Vô Ưu lấy thảo dược tìm được ra, đặt ở trong ấm sắc thuốc, nghĩ đến khi Cung Ly Lạc uống thuốc này vào, rất nhanh nàng sẽ có thể mang thai hài tử, tâm tình thật tốt, không nhịn được ca hát. Cung Ly Lạc đứng ở bên ngoài phòng dược, nghe tiếng hát vui sướng của Vô Ưu, nụ cười bên môi, càng ngày càng đậm. Vô Ưu có tiểu tâm tư, hắn biết, cũng cảm động. Nhưng, cảm động là một chuyện. Thân thể Vô Ưu, thật sự vẫn chưa thích hợp có hài tử, tốt nhất nên đợi một hai năm nữa. Mà Phong Thành Quang cũng nói cho hắn biết, lúc trước Vô Ưu rơi xuống vách đá cao như vậy, có thể còn sống sót, đã là kỳ tích, có thể có hài tử hay không, còn phải đợi xem xét lại vết thương, khi mang thai hài tử, một chút sai lầm cũng không được có, nếu không thì là một xác hai mạng. Hôm nay đại thế chưa ổn định, hắn quyết định sẽ không để cho Vô Ưu mạo hiểm như vậy. Hậu quả, cả đời Cung Ly Lạc hắn, cũng không chịu nổi. Cất bước, đi vào phòng dược. "Ưu nhi, lại phối thuốc gì?" Vô Ưu nghe vậy, cười, "Ca ca, một loại đại bổ thuốc!" Cung Ly Lạc cưng chiều điểm lỗ mũi Vô Ưu một cái, "Để cho ta uống hay sao?" "Ừ ....!" Cung Ly Lạc ở sau lưng Vô Ưu, ôm lấy Vô Ưu, đầu đặt trên bả vai Vô Ưu, "Ưu nhi. . . . . ." "Ân!" "Có thể không uống thuốc hay không, mấy ngày nay, ngày ngày uống thuốc, miệng rất đắng, ăn cái gì cũng không có khẩu vị!" Vô Ưu nghe vậy, kinh ngạc, con ngươi nheo lại. Chẳng lẽ có người nào đó mật báo cho Cung Ly Lạc? Lại ha ha nở một nụ cười, "Vậy thì tốt, mấy ngày nay cũng không cần uống!" Nói xong, ném thuốc cầm trong tay, khoác cánh tay Cung Ly Lạc, "Đi, ta nấu cơm cho ngươi ăn!" "Ta giúp ngươi rửa thức ăn, cắt thức ăn, nhóm lửa!" Vô Ưu nhíu mày, "Không bằng, hai chúng ta cùng làm thức ăn đi!" "Uh, như thế rất hợp ý ta!" Vô Ưu đột nhiên dừng bước, Cung Ly Lạc cũng lập tức dừng lại, cưng chìu nhìn Vô Ưu, "Thế nào?" Con ngươi Vô Ưu khẽ chớp chớp, nước mắt từ từ tràn ra, sương mù mông lung, "Ca ca, ngươi nói, lúc nào thì, tất cả những chuyện xấu này mới có thể kết thúc, chúng ta mới đi tìm thuốc giải cho ngươi?" Cung Ly Lạc nhìn, tim đau nhói, nhẹ nhàng ôm Vô Ưu vào trong ngực, "Ưu nhi, không sợ, không sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở cùng với ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ ngươi lại, một mình rời đi!" Tiểu tâm can của hắn. Lá gan lớn như vậy, không sợ trời, không sợ đất. Lại sợ hắn rời đi. Không phải loại, xoay người trong chớp mắt, mà là loại an giấc nghìn thu. . . . . . "Đây chính là do ngươi nói, ngươi mà dám gạt ta, ta nhất định không tha thứ cho ngươi!" "Là ta nói, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, cả đời này không rời, cả đời này không xa!" Cơm tối, có hơi cháy, thức ăn, có hơi mặn. Nhưng, Cung Ly Lạc và Vô Ưu, ăn say sưa ngon lành, thỉnh thoảng nói vài lời giải trí, đều là Vô Ưu nói, Cung Ly Lạc nghe. Cung Ly Lạc nghĩ, sự vui vẻ trong mười năm này, cộng lại, cũng không nhiều bằng một phút đồng hồ khi ở chung một chỗ với Vô Ưu. Sau khi ăn xong, hai người tay trong tay, đi dạo trong vườn hoa. Tình ý lưu luyến. Minh vương phủ. dien?dan le quy don Cung Minh nhìn vò rượu trong tay, cố gắng nghe ẩn vệ bẩm báo. "Ngươi nói, nàng làm thức ăn, ăn ngon không?" Ẩn vệ không nói gì. Cung Minh bật cười, "Đi xuống đi!" "Dạ!" Một người lui ra, một người lại tiến lên trước, dựa người vào nói nhỏ bên tai Cung Minh mấy câu. Cung Minh cười lạnh, "Lá gan của Cung Thạc và Cung Hằng cũng quá lớn, cũng không nhìn xem Lâu Ngoại Lâu là địa bàn của ai, lại dám đến Lâu Ngoại Lâu nói chuyện, ngu ngốc!" "Vương Gia, có nên nói cho Lạc vương biết hay không?" "Không cần, Cung Ly Lạc, thông minh hơn chúng ta, mưu kế sâu hơn, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi biến hóa, lúc hắn cần giúp đỡ, ra tay cho tốt!" "Dạ!" Ẩn vệ lui ra, lại gặp một nữ tử, dáng người uyển chuyển đến gần Cung Minh. Nhưng, chỉ chốc lát sau. "Mang xuống, loạn côn đánh chết!" "Vương Gia tha mạng, tỳ thiếp cũng không dám nữa!" Nhưng, trừ máu tươi ba thước, thân chôn hoàng thổ, không còn gì khác. Lâu Ngoại Lâu. Cung Thạc, Cung Hằng đợi hồi lâu, cũng không thấy Cung Minh Duệ đến. Trong lòng huynh đệ hai người vô cùng tức giận, nhưng một câu cũng không nói được. "Trở về thôi!" Cũng đang lúc xoay người, nhìn thấy người tới, khiến cho hắn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, thân thể mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. . . . . .