Lúc ra khỏi cửa, Vô Ưu còn thận trọng đeo bao tay lên, mang đàn theo, phía dưới thân đàn, có một chỗ trống, vừa đúng lúc có thể để môt thanh chủy thủ! Xe ngựa được chuẩn bị ổn thỏa, Cung Ly Lạc đỡ Vô Ưu lên xe ngựa. "Cung Nhất. . . . . ." "Có thuộc hạ!" Cung Ly Lạc hơi híp mắt lại, " Tùy cơ ứng biến, nếu trước khi trời sáng, ta vẫn chưa trở lại, ngươi biết phải làm như thế nào đúng không?" "Hồi vương gia, thuộc hạ biết!" Cung Ly Lạc gật đầu, lên xe ngựa. Lần này, điều khiển xe ngựa là Cung Nhị, bên cạnh còn có hai mươi thị vệ, từng người một, đều võ nghệ cao cường, lấy một địch một trăm. Bên trong xe ngựa, Vô Ưu cầm tay Cung Ly Lạc, "Lần này, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta!" Cung Ly Lạc nắm chặt tay Vô Ưu. Trên đường cái, vô cùng yên tĩnh, cũng không có âm thanh phu canh điểm canh, tĩnh mịch, lại mang theo sát khí. "Ca ca. . . . . ." Vô Ưu thấp giọng kêu. Cung Ly Lạc khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ, đưa tay đến chỗ nhô ra bên cạnh xe ngựa, nhẹ nhàng ấn xuống một cái, két một tiếng. Xe ngựa chợt dừng lại, gần như trong nháy mắt, mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng bay đến, mười thị vệ nhanh chóng rút kiếm, cản những mũi tên nhọn. Những mũi tên nhọn dính trên xe ngựa, không đâm vào được, cũng sẽ không thể đâm vào. Gần như trong nháy mắt khi những mũi tên nhọn được bắn đến, Cung Ly Lạc phi người ra, giống như ma quỷ, lần nữa trong chớp mắt, đã bay lên nóc nhà, vươn trường thương trong tay, chỉ thấy đầu người, từ nóc nhà lăn xuống, huyết tẩy đỏ cả bầu trời đêm. Lúc tất cả thích khách còn chưa kịp nhận ra, đã đưa bọn họ xuống Hoàng Tuyền. Những thích khách đứng ở trước xe ngựa không còn một người sống sót. "Vương Gia. . . . . ." Cung Nhị thấp giọng kêu. Cung Ly Lạc vung tay lên, "Vào cung!" Mặc kệ là do ai phái tới, đều không quan trọng, hôm nay, giết không tha. . . . . . Chui vào trong xe ngựa, Vô Ưu cười với Cung Ly Lạc, con ngươi sáng chói rực rỡ, không hề bởi vì bị ám sát mà e ngại, cười đến ấm lòng. Vươn tay đến trước mặt Cung Ly Lạc. Cung Ly Lạc nắm chặt, ngồi ở bên cạnh Vô Ưu, "Sợ sao?" Vô Ưu lắc đầu. Chém giết, có gì đáng sợ? Cửa cung. Thị vệ thủ cửa cung nhìn thấy những mũi tên nhọn trên xe Cung Ly Lạc thì nuốt một ngụm nước bọt, chẳng dám thở mạnh, cung cung kính kính nhường đường cho xe ngựa của Cung Ly Lạc vào cung. Ở trong cung, Thôi công công đã sớm đứng chờ, thấy Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu xuống xe ngựa, lập tức thỉnh an, "Nô tài ra mắt Lạc vương!" Cung Ly Lạc hừ lạnh một tiếng, dắt Vô Ưu đi tới Dưỡng Tâm điện, một tay nắm trường thương, Vô Ưu ôm cầm, khéo léo đi theo sau lưng Cung Ly Lạc. Thôi công công nhắm mắt, cũng đi theo phía sau. Dưỡng Tâm điện. l?ê q/úy đôn Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Ly Lạc, rồi liếc nhìn Vô Ưu bên cạnh Cung Ly Lạc, lại lần nữa nhìn Cung Ly Lạc. Phải nói dáng dấp của Cung Ly Lạc thực sự rất giống mẫu phi của hắn. Có lẽ, cũng bởi vì sự giống nhau này, không có chút nào giống hắn, hắn mới luôn luôn nghi ngờ. Trước kia, mặc dù Cung Ly Lạc đối với ngôi vị hoàng đế luôn không quan tâm, nhưng lại có âm mưu khác, đủ để tự vệ, cho dù kẻ nào làm Hoàng đế, cũng không dễ dàng trêu chọc hắn, hôm nay, vì nữ tử hắn yêu, hắn Phong Mang Tất Lộ (bộc lộ tài năng), chém giết phi phàm. Hơn nữa thanh trường thương kia, còn nhỏ máu, tỏ rõ, mới vừa rồi chắc chắn đã trải qua chém giết. "Lạc nhi. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu thấp giọng kêu, Cung Ly Lạc ngước mắt, trong con ngươi, đều là châm chọc, nở mọt nụ cười châm chọc. Cười, nhưng trong mắt lại băng hàn thấu xương (lạnh như băng), không rõ tâm tư. Yên lặng không nói gì. Trong nháy mắt tim Đông Hoàng Cung Diệu đau nhói, "Lạc nhi, hôm nay kêu ngươi vào cung, là có chút chuyện, muốn chứng thực với ngươi!" Cung Ly Lạc cười lạnh, "Hoàng thượng, không cần chứng thực với ta, dù là chuyện gì, trong lòng ngươi hiểu rõ là được, cho dù ngươi không hỏi ta, ta cũng sẽ không tôn kính ngươi!" Hắn, không quan tâm. "Lạc nhi, ta là phụ hoàng của ngươi. . . . . ." Cung Ly Lạc hì hì cười ra tiếng, cả người phát ra khí lạnh âm u, gắn từng tiếng nói....