"Bị coi là tháp cấm cả trăm năm là bởi vì nó sao?" Tuyết Ẩn để yên cho Manh Tử Hề băng bó vết thương cho mình, Tiểu Đoàn Tử vẫn nằm trong lòng nàng, không biết là đang hôn mê hay đang ngủ. "Chắc là vậy, nhưng mà trăm năm qua, không hề có tin tức nào nói có bán long trong Nam tháp, ngươi vừa đi vào thì xuất hiện ra một bán long, đúng là kỳ lạ." Manh Tử Hề cẩn thận băng bó vết thương cho Tuyết Ẩn. Nàng đã thấy qua đủ loại vết thương, nhưng nhìn thấy người của mình bị thương thì cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu và đau xót. "Cánh tay của Xà Ngọc Kỷ là do ngươi làm sao?" Trà Bá Trọng lo lắng hỏi, tình cảnh lúc đó mọi người đều chứng kiến, muốn né cũng né không được. "Con điếm đại tỷ kia, bị đứt tay là còn nhẹ đấy." Manh Tử Hề oán hận nói, người ta còn chưa kịp tới Nam tháp, ả đã chạy tới rồi. (Mavis: Amen, nguyên văn lời chị Tử Hề đấy, chị chửi thề cũng ghê lắm:v) Chẳng lẽ còn cho là Xà Ngọc Kỷ lo cho Tuyết Ẩn, giúp nàng đi đánh quái vật? Người nghĩ lại chưa chắc sẽ tin. Như lời Xà Ngọc Kỷ nói, đừng trách nàng nhẫn tâm, muốn trách chỉ có thể trách ả ngáng đường Tuyết Ẩn. Với lại, đừng trách Tuyết Ẩn vô tình, vũ nhục nàng, tổn thương nàng, hậu quả sẽ là sống không bằng chết. "Trà Bá Trọng, đừng lo, ta dám chặt tay nàng ta, đương nhiên là không sợ gì cả." Tuyết Ẩn bình thản nói. Nàng biết Trà Bá Trọng lo chuyện gì, Xà Ngọc Kỷ luôn được mọi người coi là thiên tài, còn là hoàng tử phi của Nhị hoàng tử, nàng ngang nhiên chặt tay nàng ta như vậy, đương nhiên sẽ có hạ chiêu, muốn Xà Ngọc Kỷ có khổ nhưng không thể kêu, chặt đứt cánh tay nhưng vẫn muốn nàng ta phải tươi cười chào đón với mình. Thấy vẻ mặt Tuyết Ẩn nhơ nhởn chẳng chút quan tâm, hắn chỉ có thể thở dài một hơi, "Vậy là tốt rồi." Cuối cùng vẫn không nói ra được câu kia: Ta sẽ bảo vệ ngươi! Nàng kiên cường cứng cỏi như vậy, cho dù không cần hắn bảo vệ, nàng vẫn có thể tự bảo vệ tốt bản thân, hắn chỉ cần cứ yên lặng bồi bên người là được rồi. Nghe bọn họ nói vậy, Manh Tử Hề cũng phản ứng lại, lo lắng nhìn Tuyết Ẩn, "Làm vậy thực sự không sao sao?" Gã hoàng đế này, còn có Nhị hoàng tử và toàn bộ Xà gia, có khi nào sẽ khiển trách Tuyết Ẩn, thậm chí còn bức tử nàng không? "Không sao, cùng lắm là trở mặt thôi, trở mặt với cả thiên hạ này." Đôi mắt Tuyết Ẩn lạnh lùng lướt qua, nếu quả thật bọn họ muốn làm thế với nàng, vậy thì nàng cũng không khách khí. "Tuyết Ẩn, lần này là phiền phức thật sự đấy , nếu cả hoàng thượng và Xà gia đều bắt giết ngươi, vậy thì ngươi sẽ..." Xà gia và hoàng thượng, cả hai phe đuổi giết nàng đương nhiên là nguy hiểm, dù sao một bên là vị hoàng đế có thể yên ổn tại vị nhiều năm, còn có Xà gia có thể leo đến vị trí thứ hai trong Tứ Đại Gia Tộc, họ đều không dễ chọc. "Nếu như trong lòng bọn họ có suy nghĩ, vậy thì bọn họ sẽ không làm vậy với ta." Trong mắt Tuyết Ẩn nổi lên hàn ý, điều này chủ yếu còn phải xem phân lượng của Xà Ngọc Kỷ trong lòng bọn họ. Nhưng một phen kinh đấu ác liệt cùng bán long này, nàng rất đảm bảo, Xà Ngọc Kỷ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, còn bản thân sẽ chẳng phải nhận phiền phức gì. "Từ Hề, chúng ta đi ra trước đi, để Tuyết Ẩn nghỉ ngơi." Trà Bá Trọng thầm hạ quyết tâm, cho dù Xà gia và hoàng hế đối xử với nàng thế nào, hắn nhất định sẽ cược với Trà gia, bảo vệ nàng. Manh Tử Hề gật đầu, buổi tối khuya đã không ngủ còn đánh nhau với bán long, đương nhiên sẽ rất mệt. "Tuyết Ẩn thật sự sẽ ổn sao?" Sau khi lui ra khỏi phòng, Manh Tử Hề lo lắng hỏi Trà Bá Trọng. "Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện." Trong đôi mắt Trà Bá Trọng lóe lên ánh sáng kiên định, nhất định phải bảo vệ nàng an toàn. "Trà Bá Trọng, ta khuyên ngươi nên sớm thu hồi trái tim ái mộ đó đi, đến cùng Tuyết Ẩn nàng ấy sẽ không thuộc về ngươi đâu." Manh Tử Hề sớm đã nhìn ra sự ái mộ của hắn dành cho Tuyết Ẩn, nhưng như vậy sẽ khiến bản thân hắn bị tổn thương mà thôi.