Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 207 : Lấy độc trị độc

Hoàng Việt bây giờ thật sự rất rối, nếu để tên Nguyễn Công Minh bắt chẹt được điểm yếu của mình, mọi sự sẽ trở nên rất rắc rối, thử nghĩ xem, nếu những thông tin này được tung lên mạng, người ta cho dù không muốn cũng sẽ liên tưởng đến hắn có bí mật kinh khủng gì đó. “Không được, mình không thể để hắn làm thế!” Hoàng Việt không ngừng động não, thử nghĩ xem có cách nào có thể ngăn cản không cho Tiểu Năm Cam uy hiếp mình hay không. “Bây giờ, trừ phi mình giết hắn, hoặc là, mình có thứ khiến hắn sợ hãi, thứ có trọng lượng ngang bằng với những thông tin hắn uy hiếp mình!” Rất nhanh, Hoàng Việt đã nghĩ ra phương án giải quyết, đó là lấy độc trị độc, nhưng bằng cách nào mình lấy được ra thứ làm cho Tiểu Năm Cam sợ hãi đây, tên này rất thông minh, hành sự chắc hẳn là rất cẩn trọng chứ? “Đúng vậy, phải nhờ hệ thống!” Hoàng Việt quyết định rồi, chẳng phải hệ thống nói còn có một lần đưa ra câu hỏi sao, bây giờ là lúc hỏi hệ thống rồi. “Hệ thống, ngươi có thể giúp ta tra ra một điều khiến cho tên Tiểu Năm Cam sợ hãi không?” “Kí chủ, tên Tiểu Năm Cam có đẳng cấp phía trên Minh Kính hậu kỳ, ngươi cũng biết ta không thể tra giúp ngươi được mà...” Hệ thống phân vân nói. “Không được sao, vậy phải nhờ anh Nhân cá chép!” Hoàng Việt lập tức gọi điện thoại cho đại ca. Thật sự, Hoàng Việt biết, cho dù gọi cho Nhân đại ca, cũng không thể lấy được đáp án mà hắn cần nhất, bởi vì nếu Nhân đại ca nắm giữ được thứ gì đó có thể uy hiếp Tiểu Năm Cam thì anh ấy đã không bị Sơn Rồng Xanh đả thương, phế đi chân trái, nhưng ít nhất, từ Nhân cá chép, Hoàng Việt có thể tìm được một chút manh mối, sau đó để cho hệ thống xử lý. “Alo, anh đây, Việt, em còn có chuyện gì sao, anh đang bế quan củng cố cảnh giới!” Nhân cá chép ở bên kia, trong giọng nói vẫn rất vui mừng, lúc này ông ấy đã củng cố được hơn một nửa rồi, chỉ cần một ngày sau là ông có thể hoàn toàn nắm giữ được lực lượng của cảnh giới này, đến lúc đó thì khi đối mặt Nam trọc hẳn là cũng có sức tự vệ nhất định. “Anh Nhân, anh có thể cho em biết những gì tên Tiểu Năm Cam đã làm được không, những vụ mà hắn giết người hay đại loại như vậy ấy!” Hoàng Việt đề nghị. Nhân cá chép nghe vậy thì lập tức trầm ngâm, sau đó bảo: “Thằng đó làm ra rất nhiều vụ, em muốn biết vụ nào?” “Tất cả!” “Được, đầu tiên là...” Dần dà, anh Nhân cá chép cũng kể xong cho Hoàng Việt nghe về những hành động ác độc của Tiểu Năm Cam, lúc này hắn nghe mà cực kỳ căm phẫn, tên này quá ác đi, không chỉ cưỡng hiếp gian dâm, còn khiến cho vô số gia đình nhà tan cửa nát, trong giới giang hồ cũng không thiếu những tên cộm cán gục xuống dưới tay hắn, sau khi nghe xong tất cả, Hoàng Việt cúp máy, lúc này, hắn mới tiếp tục nhờ hệ thống tra tìm. “Hệ thống, trong những vụ án vừa rồi, ngươi có biết vụ nào Tiểu Năm Cam để lại sơ hở không, có thể lấy ra để uy hiếp được hắn ấy!” Hoàng Việt lúc này đang cầu khẩn hệ thống có thể giúp được mình, bằng không mọi chuyện thật sự rất khó rồi, nếu bây giờ hắn tìm Tiểu Năm Cam và giết luôn thì cũng có thể đi, nhưng đến lúc đó Sơn Rồng Xanh nổi điên lên thì mọi chuyện thật sự không thể đơn giản mà giải quyết được nữa... “Kí chủ không thể hỏi thông tin liên quan đến Tiểu Năm Cam!” Hệ thống yêu cầu. “Vậy vụ án nào người dân tìm được manh mối mà chưa công bố ra ngoài?” Hoàng Việt đổi lại câu hỏi, lần này hắn hỏi vụ án, người muốn nhắm đến là người dân, chắc là được đi? “Đây là lần cuối cùng kí chủ có thể hỏi, tiếp theo phải đợi một tháng sau, kí chủ chắc chắn chứ?” Hệ thống nói. “Chắc chắn!” Hoàng Việt quyết định. “Ở vụ án xử lý đám giang hồ ở quận 7, có một người dân vô tình ghi hình được vụ án này, nhưng người này sợ hãi không dám nói ra điều này với ai, nếu kí chủ có thể thuyết phục được tên đó, ta nghĩ kí chủ có thể có được một con bài để đấu với Tiểu Năm Cam, tên người đó là Bảo Lâm, địa chỉ là..., số điện thoại là...” Hệ thống tường tận nói. “Số lần kí chủ có thể hỏi đã hết, xin chúc kí chủ may mắn!” Hoàng Việt nghe xong, vô cùng mừng rỡ, xem ra có đường xử lý rồi a, hắn lập tức lên mạng tra thử thông tin về tên Bảo Lâm này, thì biết được em nó là một đứa nhóc 14 tuổi, học ở trường THCS Huỳnh Tấn Phát, xem ra dễ thuyết phục đây, chỉ là một thằng nhóc con, có lẽ bỏ ra một ít tiền là chuyện đã thành rồi. Hoàng Việt không kịp chờ đợi, lập tức lên con xe mô tô đắt tiền, hướng tới ngôi trường Huỳnh Tấn Phát mà đi, hiện nay chắc là cu cậu này đang học, 14 tuổi tức là mới học lớp 8, không biết tại sao cu cậu này có thể quay được clip đám giang hồ xử lý nhau nữa. Đến con đường Huỷnh Tấn Phát rồi, Hoàng Việt đứng trước cổng trường THCS này, chờ khoảng 1 tiếng thì cũng hết giờ học, các học sinh tan trường ra về. “Wow, đẹp trai quá!” “Con xe oách thật!” Các bé trai, bé gái học sinh không ngừng trầm trồ mà nhìn về Hoàng Việt, con gái thì mê mẩn vẻ đẹp trai của hắn, đám con trai thì ganh tị về con xe Agusta trị giá hơn 2 tỷ đồng, tuy rằng bọn nó không biết giá cả đâu, nhưng mới nhìn thì liền biết cho dù có mấy trăm triệu thì cũng không thể nào sở hữu con xe oách như này được. Hoàng Việt đã xem hình của cậu nhóc này trên facebook, bằng kỹ thuật hack của mình, hắn có thể từ số điện thoại lần ra nick facebook luôn, dù facebook đã ẩn chức năng tìm trang bằng số điện thoại, chờ khoảng 5 phút, thì Hoàng Việt thấy một đứa nhóc béo mập bước ra, làm hắn nhớ tới mình ngày xưa, thằng nhóc này đúng là Bảo Lâm rồi, nhìn nó rất bụ bẫm đó a... “Em trai, ra đây anh nói chuyện một tí!” Hoàng Việt đi tới gần, vỗ vỗ vai thằng bé. “Dạ, anh gọi em ạ?” Thằng bé Bảo Lâm rất bất ngờ, không ngờ có một anh trai cao to soái ca đến tìm mình, một mặt đầy hãnh diện nhìn về đám học sinh khác, lúc này có một cô bé nhỏ chạy tới hỏi: “Ủa Lâm, cậu quen anh này à?” “À...à...” Thấy Bảo Lâm còn đang ấp úng, Hoàng Việt nói: “Đúng thế, Bảo Lâm là bạn của một đứa em của anh!” Nghe Hoàng Việt nói vậy, cậu bé Bảo Lâm rất mừng, nhìn anh ta ăn mặc đẹp như thế này, cậu cũng không biết trong những người bạn của mình ai là em của anh chàng này đây, cô bé kia nghe vậy thì một mặt rất hâm mộ, sau đó nói: “Em nhìn anh rất quen, có phải em đã từng gặp anh ở đâu không ạ?” Hoàng Việt lúc này tháo cặp kính mát xuống, cô bé vừa thấy được rõ ràng hai mắt hắn thì liền bật thốt lên: “Trời ơi, Hoàng Việt idol!” Cô bé vừa hét lớn lên, đám học sinh xung quanh cũng ngoái lại, ai nấy khiếp sợ nhìn về Hoàng Việt, hô to: “Anh Việt hát Hồng Nhan!” “Ách...” Hoàng Việt gãi gãi đầu, tỏ ra rất lúng túng, không ngờ mình lại nổi thế này a, đến mức các em học sinh trung học cơ sở đều biết cả rồi... Nhưng lúc này hãnh diện nhất không ai khác ngoài Bảo Lâm, phải biết anh này vừa nói quen biết mình, đúng, là anh ấy nói quen biết mình đó a...