Mới vừa dọa lão già kia sợ hãi không nhẹ, chờ một lát trở về, lại uy hiếp lợi dụng, bảo đảm lão già sẽ không dám điều chế thêm thuốc khống dục cho Cung Ly Lạc. Dĩ nhiên, chuyện Thân Đồ Thiên Tuyệt là đồ đệ của lão già, Vô Ưu lại không ngờ. Ăn no bụng, Vô Ưu lấy khăn tay ra lau khóe miệng, rồi ưu nhã đứng dậy, đi ra ngoài. Trên đường, bị một nam tử mặc bạch y ngăn cản. Nam tử mặc bạch y kia, dáng dấp không tệ, nhưng, Vô Ưu nhìn thấy, chỉ thấy vô vị tẻ nhạt, một chút đáng xem giống Cung Ly Lạc cũng không có. Càng nhìn càng thấy chán ghét. "Tại hạ Phượng Kinh Vũ, không biết cao tính đại danh của cô nương là gì, nhà ở nơi nào!" Vô Ưu nhíu mày, "Ngươi muốn làm gì?" "Không muốn làm gì, chỉ muốn cùng cô nương, kết giao bằng hữu!" "Cùng ta kết giao bằng hữu, mong muốn cũng không nhỏ, ngươi chắc chắn. . . ?" "Dĩ nhiên chắc chắn!" Phượng Kinh Vũ nói xong, ném cho Vô Ưu một gương mặt thô bỉ. Trong con ngươi là tình thế trước mặt. Vô Ưu cười lạnh, "Xuân Vũ, Hạ Hà, Thu Đường, Đông Tuyết, chào hỏi người bằng hữu mới này của ta một chút, nhớ, nhất định phải đánh hắn, ngay cả nương hắn cũng nhận không ra mới thôi!" "Dạ!" Gần như trong nháy mắt, bốn nha hoàn nhanh chóng tập kích Phượng Kinh Vũ. Hai người tấn công bên trên Phượng Kinh Vũ, hai người tấn công bên dưới Phượng Kinh Vũ, bốn người phối hợp không chê vào đâu được. Đây cũng là lần đầu tiên họ ra tay trước mặt Vô Ưu, tự nhiên sẽ biểu hiện tốt một chút. Chính là đánh Phượng Kinh Vũ mặt mũi bầm dập, mắt cũng sưng lên. "Các ngươi, các ngươi. . . . . ." Phượng Kinh Vũ kinh ngạc. Lần đầu tiên, bị một đám người đánh đến thê thảm như vậy. Lúc quay đầu lại, thấy Thân Đồ Thiên Tuyệt đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn, há miệng muốn nói gì đó nhưng khóe miệng lại vô cùng đau đớn. Sau khi Vô Ưu nhíu mày, mang theo sáu nha hoàn rời đi. Đợi sau khi Vô Ưu rời đi, Thân Đồ Thiên Tuyệt tiến lên, đỡ Phượng Kinh Vũ đứng dậy. "Ngươi. . . . . ." "Nàng là người sư phụ quan tâm, ta không thể ra tay với nàng!" Phượng Kinh Vũ nổi giận. Chuyện này, bất luận như thế nào, hắn đều nuốt không trôi. Thù này không báo, không phải là quân tử. Thạc vương phủ. Cung Thạc hỏi Cung Hằng, "Ngươi nói xem, những lời đó của Cung Ly Lạc là có ý tứ gì?" "Không rõ lắm, chỉ là, cũng có khả năng, hắn đã sớm biết mưu tính của chúng ta!" Cung Thạc cắn răng, "Đi, đi đến Duệ vương Phủ, gặp Cung Minh Duệ!" "Ca. . . . . ." "Bây giờ, chỉ với sức của chúng ta, muốn lật đổ Cung Ly Lạc là chuyện không dễ dàng gì, không bằng, chúng ta để Cung Minh Duệ ra tay, dù sao, phía sau hắn còn có phụ hoàng làm chỗ dựa!" Trong nháy mắt Cung Hằng hiểu rõ, Cung Thạc là muốn mượn đao giết người. "Tốt!" Duệ vương Phủ. "Quốc sư, như thế nào?" "Là trúng độc, chỉ là, Duệ vương, làm sao ngươi lại trúng loại độc này?" "Bổn vương cũng không biết, chính là ngày đó. . . . . ." Cung Minh Duệ kể lại chuyện hôm đó gặp Vô Ưu ở Lâu Ngoại Lâu, nghe xong quốc sư liền nhíu mày. "Vô Ưu Quận chúa. . . . . ." Người nên chết vào mười năm trước, hôm nay vẫn còn sống, còn nhanh như vậy đã danh dương thiên hạ. Là Cung Ly Lạc dùng trăm phương ngàn kế, hay là, tất cả, đều do có người khác giúp đỡ nàng, khiến nước chảy thành sông. "Quốc sư, độc này của Bổn vương, có thể giải không?" Cung Minh Duệ hỏi. Bây giờ, mỗi ngày đều có mỹ nhân vây quanh, nhìn, sờ, nhưng không làm được, rất là khó chịu. "Có, chỉ là tương đối phiền toái, Duệ vương chờ mấy ngày, đợi vi thần chuẩn bị thảo dược xong sẽ giải độc cho Duệ vương!" Cung Minh Duệ nghe vậy, vô cùng mừng rỡ. "Như thế thì làm phiền quốc sư!" Quốc sư cười, đứng dậy, cáo từ, rời đi. Mặt Cung Minh Duệ từ từ lạnh xuống. Cung Ly Lạc, Vô Ưu. . . . . . Nắm tay nắm chặt, tiếng rắc rắc rắc rắc vang lên. . . . . . Bên ngoài kinh thành, trên đường lớn. Mấy trăm con ngựa lớn, người trên lưng ngựa, từng người một lưng hùm vai gấu, mặt mũi dữ tợn, tất cả tay cầm đại đao, đợi Thái tử Tam quốc đến, người cầm đầu giơ tay, "Nhớ, để lại mạng chó của Thái tử Tam quốc!" "Dạ!" "Giết!" diendan.l.e.q.u.y.d.o.n.com "Thái tử, không xong, phía trước có thích khách!" Bùi Ngọc, Cô Vân Sở, Hoàn Nhan Cảnh kinh hãi. "Có thích khách, có thích khách. . . . . ." Những người đó, từng người một mặc xiêm áo bằng vải thô, trên khuôn mặt, khắp nơi đều là vết đao, vô cùng dữ tợn, kinh khủng. Giết người, không hề nương tay. Tất cả đều có võ nghệ cao cường, đi đến chỗ nào, tử thương (người chết và bị thương) vô số. Bùi Ngọc, Cô Vân Sở, Hoàn Nhan Cảnh, liều mạng chém giết, mới mở được một đường máu, điều khiển ngựa chạy thục mạng. Mà sứ thần đi theo, tùy tùng, đều chết hết, cuối cùng hóa thành một vũng máu, hòa tan vào trong đất bùn, yên lặng không một tiếng động. Ngôi miếu đổ nát. Bùi Ngọc, Cô Vân Sở, Hoàn Nhan Cảnh, cả ba người ở cùng một chỗ, cũng không có ai mở miệng nói chuyện. Trong ngôi miếu đổ nát, tĩnh mịch lại khiến cho người ta có cảm giác hoảng sợ. Không cần nghĩ, cũng biết, lần ám sát này là do Cung Ly Lạc ra tay, nhưng mà, tại sao lại bỏ qua cho ba người bọn họ? "Các ngươi nói xem tiếp theo nên làm thế nào?" Bùi Ngọc có chút thiếu kiên nhẫn hỏi. Tới Đông quốc, Tam quốc sớm đã thương lượng với nhau, chỉ cần nắm được Đông quốc, Tam quốc sẽ chia đều, bây giờ, Đông quốc chưa tới tay, thân phận địa vị của ba người bọn họ, thậm chí là tính mạng, cũng đều gặp nguy hiểm. "Thiên tính vạn tính, lại không có tính đến, sự xuất hiện của Vô Ưu Quận chúa, nếu không, Cung Ly Lạc nhất định sẽ không ra tay nhanh như vậy!" Cô Vân Sở nói xong, khẽ thở dài một cái. Hôm nay Cung Ly Lạc, vì cho nữ tử hắn mến yêu một cuộc sống an ổn, không chút cố kị quấy nhiễu Tam quốc, sau đó hắn mang binh bình loạn, nhân cơ hội tiêu diệt Tam quốc. Mà bọn họ lại quá ngu ngốc, mang cổ của mình, đưa đến trước mặt Cung Ly Lạc, mặc cho Cung Ly Lạc chém giết. "Vẫn là câu nói kia, chỉ cần có Vô Ưu Quận chúa trong tay, Cung Ly Lạc, chắc chắn mang Đông quốc, thậm chí là cả thiên hạ, hai tay dâng lên!" Hoàn Nhan Cảnh nói. Bùi Ngọc hừ lạnh, "Ban đầu là ai nói, có thể sống bắt Vô Ưu Quận chúa, kết quả là. . . . . ." Người được phái đi, một cũng không trở lại. Mà chắt trai của Tuyên Văn Trưởng công chúa, cũng được người cứu về. Ba người, ngươi một lời, ta một câu, lời nói càng ngày càng không hợp ý nhau. Hoàn Nhan Cảnh đứng lên, "Ta muốn trở lại kinh thành, hai người các ngươi thì sao?" "Dĩ nhiên là đi cùng nhau!" Hoàn Nhan Cảnh cười lạnh. Chỉ cần diệt được Cung Ly Lạc, trở về nước thì quyền thế, tài phú, danh lợi vẫn như cũ, nếu Cung Ly Lạc vẫn còn sống, khi trở về, thật sự cái gì cũng không có. Lạc vương phủ. "Thật sao?" Cung Ly Lạc lạnh giọng hỏi. "Dạ, Vương Gia, ba người bọn hắn lại quay lại, lặng lẽ lẻn vào Thạc vương phủ, Vương Gia, có muốn hay không. . . . . ." Cung Ly Lạc lắc đầu, "Không cần, bí mật giám thị là được rồi, rất nhanh, đáp án Bổn vương muốn, sẽ nổi trên mặt nước!" "Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng Vương Gia!" Cung Ly Lạc bật cười, "Đây đều là công lao của các ngươi, nhớ kỹ, Bổn vương có lợi, các ngươi cũng đều có phần!" "Vương Gia, vậy thì lúc nào chúng ta động thủ?" "Khi chân tướng rõ ràng, thiết kỵ (đội quân tinh nhuệ) sẽ tiến vào Tử Cấm thành!" "Dạ!" Ảnh vệ mừng rỡ lên tiếng trả lời, lui ra. Cung Ly Lạc đi ra khỏi thư phòng, thấy Cung Nhất vui vẻ đi tới, "Ưu nhi đâu?" "Quận chúa ở phòng dược, không biết đang làm cái gì, không cho bất kì kẻ nào đến gần!" Cung Ly Lạc nghe vậy, con ngươi lạnh buốt, trong nháy mắt lại nhu hoà. Tràn đầy hạnh phúc. Đi tới phòng dược. Cung Nhất thất thần tại chỗ. Nghiêng đầu, có lẽ, khả năng thay đổi sắc mặt của Cung Ly Lạc, là đứng đầu.