"Là phụ hoàng, nhưng chưa chắc là phụ thân ruột, dù là phụ thân ruột, nhưng tâm lại đen tối, ruột phổi thối nát, bất công đến mức khiến tâm người băng giá!" "Cung Ly Lạc. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu hét lớn, "Ngươi nhất định phải khiêu chiến uy nghiêm của trẫm sao?" "Uy nghiêm?" Cung Ly Lạc chê cười, gằn từng tiếng băng hàn thấu xương nói: " Uy nghiêm của ngươi, lúc ngươi giả vờ thương yêu ta, cưng chiều ta, đẩy ta lên đầu ngọn sóng để giết ta, lúc phái người ám sát ta, cũng đã không còn tồn tại, cho nên, ngươi không có tư cách nói về uy nghiêm với ta!" Thân thể Đông Hoàng Cung Diệu cứng lại, ngã ngồi ở trên ghế rồng, nhắm mắt hỏi, "Cho dù là dùng giang sơn Đông quốc để đổi, cũng không có đường sống sao?" "Không có!" Cung Ly Lạc nói như đinh đóng cột, cầm tay Vô Ưu thật chặt. Vì Vô Ưu, thiên hạ này, hắn nhất định muốn. Mà thiên hạ này, nếu hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể dựa vào hai tay của mình mà đi tranh đoạt. "Lạc nhi. . . . . ." Cung Ly Lạc cắt đứt lời nói của Đông Hoàng Cung Diệu, âm thanh lạnh nhạt nói: " Nếu như ngươi gọi ta đến đây, chỉ vì muốn nói với ta những lời không quan trọng này, thì hãy thu hồi bộ dạng làm bộ làm tịch của ngươi, phụ từ tử hiếu, đừng khiến cho ta cảm thấy, ngươi đã rất ác độc, mà hôm nay, còn vô cùng ghê tởm. . . . . ." Nói xong, nhắm mắt nói với Vô Ưu, "Ưu nhi, chúng ta đi!" Trời đất bao la, chỉ có Vô Ưu của hắn, là thật tâm chân ý đối tốt với hắn. Vô Ưu gật đầu, mặc cho Cung Ly Lạc dắt mình đi ra ngoài. Đông Hoàng Cung Diệu tức giận một câu cũng không nói được. Rốt cuộc là sai lầm rồi. d.ien đ.an l.e.q.u.y.d.o.n "Lạc nhi, phải làm gì, phải làm gì, ngươi mới có thể tha thứ cho ta?" Đông Hoàng Cung Diệu hô to. "Tiếp tục tìm đường chết, hoặc chết trong tay ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi!" Ôn hoà, không mặn không nhạt, âm thanh không chút cảm tình truyền đến, đánh vào trái tim của Đông Hoàng Cung Diệu. Đau đớn năm đó bị Ly phi phản bội, lần nữa cuốn tới. . . . . . Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu trực tiếp xuất cung, cẩn thận đỡ Vô Ưu lên xe ngựa, trở về Lạc vương phủ. Vừa về tới Lạc vương phủ, Cung Nhất lập tức tiến lên, "Vương Gia, đã tra được nội dung mật hàm. . . . . ." Cung Ly Lạc nheo mắt, "Nói!" "Nội dung mật hàm, đại khái là, Vương Gia ngài mới là con trai ruột của hoàng đế, năm đó Ly phi sinh non là bị người hãm hại. . . . . ." Cung Ly Lạc nhíu mày, giơ tay ý bảo Cung Nhất không cần nói nữa, "Đi xuống đi!" Cung Nhất lập tức lên tiếng trả lời rồi lui ra. Là thị vệ đứng đầu bên cạnh Cung Ly Lạc, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tất nhiên Cung Nhất đã suy nghĩ thích đáng. Một mình Cung Ly Lạc đứng trong sân, Vô Ưu nhìn, vô cùng đau lòng, tiến lên, từ sau lưng ôm lấy Cung Ly Lạc, "Nghĩ gì thế?" "Ưu nhi, ngươi nói xem, thi thể mẫu phi ở đâu?" Vô Ưu kinh ngạc, "Là sao?" "Phần mộ của mẫu phi ở đây, nhưng thi thể lại không thấy đâu, ngươi nói xem. . . . . ." Cung Ly Lạc nói xong, cầm tay Vô Ưu, "Ưu nhi, ngươi nhất định không được rời khỏi ta, nhất định không được. . . . . ." Vô Ưu bật cười, "Tại sao ta lại rời khỏi ngươi?" Nam tử trong thiên hạ, thiên thiên vạn vạn, người ưu tú như Cung Ly Lạc, không phải là không có, nhưng, sẽ không có người nào giống như Cung Ly Lạc, nhặt nàng về, hết lòng dưỡng dục (nuôi dưỡng và dạy dỗ) năm năm. Cung Ly Lạc đã sớm cảm thấy mưa gió sắp tới, hôm nay lấy được tin tức, U Minh cung cũng chuẩn bị tranh giành thiên hạ. . . . . . "Ca ca, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, Vô Ưu đều sẽ ở bên cạnh ca ca, không xa không rời!" Đây là lời thề, cũng là lời cam kết. Dịch quán. Hoàn Nhan Cảnh phái một ngàn người đi ra ngoài, nhưng một người cũng không trở về, kinh hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi. "Mưu sư, ngươi xem. . . . . ." Nam tử trung niên do dự một chút, "Một kích không trúng, không bằng, chúng ta đổi biện pháp!" "Biện pháp gì?" "Xuống tay từ trên người Vô Ưu Quận chúa, chỉ cần Vô Ưu Quận chúa ở trong tay chúng ta, còn sợ Cung Ly Lạc không khoanh tay chịu trói!" Sau khi Hoàn Nhan Cảnh trầm tư một lát, gật đầu. . . . . .