Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 206 : Tiểu năm cam trở về
Vừa đạt được công pháp xịn, Hoàng Việt dĩ nhiên đêm nay sẽ không ngủ, hắn muốn tận dụng thời gian một cách tốt nhất, tắm thuốc nhiều lần nhất có thể, thật sự, tắm thuốc đối với hắn ngoại trừ không có đau đớn gì, còn có một cảm giác thoải mái như xông hơi, tắm nước nóng vậy, thật đúng là bất công a, trong khi Nhân cá chép phải cực khổ chịu đau, Hoàng Việt bên này thì lại là thoải mái hưởng thụ mới ác chứ, hic hic...
Trong đêm, Hoàng Việt tắm nước thuốc được 22 lần, cũng do càng ngày hắn càng hấp thụ dược lực nhanh, theo Hoàng Việt dự tính, chỉ cần khoảng 7 ngày, hắn hoàn toàn có thể đột phá đến Minh Kính hậu kỳ trung giai, còn đến Minh Kính hậu kỳ cao giai, ngang bằng với anh Nhân cá chép thì phải để sau đó mới biết được.
Nhưng vào sáng sớm, hôm nay được nghĩ học, Hoàng Việt còn đang hào hứng đây, đang tính rủ Kiều Linh đi chơi, thì hắn nhận được một tin xấu từ hệ thống: “Kí chủ, Nguyễn Công Minh đã về Sài Gòn!”
“Sao? Không phải ngươi nói hắn sẽ đi hai tháng sao?” Hoàng Việt có chút bất ngờ, tuy rằng hắn không hề sợ tên Nguyễn Công Minh nhưng nếu cho mình thêm thời gian thì tên này đối với hắn chỉ là hạng tôm tép thôi...
“Hắn gặp may, sự vụ ở Hà Nội được giải quyết ổn thỏa, nên hắn cấp tốc bay về, thỉnh kí chủ cẩn thận!”
“Ta biết rồi!”
“Ngươi còn gì để nói không?” Hoàng Việt tiếp tục hỏi.
“Số lần hệ thống thông báo và trả lời thông tin cho kí chủ đã quá nhiều, bây giờ kí chủ chỉ được hỏi một vấn đề nữa thôi, sau đó nếu kí chủ muốn hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì, phải chờ một tháng nữa!” Hệ thống thông báo.
“Cái đệt!” Hoàng Việt không biết phải nói gì đây, đúng lúc tên Tiểu Năm Cam về thì hệ thống lại báo bận, mình không nắm rõ tinh báo về đối phương, há chẳng phải thua một nước rồi, không được, nhất định phải tìm cách mới được...
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, Hoàng Việt đang tính ra công viên thì nghe ba hắn bảo: “Con trai, cậu thanh niên hôm nọ lại tới nữa rồi!”
Hoàng Việt cũng không có lý do gì phải tránh mặt hắn, vì vậy hắn xuống dưới nhà, lúc này Tiểu Năm Cam đang ăn phở, Hoàng Việt cũng không cho hắn sắc mặt tốt, liền bảo: “Lần này anh lại tới làm gì?”
“Ha ha, chú em không hoan nghênh anh sao, lần trước không phải anh đã bảo rằng sẽ thường xuyên tới à, thật ra lần này anh tới đây, là muốn cùng chú đạt thành một cuộc giao dịch!” Tiểu Năm Cam cười hề hề nói.
“Nói mau!” Hoàng Việt không có kiên nhẫn nghe tên này nói tầm phào.
“Được, đơn giản, chú bỏ Nhân cá chép đi, thề hiệu trung với anh, anh bảo đảm sau này chú sẽ ăn ngon mặc sướng!” Tiểu Năm Cam không chút che giấu ý đồ.
“Ok, tôi đồng ý!” Hoàng Việt nói luôn.
“Ha ha, chú em thật vui tính!” Tiểu Năm Cam cười ha ha.
“Biết trước kết quả rồi, thế sao còn hỏi?” Hoàng Việt trêu tức.
“Mày giỏi lắm, nhóc con, có muốn chơi một trò chơi không?” Tiểu Năm Cam đã tức rồi.
“Thích thì chiều, muốn chơi trò gì?”
“Để xem ai chết trước?” Tiểu Năm Cam nói nhỏ.
“Được, bây giờ thì biến đi!” Hoàng Việt quát, làm ba hắn khuôn mặt cũng bất ngờ, hay đây không phải là bạn của con mình, tên Tiểu Năm Cam cũng không lộ ra vẻ lúng túng, để tờ 50k trên bàn sau đó quay ngoắt đi.
Hắn không biết là, trong lúc vửa mới nói chuyện lúc rồi, Hoàng Việt đã ném vào giày hắn một chiếc máy định vị nho nhỏ, hàng đặc chế từ hệ thống.
Chờ Tiểu Năm Cam đi rồi, Hoàng Việt mới gọi ba mẹ mình lại, cùng mọi người ngồi vào bàn, nói về tên này.
“Ba mẹ, tên này là một kẻ rất đáng sợ, hắn là con trai của Sơn Rồng Xanh, bang chủ Long Bang ở Quận Nhất!”
“Sao???” Ba mẹ Hoàng Việt sửng sốt.
Quả nhiên, thái độ của ba mẹ hắn đúng với suy nghĩ của hắn, ban đầu sở dĩ hắn không nói là sợ ba mẹ hắn lo lắng, nhưng bây giờ mình và tên này đã vạch mặt, phải nói thẳng ra luôn để ba mẹ hắn biết đường tránh, và cũng cẩn trọng hơn, vì ai mà biết được một tên nham hiểm như vậy có thể làm ra hành động gì.
Sau khi ba mẹ hắn biết rõ về Tiểu Năm Cam rồi, Hoàng Việt cũng gọi cho Kiều Linh, Hiểu My, Hoàng Tuấn, dặn dò ba người phải cẩn thận, về Hiểu My, hắn còn dặn luôn cô phải nói với Thiên Di, tuy vậy Hoàng Việt cũng khá an tâm khi mà anh Nhân cá chép đã bảo với hắn đã tăng cường bảo vệ bọn họ, phải nói là túc trực hai tư trên hai tư giờ.
Hoàng Việt liền mở máy tính lên, hắn muốn theo dõi máy định vị từ hệ thống, để xem tên Tiểu Năm Cam này đi đâu, thật ra trên máy định vị còn có thể ghi âm, có điều Hoàng Việt cũng không quá trông chờ vào nó, vì việc tên Tiểu Năm Cam luôn luôn mặc theo chiếc giày này gần như là không thể.
“Nhóc con, tao sẽ cho mày biết thế nào là sợ hãi!”
Từ máy định vị, Hoàng Việt có thể nghe được tiếng Tiểu Năm Cam lẩm bẩm, xem ra tên này đã rất căm tức mình, đúng là vậy, với một tên chưa bao giờ ăn thua thiệt ở Sài Gòn như hắn, việc có người dám không nhìn thẳng mặt hắn, vừa từ chối vừa trêu tức hắn là việc không thể nào chấp nhận được.
Hoàng Việt cũng không nghe gì thêm, hắn tiếp tục vào Linh Điền Không Gian, tiếp tục tu luyện, thời gian gấp rút, Hoàng Việt không được phép lơ là, chỉ cần hắn đột phá đến Ám Kình, đến khi đó cho dù là Sơn Rồng Xanh cũng khó mà làm gì hắn được...
Sau khi tu luyện khoảng 1 tiếng, Hoàng Việt chuẩn bị lên facebook nhắn tin cho Kiều Linh và Hiểu My thì nghe được có người gọi điện thoại.
“Là một số lạ!” Hoàng Việt lẩm bẩm, nhưng vẫn bấm lên nghe.
“Hoàng Việt, tháng 9 còn là một thằng nhóc mập ú, xấu xí, sau một lần bất tỉnh vì học hành quá sức, từ đó biến chuyển gấp hàng trăm lần...
Minh Tâm, bạn thân, cùng thời điểm này, hai cha con bị tâm thần...
Từ một người không biết võ, nhanh chóng đột phá đến Minh Kính trung kỳ...
Từ một tên học dốt, trở thành người học giỏi nhất lớp, đoạt giải Quốc Gia...
Từ...” Tên Nguyễn Công Minh còn chưa nói hết, Hoàng Việt đã cắt ngang: “Ngừng!”
“Anh nói với tôi những thứ này làm gì?” Hoàng Việt cũng không thoải mái lắm khi có người điều tra mình đâu.
“Mày nghĩ nếu tao công bố những thông tin này lên mạng, kèm theo hình ảnh trước và sau của mày, người ta sẽ nghĩ gì!” Nguyễn Công Minh cười hà hà uy hiếp.
“Anh muốn sao?” Hoàng Việt cũng khá lo.
“Chỉ cần mày đến một nơi, cùng tao đơn đấu, nếu mày thắng, tao từ nay sẽ không bao giờ đụng đến mày, còn mày thua thì chết thôi!” Nguyễn Công Minh cười hắc hắc nói.
“Ai tin được anh chứ!” Hoàng Việt dĩ nhiên không thể tin, phải biết anh Nhân đã cảnh báo với hắn tên này bất chấp lắm a, hắn không từ thủ đoạn gì đâu.
“Tao cho mày 2 ngày để suy nghĩ! Hai ngày sau tao gọi lại!” Nguyễn Công Minh nói xong, lập tức cúp máy, không cho Hoàng Việt cơ hội để đáp lời.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
268 chương
23 chương
3 chương
13 chương