Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 312 : Chuẩn Bị Rời Đi
Hoàng Việt không ngừng tấn công, ép Lữ đại hiệp không thể không ngừng phòng thủ, người sau lúc này cực độ hoảng hồn rồi, càng đánh ông càng có thể xác định Hoàng Việt đã thực sự đột phá đến Hậu Thiên, hơn nữa không chỉ là Hậu Thiên sơ kỳ mà là Hậu Thiên trung kỳ, thằng nhóc Phong Mậu này, rốt cuộc nó đã có kỳ ngộ gì? Phải biết ông luyện võ, tu hành hơn 50 năm mới đạt đến cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ như ngày hôm nay đó a?
"Trời ạ..."
"Phong Mậu sư huynh là cường giả Hậu Thiên!"
"Phong Mậu sư đệ..." Yến Đức Nhuận lắp ba lắp bắp, nói không nên lời, đây chính là thực lực chân chính của Phong Mậu sư đệ sao, tại sao lại có thể đáng sợ đến vậy, phải biết đây là Lữ sư bá, Lữ sư bá chỉ thua một mình Thái Sư Phụ đó à...
"Không thể nào..." Từ Chính Sơ không thể tin nổi hai mắt của mình, hắn nhìn thấy điều gì? Phong Mậu có thể bức sư phụ của mình không ngừng bại lui, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Từ lúc nào tên Phong Mậu này lại đáng sợ đến vậy, như vậy chẳng phải vừa rồi tỷ đấu với mình đối phương ngay cả một phần mười thực lực cũng không dùng đến sao?
"Ta không tin!!!!!" Lữ Tĩnh Kỳ trong lòng điên cuồng gào thét, hắn không tin ở Võ Đang này, ngoài sư phụ ra, còn có một đệ tử có chiến lực mạnh hơn hắn, như vậy ngày sau khi hắn ngồi lên chức vị chưởng môn thì làm sao có thể phục chúng? Chẳng phải mộng tưởng bấy lâu nay của mình giờ đây tan thành mây khói sao?
"Đủ rồi!"
Thanh Phong chưởng môn lúc này liền hô, cho trận đấu dừng lại, ông xem đã đủ, đúng thật là cho dù Lữ Tĩnh Kỳ, đồ đệ ngoan của ông bộc phát toàn lực cũng không thể là đối thủ của đứa bé Phong Mậu này được, nhưng ông cũng không có chút nào phiền lòng, ngược lại thì ông càng vui mừng vì phái Võ Đang của mình nhân tài xuất hiện từng lớp.
"Phong Mậu chất nhi!" Phương Bác Dịch, Hậu Nguyên Châu, hai người này lúc này cũng cứng họng ra, không nói nên lời.
"Phong Mậu sư đệ...!" Các sư huynh đệ giờ phút này mới kịp hồi thần lại, Hoàng Việt cũng mỉm cười nhìn về phía đám người bọn họ, những ngày qua ở chung với những người này, cùng nhau luyện kiếm, luyện quyền cũng có rất nhiều kỷ niệm vui đó a...
"Mọi người giải tán đi, Phong Mậu sẽ tự mình đi tham dự đại hội lần này, còn nữa, chuyện này nhất định phải bảo mật, không được nói ra ngoài!"
"Vâng, sư phụ!"
"Vâng, thái sư phụ!"
Thanh Phong chưởng môn vừa nói xong, chúng đệ tử liền rời đi, hai trận chiến hôm nay quả thật khiến cho bọn họ bị đảo lộn nhận thức, ai ngờ được một vị đệ tử không quá nổi bật lại có thể đánh bại người đệ tử mạnh nhất cùng vị sư bá mạnh nhất, rốt cuộc Phong Mậu đã nhận được cơ duyên gì, đây có thể nói là một bước lên trời chứ? Tuy rằng trong giang hồ không thiếu chuyện hiếm lạ nhưng chuyện này vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp phải a...
Hoàng Việt sau khi nán lại cùng Thanh Phong chưởng môn hàn huyên đôi chút thì cũng quay trở lại phòng mình, hắn muốn từ biệt Yến Đức Nhuận sư huynh, sau đó sẽ tự mình lên đường, Hoàng Việt tuy rằng không quá vội nhưng hắn đã không chờ đợi được để kiếm một lượng lớn tích phân rồi, chỉ cần hắn kiếm được tích phân, có gì mà không thể làm đâu chứ, có thể trở thành Võ Lâm Minh Chủ, có thể về đất liền bảo vệ gia đình, có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của hệ thống, nói chung vì tích phân, gần như thứ gì Hoàng Việt cũng có thể làm ra được.
Có điều, Hoàng Việt ngồi trong phòng tu luyện mấy tiếng đồng hồ, vẫn không thấy Yến Đức Nhuận sư huynh đến, xem ra huynh ấy đã trốn mặt hắn rồi a, làm Hoàng Việt cũng có chút tức cười, cũng phải, bây giờ mình đường đường là người mạnh nhất sau Thanh Phong chưởng môn, huynh ấy nếu nói không có rào cản tâm lý khi đối mặt với mình mới là chuyện lạ.
Nghĩ vậy, Hoàng Việt lập tức đi đến phòng của Yến Đức Nhuận sư huynh, vừa thấy Hoàng Việt bước vào phòng, Yến Đức Nhuận sư huynh liền hoảng hốt.
"Đệ... đệ..."
"Yến sư huynh, không muốn gặp đệ sao?" Hoàng Việt cười hắc hắc.
"Không... không, mau vào đi!" Yến Đức Nhuận thấy Hoàng Việt chủ động đến tìm mình thì rất vui, còn tưởng rằng người sư đệ này sẽ không thèm gặp mặt người sư huynh thân thiết là hắn nữa đây, đúng là cho dù tu vi có tăng tiến thì tính cách vẫn không dễ thay đổi mà.
"Yến sư huynh, đệ sắp rời đi rồi, huynh có gì muốn nói với đệ không?" Hoàng Việt ngồi xuống bên cạnh Yến Đức Nhuận, khoác vai đối phương, người sau thấy vậy liền cười hắc hắc, cũng khoác lại vai Hoàng Việt, lúc này đầy hoài niệm nói: "Còn nhớ lần đầu tiên đệ nhập phái Võ Đang ta, lúc đó ta còn nhớ ta 14 tuổi, đệ mới 8 tuổi, ngày đó đệ rất ham chơi, nhiều lần quậy phá, bị các sư huynh hay la mắng, chỉ có ta là thường xuyên bênh đệ..."
"Đệ nhớ chứ!" Hoàng Việt tuy rằng không biết nhưng vẫn chú tâm nghe.
"Lần đệ bị la mắng nhiều nhất, đó là dám lấy kiếm của Từ sư huynh ra nghịch, đệ khi đó mới tiếp xúc Thái Cực Kiếm, còn chưa biết sử dụng ra sao, ha ha, lần đó đệ bị phạt phải đứng phơi nắng 6 tiếng, ta thấy tội đệ quá, lâu lâu mang nước tới cho đệ uống!"
"Ân... Sư huynh thật tốt với đệ!" Hoàng Việt nghe mà cũng có chút cảm động.
"Cũng vì thế mà ta bị Lữ sư bá la, bắt cùng đứng chịu phạt với đệ!" Yến Đức Nhuận nói tới đây, không nhịn được mà cười hề hề.
"Sư huynh, sau này đệ trở thành cao thủ rồi, nhất định sẽ giúp huynh lên làm chưởng môn phái Võ Đang!"
"Đệ đang nói đùa sao? Làm sao ta có thể được!"
"Dĩ nhiên là có thể, huynh không tin tưởng đệ sao?"
"Được rồi, được rồi, cứ cho là vậy đi, ngày mai đệ đi rồi, nhất định phải nhớ, an toàn là trên hết!"
"Vâng, sư huynh!"
Hai người không ngừng hàn huyên, Hoàng Việt cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng nghe Yến sư huynh lải nhải, càng tiếp xúc lâu, Hoàng Việt càng biết Yến Sư Huynh là người rất trọng tình, tuy rằng thiên phú võ học không cao cho lắm nhưng huynh ấy cũng là một người rất chăm chỉ và rất tốt bụng, Hoàng Việt tin chắc, tương lai sau này huynh ấy sẽ trở thành Nhất Đại Tông Sư, giúp phái Võ Đang trăm năm hưng thịnh.
Theo Hoàng Việt thấy, Lữ sư bá mặc dù là nhân tuyển không tệ, nhưng Yến Đức Nhuận sư huynh thích hợp với vị trí chưởng môn hơn, chỉ cần sau này khi hắn cường đại rồi, truyền cho Yến Đức Nhuận sư huynh một ít công lực, để huynh ấy đột phá Hậu Thiên trung kỳ, chắc hẳn Thanh Phong chưởng môn cũng sẽ cân nhắc lại, dù gì Lữ sư bá tính cách vẫn là không tốt lắm, phải nói là quá háo thắng đi, tính cách này một khi đảm nhiệm trọng trách lớn trong môn phái, nhất định sẽ biến Võ Đang thành một môn phái cực kỳ hiếu chiến đó à.
Đến tối, hai người Hoàng Việt và Yến Đức Nhuận sau khi dùng cơm, uống chút rượu xong, Hoàng Việt cũng quay về phòng mình nghỉ ngơi, sáng mai hắn sẽ lên đường, bắt đầu hành trình tiêu dao giang hồ, tuy rằng mượn thân phận của Phong Mậu có vẻ không quá hay, nhưng đối với Hoàng Việt, Võ Lâm Trung Nguyên cũng không phải là nơi mà hắn thật sự coi là nhà, ngược lại Vân Việt phái, môn phái của nước Việt, hay Đại Việt Thành vẫn luôn là nơi mà hắn thường xuyên nghĩ tới.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương