"Ta biết, nhưng ta vẫn muốn ở bên cạnh nàng." Tâm sự của bản thân bị đào ra, Trà Bá Trọng có chút lúng túng không biết nên làm thế nào. Manh Tử Hề thở dài một hơi, Tuyết Ẩn mặc dù không phải là một nữ nhân hồng nhan nhưng vẫn họa thủy, không biết sẽ còn làm khổ thêm bao nhiêu nam nhân nữa, thế này thì nàng sẽ chẳng chỉ khiến một nam nhân mệt thôi đâu. "Ngươi đừng nói với nàng được không, nàng sẽ né tránh ta mất." Trà Bá Trọng nói vội, Tuyết Ẩn là một người rất chậm tiêu về mặt tình cảm, đặt biệt là về phương diện tình yêu. Nếu như Tuyết Ẩn đã không có ý gì với hắn, vậy thì nếu nàng biết sẽ xa cách hắn, hắn không muốn vậy, lấy thân phận bằng hữu ở bên người nàng cũng tốt lắm rồi. Manh Tử Hề gật đầu, nàng không có ý xấu, nhưng nàng cảm thấy Tuyết Ẩn với Ly vương mới chính là trời sinh một đôi, ngay cả tới Mộ Hoàng cũng nhúng chân vào, huống chi là Trà Bá Trọng. Cũng không phải là nói Trà Bá Trọng không xứng với Tuyết Ẩn, mà là Mộ Hoàng và Ly Vương đều là những người bá đạo, tính chiếm hữu của hai người rất cao, cũng cực kỳ ưu tú, hơn nữa giữa Tuyết Ẩn và Ly Vương còn có tình cảm không bình thường, cho nên Trà Bá Trọng nhất định là không có đất diễn rồi. Manh Tử Hề và Trà Bá Trọng đứng túc trực ở bên ngoài, vẫn chưa rời đi. Một ngày trôi qua, không có người tới hỏi tội, hai ngày trôi qua, vẫn không hề có một ai tới. "Tuyết Ẩn, sao việc này đã qua ba ngày rồi vẫn không có động tĩnh gì hết vậy?" Manh Tử Hề lo lắng nói, có phải là quá yên tĩnh rồi không. Tuyết Ẩn chặt đứt cánh tay Xà Ngọc Kỷ, đây chính là Hoàng tử phi cả thiên hạ đều biết, nhưng bây giờ đến một gió làm lay cỏ cũng không có, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. "Không sao, thu dọn mọi thứ, trở về Xà gia thôi." Tuyết Ẩn nói, nàng đến học viện đã hơn một tháng, bình thường chỉ cần năm ngày là có thể được về nhà, nhưng đôi với nàng, Xà gia chẳng phải nhà mà trở về. Hôm nay trùng hợp là chu kỳ năm ngày về một lần, nàng quả thực cũng cần trở về, vẫn nến có ý kiến về việc này trong hôm nay hoặc ngày mai. ****Diendanlequydon***** Xà Ngọc Kỷ vẫn mặt mày tái nhợt nằm trên giường, ba ngày nay, cả người nàng ta gầy đi một vòng, Xà phu nhân nước mắt lưng tròng trực bên giường, vẻ mặt đau lòng. Đứa con bảo bối này chỉ mới tới Học Viện Hoàng Gia một chuyến về lại đột nhiên bị cụt một cánh tay, về sau Kỷ nhi làm sao cầm kiếm đây, về sau nàng tu luyện võ đạo thế nào đây. Con gái đáng thương của bà, sao số lại khổ như vậy. "Nương." Xà Ngọc Kỷ từ từ tỉnh lại, thấy Xà phu nhân đang thút thít, yếu ớt gọi. "Kỷ nhi, nương thương con quá." Thấy Xà Ngọc Kỷ tỉnh lại, Xà phu nhân khóc lóc nói. "Khóc cái gì chứ, chỉ là mất một cánh tay thôi mà." Xà Ngọc Kỷ lạnh lùng nói, một cánh tay mà thôi, người vẫn còn sống. "Kỷ nhi..." Xà phu nhân nghe nàng ta nói vậy thì kinh ngạc, bà ta trước giờ rất quen với tính cách của Xà Ngọc Kỷ, gặp chuyện như thế này đều làm nháo nhào lên một phen. Nhưng sao bây giờ lại... "Kỷ nhi, con không sao chứ?" Xà phu nhân thấy Xà Ngọc Kỷ như vậy, ngược lại càng thêm lo lắng, có phải đầu của nó bị đập phải đâu rồi không? "Nương mong con có chuyện sao?" Xà Ngọc Kỷ lạnh lùng nhìn Xà phu nhân, gương mặt tái nhợt mang theo lãnh ý. "Không có, là nương lo cho con." Xà phu nhân vội vàng giải thích, đây là đứa con gái mà bà ta yêu thương nhất, sao bà ta có thể mong con mình gặp chuyện. Chỉ là nàng thấy phản ứng đó của Xà Ngọc Kỷ lạ nên lo lắng thôi. Xà Ngọc Kỷ thấy mẫu thân mình kích động, khẩu khí không khỏi nhẹ nhàng đi, "Nương, con không sao, chỉ là một cánh tay mà thôi, chẳng phải là vẫn còn sống sao?" Ba ngày nay, nàng ta đã tỉnh táo lại, người kia nói rất đúng, nàng ta đã quá lỗ mãng và kích động, vì thế cuối cùng đã bị Tuyết Ẩn đánh ngược lại, tự hại bản thân.