tiếp tục cố chấp. Chẳng qua là… Không biết nên trồng lý do này vào đầu Lăng Mặc như thế nào, chọn ai để thay thế Lộ Kiêu trở thành sự cố chấp của Lăng Mặc, đó cũng là một vấn đề.”
“Chúng ta chơi một trò chơi đi, được không?” West nghiêng mặt sang cười hỏi.
“Thầy, mặc dù thầy rất thích chơi trò chơi, nhưng cho em xin được phép đứng bên ngoài nhìn nha.”
Ngay trong lúc Khúc Quân đang lăn lộn trên giường, cửa phòng của cậu mở ra, Khúc Quân soạt một tiếng ngồi dậy, trong lòng lo lắng.
Cậu còn chưa nghĩ ra cách ở lại thì Duke đã tới.
Còn chưa hết một tuần mà, chẳng lẽ bọn họ định đưa cậu rời khỏi đây sớm?
“Hey, Nghiêm Cẩn. Có một trò chơi, chúng tôi định mời anh tham gia một phen.”
“Trò chơi? Đấu địa chủ? Hay là CS? » Khúc Quân ngoẹo đầu, vẻ mặt coi thường, nhưng trong lòng lại lo lắng muốn chết.
(CS: Counter Strike : game bắn súng đối kháng theo góc nhìn người chơi.)
Cho dù muốn tôi tham gia chơi chung, nhưng tôi không muốn chơi với đám áo blouse trắng điên tửng mấy người, tôi muốn chơi với Lăng Mặc !
…Khoan đã, thật ra độ điên của Lăng Mặc cũng không thấp đâu !
===Hết chương 59===
Tác giả có lời muốn nói : DAY 59.
Khúc Quân : Em muốn chơi trò chơi với anh !
Lăng Mặc : Trò gì ?
Khúc Quân : Hình như là dã chiến ?
Lăng Mặc : Được.
Khúc Quân : Anh đè em làm gì ? Anh kéo #&*&#$ của em làm gì !
Lăng Mặc : Dã chiến.
Khúc Quân : Cái bép ! Là chiến đấu với người khác ! Tránh ra cho tiểu gia !
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
67 chương
93 chương
11 chương