"Một cánh tay, về sau con tu luyện võ đạo thế nào đây, nếu Nhị hoàng tử vì vậy mà đến từ hôn, như vậy thì phải làm sao đây?" Xà phu nhân hai mắt đẫm lệ, vừa lo lắng vừa đau lòng nói. "Nương là đang lo con sẽ thành phế nhân, không thể mang lại vinh hoa phú quý cho nương sao?" Xà Ngọc Kỷ lại lạnh lùng nhìn Xà phu nhân. Xà phu nhân lại ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Xà Ngọc Kỷ, vẻ mặt bị thương, đây là Kỷ nhi của nàng sao? "Kỷ nhi, sao lại nói mẫu thân như vậy?" Một cánh tay, cũng coi như là một vết thương, người làm mẹ đương nhiên rất đau lòng, nhưng Kỷ nhi lại nói với ba như vậy. "Không lẽ con nói sai sao, nếu con thành phế nhân, phụ thân có phải sẽ vứt bỏ con như vứt bỏ Tuyết Ẩn không? Nương có phải cũng sẽ bỏ lơ con, đi lấy lòng kẻ tiện nhân này?" Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, trước kia nàng hoàn hảo, là thiên tài, nhưng bây giờ nàng ta bị mất mộ tay, tương đương với một nửa phế nhân, sao còn có khả năng được bọn họ nâng niu dỗ dành trong lòng bàn tay. Chỉ là cụt mất một cánh tay mà thôi, thù mất cánh tay này, nàng nhất định phải lấy mạng Tuyết Ẩn để đổi. Nhất định! "Kỷ nhi, nương chưa bao giờ nghĩ như vậy, con chính là một phần máu thịt từ trong bụng ta mà ra mà." Xà phu nhân nhất thời cảm thấy như đang bị từng đao trong miệng đầy dao gắm của Xà Ngọc Kỷ phi tới. Đây là nữ nhi mình hoài thai mười tháng sinh ra, cho dù chỉ là cọng cỏ cũng nâng niu trong lòng bàn tay. "Nương, thực xin lỗi, Kỷ nhi không cố ý." Xà Ngọc Kỷ nói xin lỗi, sao nàng lại có thể nói mẫu thân mình như vậy, nương không phải là người như vậy. Chỉ là nàng bị hận ý làm đầu óc u mê, thấy ai cũng là kẻ thù, nàng ta không thể cứ tiếp tục như vậy. "Kỷ nhi, nương hiểu mà, con nghỉ ngơi cho thật tốt đi, nương sẽ lấy lại công đạo cho con." Xà phu nhân nhẹ lau khóa mắt, ôn nhu nói. Tuyết ẩn, ngươi chặt mất cánh tay nó, ta sẽ không bỏ qua ngươi, nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết. "Không cần, nương, chuyện lần này chắc chắn hoàng thượng sẽ không theo phía chúng ta đâu." Xà Ngọc Kỷ lạnh giọng nói. "Kỷ nhi?" Xà phu nhân kinh ngạc nhìn Xà Ngọc Kỷ, sao nó lại đột nhiên nói vậy? "Tuyết Ẩn một mình ác chiến với bán long, người có được thực lực này ở Bắc Ngung đế quốc đếm trên đầu ngón tay, hoàng thượng là người khôn khéo, tất cả đều lấy quốc gia làm trọng, lúc này ai cũng biết chuyện của Tuyết Ản, thì sẽ kiếm cớ bao che cho nàng, nếu tếp tục tra cứu, chúng ta không chiếm được lợi thế." Xà Nojg cKyr lạnh lùng nói, đều là nhờ hắc y nhân kia nói với nàng, quả thật như vậy, hơn nữa lần này vốn là nàng muốn giết Tuyết Ẩn, là nàng tài nghệ không bằng người. "Nhưng nương không thể bỏ qua được uất ức của con." Xà phu nhân lại khóc nói, cái tay cụt này đâu chỉ là uất ức, đây chính là thẳng thừng phế bỏ một người, phế đi nguồn sống của nàng đấy. "Uất ức?" Xà Ngọc Kỷ lạnh giọng lặp lại, "Chung quy là để đáp trả lại gấp trăm lần." Cái gì uất ức, cái gì thù hận, lúc này bọn ta phải nhịn, Tuyết Ẩn nó thể nhịn, thì Xà Ngọc Kỷ nàng cũng có thể nhịn. Ngươi có chỗ dựa, ta có người chỉ điểm ở sau, cuối cùng cái chết về kẻ nào còn chưa biết đâu. "Kỷ nhi uố cùng đã trưởng thành rồi." Xà phu nhân lệ nóng khoanh tròng, chặt đứt một cánh tay, đổi lấy sự trưởng thành của nàng, cũng là một chuyện tốt, không lỗ mấy, về sau cũng ít chịu khó hơn. Đôi mắt Xà Ngọc Kỷ toát ra hận ý, ẩn nhẫn, nhất định tìm được cơ hội, nhất định phải để Tuyết Ẩn trả một cái giá thật lớn. Đả thương sẽ không mang lại sự thương tổn sâu sắc nhất, mà là cướp đi mọi thứ mà nàng để ý và có được, dựa trên tình thần đả kích nàng, thương tổn nàng. Nàng ta sẽ từng bước cướp đoạt đi từng thứ mà Tuyết Ẩn có, thương tổn từng người đứng bên nàng.