Ta Sẽ Làm Ấm Chăn
Chương 18 : Nửa Gương Mặt 4
Không kịp nghĩ nhiều, Bao Hựu Văn vội vã chạy đến bến thuyền. Dọc đường đi, không dám suy nghĩ... Còn có thể theo kịp, theo kịp... Nhất định có thể theo kịp, từ nhỏ đến lớn Đường Thủy chưa bao giờ rời khỏi mình nửa ngày... Không có chuyện gì, không có chuyện gì... Yên tâm, nàng không bỏ được mình, không có việc gì, chỉ cần giải thích rõ là được...
Lúc đến bến tàu, mới phát hiện, thuyền của Đường Mộc đã không thấy tung tích.
Trong nháy mắt, Bao Hựu Văn chỉ cảm thấy "Oanh --" một tiếng, hình như có gì sụp đổ.
"Ta không đổi, không đổi... Đường Thủy, Đường Thủy... Ta biết sai rồi, ta thực sự sai rồi... Ta không đổi, Đường Thủy, ô ô ô, Đường Thủy... Ta thực sự không đổi... Ngươi trở về á, Đường Thủy..." Bao Hựu Văn luống cuống quỳ trên mặt đất, mờ mịt nhìn đại dương si ngốc ngây dại, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở.
"Tiểu Thủy, ngươi theo ta hồi phủ có được hay không?"
Bỗng nhiên một khuôn mặt đầy lệ xuất hiện trước mặt.
Không đợi ta trả lời, gương mặt trước mắt đó dần dần trở nên mờ nhạt, một chút bóp méo...
Ta bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
"Hô ~ "
Lau mồ hôi trên mặt, nguyên lai là mộng.
Không biết tiểu tử kia có phải đang ôm mỹ nhân về không? Nghĩ vậy, bản thân không khởi cười cười, vỗ đầu suy nghĩ gì nữa, Đường Mộc đã rút lui, phỏng chừng hiện tại tiểu tử kia đang vui vẻ run đùi đắc ý, lẩm bẩm túm đại mỹ nhân khoe khoang khắp nơi.
Ta cơ hồ nhìn thấy, hắn dào dạt đắc ý cùng cha hắn nói: "Nhi tử ngươi, không cưới là không cưới, một khi đã cưới là cưới người xinh đẹp, hắc hắc..." Sau đó chính là một chuỗi dài cười ngây dại, còn không quên vuốt trán lảm nhảm, xem ra lại có chút phóng khoáng.
Tiểu tử ngốc!
Từ năm đó đến nay, trừ hắn ra, ta sợ hắn là người thân cận nhất. Mỗi ngày nhìn hắn so với nhìn bản thân còn nhiều hơn. Không nghĩ đến cuối cùng là đường ai nấy đi, nghĩ đến đây ta có chút sợ hãi.
Kỳ thực. . .
Đường ai nấy đi, cũng tốt. Có lẽ đã sớm định trước, ít nhất là chuyện sớm hay muộn. . .
Lẽ nào, ta thật muốn mặt dày mày dạn đợi ở quý phủ, nhìn hắn thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con. . . Đến lúc về già, răng tóc đều rụng, ở góc xó một lão đầu chống gậy theo sau thiếu gia, gọi thiếu gia. Nghĩ tới đây, cũng không cảm thấy bánh bao ngốc đó nói tổn thương người.
Phảng phất hình ảnh ta chống gậy, cười đến mặt đầy nếp nhăn vẫn còn nhìn chằm chằm lão đầu còn chưa dứt sữa.
"Nếu, ngươi tìm được nàng, nhất định phải đối đãi nàng thật tốt. Đừng chỉ nhiệt tình có ba phút nữa, người nào cũng tốt, mắt thiêu hoa, người có một ngày trưởng thành, vì lựa chọn của bản thân mà học cách phụ trách. Dù sao cũng là người cùng ngươi vượt qua phần đời còn lại..." Ta độc thoại hướng về phía khoảng không cười nói, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Ra khỏi khoan thuyền, mới phát hiện đêm đã khuya, nhìn đại dương mênh mông xanh thẫm, khiến người ta âm thầm sợ hãi. Đã hai ngày rồi, có một thuyền phu vừa câm vừa điếc, thức ăn nước uống dự trữ cũng đủ để chúng ta ăn một tuần lễ.
Hỏi người nọ, đây là muốn đi đâu, hắn khoa tay múa chân ta xem cũng không hiểu.
Hỏi hắn, mang ta lên thuyền người kia, hắn càng nói gì chả hiểu.
Hai ngày tiếp theo, ta có cảm giác bản thân cũng câm rồi. Rõ ràng là bị Đường Mộc đánh bất tỉnh, thế nào tỉnh lại ngay cả bóng người cũng không thấy? Tàn hình? Siêu nhân? kao!
Ta nghiêng đầu nhìn thuyền phu ngồi bên cạnh đang vùi đầu miệt mài ăn khổ, len lén giấu cây gậy đặt sau người, hướng người nọ xê dịch từng bước nhỏ, chính là im lìm bắt đầu hạ một gậy, thuyền phu kia theo tiếng ngã xuống.
Ta vội vàng ngồi xuống, cào mặt hắn, có phải tiểu tử Đường Mộc dịch dung không? Nhưng mà, cào nửa ngày, làm càn làm quấy cũng không tìm được tỳ vết nào.
Nhìn thuyền phu tuổi đã cao, bị ta ột gậy hôn mê, trong lòng nhất thời áy náy. Bản thân là tiểu nhân.
Quả nhiên, thuyền phu tỉnh lại, khóc đến một phen nước mắt nước mũi, hướng về ta khua tay múa chân, đoán chừng biểu tình kia tám phần mười đang mắng ta, ta ngồi xổm ở một góc, phong thái như heo chết không sợ nước sôi. Ta đây là một đứa bé tốt có sai liền biết sai!
May là, mất khoảng hai ngày, thuyền cập bến.
Khi ta nhìn thấy đường chân trời trong truyền thuyết kia, ta mới biết mặt đất á, mẫu thân! Thân thiết bao nhiêu, còn kém chút nữa từ trên thuyền bay xuống, không kịp chờ đợi thuyền cập bến, thấy thuyền phu có ý ngăn cản ta, ngoại trừ ánh mắt có chút chán ghét khiến ta sùng sục khẩn trương, ta lại tìm không được bất kỳ ánh mắt giao lưu nào. Lúc này nghênh ngang vác tay nải xuống thuyền.
Vừa mới rời thuyền, chưa đi được hai bước, phát hiện sự tình không đúng.
Đây là đâu? Hoàn toàn không biết? ? !
Không phải Nguyệt trấn, thấy đường nhỏ sầm uất, hoàn toàn bối rối.
"Đại ca, xin hỏi?"
"Ôi ~ mẹ của ta nha!" Vị đại ca thấy ta ở phía sau tâm tình có chút chấn động.
"Đây là nơi nào?" Lau mồ hôi.
Quan sát từ trên xuống dưới, giọng điệu khinh bỉ bộc lộ trong lời nói: "Ngươi đần độn à, phía trên này bài tử không viết sao, Thăng trấn!" Ra vẻ muốn đi.
"Vậy ngươi có biết Nguyệt trấn đi như thế nào không "
"Đi? ? ! !"
"..."
"Thật đáng thương."
"?"
"Dáng dấp dọa người, còn là một kẻ điên."
"..." Vuốt vuốt tay áo.
"Đi bộ... ít nhất ... phải nửa năm, xe ngựa nhanh chút cũng nửa tháng."
"Vậy là tốt rồi." Ta thở dài.
"Hãy nghe ta nói hết, xe ngựa nhanh chút là nửa tháng, thế nhưng mất ba tháng đi đường núi, ngươi phải tự mình đi." Đại ca thẹn thùng vuốt tay, vẻ mặt trong phút chốc rất vô tội.
"A —— "
Ta đáng thương đứng cạnh bến tàu, ngồi xổm một góc, tay nải cộng thêm ta nhất thời trông rất nhiều. Đường Mộc, là một tôn tử [1]. Hắn lại không thừa nhận là Đường Mộc trước kia, không có việc gì bắt ta làm gì... Chẳng lẽ thực sự xem ta xinh đẹp? Nghĩ đến đó, ta ghê tởm bản thân toàn thân co quắp.
[1] nguyên văn là 孙子, ta nghĩ là một câu chửi, nhưng không biết dịch thế nào haizzz
Có người sau lưng vỗ vỗ.
Ta đang ngồi xổm suy nghĩ nát óc. ngẩng đầu chỉ thấy, vị đại ca lúc nãy vẫn còn thật nhiều đại ca đại bá khác đều nhìn ta.
"? ? ?" Chớp mắt.
"Là nàng."
"Đúng, chính là nàng."
"Ta nhìn cũng đúng."
"Ngươi xem, cái bớt rõ ràng như vậy có thể không đúng sao?"
...
Rất nhiều thúc bá huynh đệ cười nói nhỏ, ta mới phát hiện trên tay bọn họ có tờ giấy vàng. Tranh nhau nhìn kết quả, một người lớn tiếng hô to, : "Bắt nàng lại, phần thưởng là một ngàn lượng bạc!!!"
Sau đó, một đám người nhào qua chỗ ta.
Còn chưa hiểu rõ, nhưng cũng không cần hiểu rõ, nhìn đám người đó từng người khí thế ồ ạt chỉ có thể bỏ chạy. Đám người phía sau liều mạng đuổi theo, ta thì liều mạng chạy. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ta có khí lực như vậy, nhưng mà cục diện này thật kinh người. Chui vào ngõ hẻm, đường nhỏ mà chạy... Gần như chạy muốn tắt thở, lúc này ta mới có gan dừng lại.
"Hô, hô..." Ta dựa tường, thở hồn hển như con chó.
"Mẹ, mẹ, mẹ nó, đây cũng quá nhiệt huyết..." Còn chưa nói hết, vô tình nhìn thấy cáo thị không xa.
Truy nã!
Triều đình truy nã trọng phạm, phần thưởng là một ngàn lượng, bên dưới còn không quên phác thảo.
Nhưng mà ̣...
Bức họa có chút không rõ ràng lắm, nửa gương mặt đúng là có cái bớt bắt mắt, dáng dấp đặc biệt, đại não không cần suy nghĩ cũng biết là ai...
Nhất thời, mồ hôi như mưa.
Ngây ngốc, làm sao, làm sao triều đình phát lệnh truy nã? Một tiểu nha hoàn như ta sóng to cuốn không dậy nổi á? Chẳng lẽ đắc tội với ai, không, ta dám thề, đã gặp tri huyện thất phẩm ở trấn ta, ta không quan tâm chính trị, không phải hồng nhan họa thủy, không á... Ta thật sự là người dân hiền lành an phận á! ! !
Trong lúc chạy tay nải đã sớm rớt.
Ta cẩn thận suy nghĩ bản thân đã bỏ sót cái gì, ngay cả kiếp trước cũng không phát hiện khác thường. Vì vậy chỉ có thể lắp bắp đứng ở một xó, không dám làm bừa. Giữa ban ngày ban mặt, nói thế nào cũng phải chờ đến tối mới có thể ra ngoài kiếm ăn. Ô ô ô... tay nải...
Thật vất vả trời mới tối, cũng không để ý có sạch sẽ hay không, lấy bùn nhão trát lên mặt. Cẩn thận suy nghĩ, hi vọng người dân thành thật chất phác, tuy rằng tay nải đã rớt một ngày một đêm nhưng vẫn không ai nhặt. Càng chạy càng đói, ta cuối cùng cũng hiểu kéo dài hơi tàn là gì.
Loáng thoáng nghe tiếng sóng biển.
Đúng rồi, là chỗ này... May mà vẫn còn tìm được.
Giữa lúc ánh mắt ta muốn phát sáng, đột nhiên sau lưng có người vỗ nhẹ.
Cứng đờ.
Vỗ nhẹ.
Cứng đờ.
Vỗ nhẹ, : "Đường Thủy."
Chầm chậm quay đầu.
Đường Mộc bất ngờ đứng ở phía sau.
"..."
Hắn cau mày, vừa cười vừa nói: "Làm thế nào cùng bộ dáng như tên ăn mày."
"?"
"Mười năm trước, chẳng phải như thế nhặt ngươi về sao."
"Ngươi, ngươi không, không phải là..."
"Ta là Đường Mộc." Hắn cười cười, mắt hơi cong lên.
Không thể tin được nhìn hắn. Vài ngày không gặp cả người hắn chợt thay đổi không giống nhau...Chuyện gì xày ra mấy ngày nay.
Hắn ra vẻ vô cùng thân thiết hướng ta cười.
Nhưng mà ta so với ai khác rất rõ ràng, gương mặt hoàn mỹ kia, cười rộ vẫn không ấm áp, thậm chí xa lạ...
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ta nhìn hắn, ánh mắt xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi nhưng vẫn rét đến thấu xương, khiến người ta khiếp sợ.
"..."
Chợt hắn vô cùng thân thiết xoa đầu ta, nói: "Ngươi bây giờ là trọng phạm triều đình, đợi đến lúc nhiều người đông đúc hơn, không ai có thể bảo hộ ngươi."
"..."
"Đi thôi."
Nói xong xoay người tiến lên phía trước.
Nụ cười trên môi Đường Mộc lúc xoay người bỗng nhiên đông lại, con ngươi xanh dưới ánh trăng bạc mang theo tia u ám, làm tôn thêm vẻ tà mị không còn thấy bộ dáng ôn hòa vừa rồi nữa.
Chẳng lẽ mình giả chưa đủ giống?
Đường Mộc sao?
Kẻ nhát gan yếu đuối sợ chết của mười năm trước đã vùi mình trong đám tuyết. Mười năm trước, chỉ còn lại một mảng trắng xóa, mọi thứ đều không thấy rõ.
Đường Mộc hà hơi, chà xát đôi tay lạnh cóng, kiểm tra giỏ thức ăn còn gì chưa mua, tối nay sẽ làm vằn thắn cho Đường Thủy ăn. Nghĩ đến thân thể gầy còm thật vất vả mới có chút thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn móp méo cuối cùng cũng tròn ra, trong lòng đắc ý vô cùng, có cảm giác thành tựu, thậm chí so với bán bánh bao tâm tình Đường Mộc tốt hơn nhiều.
Không khỏi bật cười ha hả.
Sắc trời không còn sớm, phải tranh thủ về, còn đón Đường Thủy nữa, tuyết trắng xóa bị giẫm lên lộp bộp.
"Đường Mộc." Một nam tử áo đen khẽ kêu.
"Sư, sư, sư... phụ? !"
Hiển nhiên Đường Mộc kinh ngạc, vốn hơi nói lắp nhất thời suýt không kêu được.
"..." Nam tử kia cười cười.
"Sư... Thật, thật là sư, sư phụ! Con, cho rằng sư phụ không xuất hiện nha!" Đường Mộc lúc cười lúc khóc, hưng phấn nói không nên lời.
Nam tử hắc y, nhẹ nhàng sờ đầu Đường Mộc.
"Không phải còn sống sao?" Giọng nam rất nhẹ, trở nên lơ lửng.
Đường Mộc lau gương mặt đẫm lệ, hưng phấn nhặt giỏ thức ăn dưới chân, chỉ vào nó như hiến vật quý: "Sư, Sư phụ, vừa... vừa vặn, tối nay, chờ, chờ ta đón Đường Thủy... Hắc hắc, ba người chúng ta, hôm nay làm vằn thắn..."
"Làm vằn thắn? !"
"Vâng, đồ nhi, vài năm.. học tốt, rất nhiều món ăn." Đường Mộc như hiến vật quý, cảm thấy mình nói nhiều, ngượng ngùng, ngẩng gương mặt chuyển hồng.
"Ba —— "
Đột nhiên, nam tử đưa tay tát Đường Mộc.
Cái tát này không lượng sức, đem Đường Mộc đánh bật ra xa.
"Sư, phụ?!" Đường Mộc rơi lệ, thế nào cũng không hiểu, má trái nhanh chóng sưng to.
"Biết sai rồi sao?"
"Sư..."
"Ba ——" Lại giáng thêm cái tát.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa." Giọng nam nổi cơn thịnh nộ.
"Biết, biết." Đường Mộc không dám rơi nước mắt, sư phụ ghét nhất người khóc sướt mướt.
"Sai chỗ nào?"
"Con, con không nên.. học..làm đồ vô dụng."
"Ngần mấy năm, uổn công ta lao lực tìm ngươi, thù lớn chưa trả, lại học người không có chí hướng, hoang phế bản lĩnh."
"Con, con..."
Đường Mộc rất muốn nói, hắn không muốn báo thù.
Hắn đã nghĩ cùng Đường Thủy an ổn sống, ăn no mặc ấm là đủ, gia nghiệp đó, minh chủ võ lâm đều là của cha hắn, không phải của hắn... Khi hỏa hoạn đốt trang viên, chạy trốn, tứ tán... Ai lo được ai, nơi đó quá lớn, trốn suốt hai ngày.
Nếu không phải cửa sổ phía sau có ao sen, hắn đã chết trong biển lửa.
Nhưng mà, hiện tại bất đồng, phòng của hắn không lớn, một mình là được. Qua mấy ngày, hắn gom đủ tiền, mua một căn lớn chút, đủ hai người ở. Nếu lại xảy ra hỏa hoạn, hắn là người đầu tiên ôm Đường Thủy bỏ chạy, không ai bỏ ai...
Hắn và Đường Thủy muốn không nhiều, Đường Thủy không phải nói, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau đủ rồi.
...
Thế nhưng.
Hắn nói không nên lời, không phải vì hắn là Tiểu Nói Lắp, vì hắn không muốn sư phụ tức giận..Hắn biết, sư phụ muốn tốt cho hắn...
"Đi theo ta."
"A?"
"Đến Tây Vực." Nói xong nam tử kéo thiếu niên, cưỡng bức lôi đi.
Đường Mộc thoáng hoảng sợ, run rẩy đẩy bàn tay mạnh mẽ.
"Sư, sư phụ... Con, con không thể đi... Sư phụ..." Đường Mộc lui về sau, nhưng một đứa trẻ mười ba tuổi có bao nhiêu sức lực, vết tích trên tuyết thật dài.
"Sư, sư phụ... Ô ô ô... Đồ, nhi... Không... Không đi." Còn người chờ ta đến đón, nếu ta đi nàng một mình làm sao bây giờ, sư phụ van cầu người! Đường Mộc muốn nói thế nhưng ăn nói vụng về nói không nên lời, nhịn không được rơi lệ.
Lách tách, lách tách...
Nước mắt in lên tay nam tử.
Bước chân ngừng lại. Vẻ mặt khó tin nhìn Đường Mộc khóc lóc. Tay nới lỏng.
Đường Mộc cuống quýt rút tay, quay đầu liều mạng chạy.
Thư trai.
Đúng, thư trai.
Nhanh chóng tìm Đường Thủy, mang nàng cùng chạy.
...
Nam tử đứng trong tuyết nhìn Đường Mộc hốt hoảng chạy, ngực khổ sở.
"Tiểu Mai, đứa nhỏ yếu đuối như vậy, khi nào mới có thể báo thù cho Đường gia?... Tiểu Mai, ta đáp ứng ngươi, bất kể dùng thủ đoạn gì nhất định khiến đứa nhỏ này thành người hữu dụng." Nam tử nắm chặc quả đấm.
Tuyết rơi càng nhiều, Đường Mộc càng liền mạng chạy đến thư trai.
So với ngày thường con đường lại dài đến thế...phải nhanh...nhanh á...
Nam tử điểm nhẹ mặt đất, gần theo kịp Đường Mộc.
"Thư trai... Đúng rồi, là thư trai ..." Đường Mộc thở hổn hển, chân gần như nhũn ra.
Trước kia nghe Đường Thủy mắng tiên sinh, tiên sinh vì khổ tâm, tuyết rơi nhiều, thư trai vẫn mở.
Đường Mộc ôm đầu đi vào trong, Đường Thủy chống cằm, ngáp to.
"Đường..." Thủy. Không đợi Đường Mộc hô lên, sư phụ hắn lặng lẽ hạ xuống trước mặt.
Nam tử không nói gì, chỉ theo tầm mắt nhìn, hắn rất tò mò đến tột cùng là ai khiến đứa nhỏ này chống đối hắn.
Một tiểu cô nương với nửa khuôn mặt là bớt đỏ, đang cười ha hả, cơn buồn ngủ vây lấy lắc lư bím tóc xiêu vẹo.
Bớt... Chính là nó ?!! Làm sao... vẫn còn sống??
Nam tử mới vừa rồi còn hoang mang, trong nháy mắt nổi sát ý, hai tay nắm chặt, muốn tiến lên.
Đường Mộc hoảng hồn.
Ùm
~Quỳ trước mặt sư phụ, dập đầu mãnh liệt.
"Sư phụ, sư phụ! Đồ, nhi, biết sai rồi, cầu, cầu ngươi tha cho nàng."
...
"cầu, cầu ngươi tha... "
Nam tử híp mắt nhìn Đường Mộc dập đầu mãnh liệt, mặt đầy nước mắt.
"Ngươi nói Đường Thủy, chính là đứa bé gái có cái bớt?"
Đường Mộc đờ người, không dám ngẩng đầu, cả người run rẩy gật đầu.
"Ngươi muốn ta thả nó?"
"..." Đường Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mong đợi.
"Cũng được."
"Sư..."
"Nhưng ngươi phải theo ta về Tây Vực, luyện Thất Tuyệt công."
Thất Tuyệt công ?!!
Không! Không muốn! !
Đường Mộc sợ hãi lắc đầu.
Bà vú nói, luyện công phu đó có thể coi là người, nhưng mất hết tình cảm. Sẽ không cười, không khóc, không biết đau, như xác sống... Cha đã luyện nó, mới giết thúc bá trộm sách, giết lung tung, rất nhiều người...
"Sư phụ." Đường Mộc khẩn cầu nhìn nam tử.
Nam tử thở dài, sờ đầu hắn: "Ngươi quá mềm lòng, quá nhu nhược, không ra hồn, nếu không cắt đứt thất tình lục dục, sợ là sau này ngươi rất khó thành tài.
Công phu đó chỉ luyện đến tầng ba tầng bốn mới có ma tính, chỉ cần tâm tính sạch sẽ, có thể chống đỡ. Yên tâm, có sư phụ ở đây, ngươi sẽ không có chuyện."
"..." Đường Mộc cả người phát run.
"Hay ngươi muốn, đứa bé kia cứ như vậy..."
"Không muốn!"
"..."
"Con, con, luyện, luyện!" Lệ rơi trên đống tuyết, tan ra.
Nam tử thoáng nhìn Đường Thủy, hai mắt đỏ lên.
Đường Mộc bò dậy, vì quỳ thời gian dài nên đứng không vững. Nam tử liếc nhìn nhưng không muốn đỡ, xoay người rời đi.
Đường Mộc từng bước từng bước đi theo.
Tuyết rơi dày đặc, lệ cũng thành băng.
Đường Mộc rất muốn nói với Đường Thủy, ngày hôm nay không đến đón nàng.
Nhưng hắn thề, hắn nhất định trở lại. Chờ sư phụ không nhìn hắn nữa, chờ hắn đoàn tụ với người thân, hắn sẽ trốn về, hai người nương tựa lẫn nhau...
Nhưng Đường Mộc không biết, lời thề này sau khi đến Tây Vực, rất khó thực hiện.
...
Năm thứ nhất, mỗi ngày Đường Mộc đều bị đòn, vì hắn luôn trốn đi, học công phu hại người... Một năm qua, trên người không tìm được chỗ nào tốt. Thế nhưng Đường Mộc vẫn trốn trong chăn len lén cười, bởi vì căm hận võ công, nên chưa luyện thành. Sang năm gặp được người nhà, đến lúc đó trở về Trung Nguyên, đón nàng tan học.
...
Năm thứ hai, Đường Mộc không bị đánh nữa, bắt đầu luyện công. Tuy còn chống cự, nhưng hắn phải luyện. Một năm nay, hắn mới biết người thân chỉ còn mỗi đệ đệ đang hôn mê, tất cả trên đường bị hạ độc chết sạch... Trong một đêm trưởng thành... Tối đến, Đường Mộc nghĩ, nếu bản thân bỗng nhiên chạy về, đón nàng tan học, bộ dáng thế này, hắn cảm thấy cao hứng mong đợi.
...
Năm thứ ba, Đường Mộc luyện thành công tầng đầu tiên. Hắn phát hiện mình có chút thay đổi, dần dần thích yên tĩnh, càng ngày càng ghét nhiều thứ, có đôi khi muốn bọn chúng biến mất mới sạch sẽ.
May là, hắn vẫn cảm thấy Đường Thủy rất quý giá.
...
Năm thứ tư, Đường Mộc luyện xong tầng thứ ba. Sư phụ mừng rỡ, thừa dịp sư phụ buông lỏng, Đường Mộc lén xuống núi, chạy trốn gần ba tháng, rốt cuộc cũng đến trước cửa thư trai...
Nhón chân nhìn vào trong. Bên trong vẫn có những đứa trẻ đang học, nhưng xem xét nhiều lần lại không thấy đứa có vết bớt, thân hình gầy còm... Chạy về gian nhà, mới phát hiện gian nhà sớm đổ sụp.
Đã lâu không có chủ nhân...
Hắn ngồi xổm trước gian nhà một ngày một đêm, tựa vào cửa ngủ, khóc. Tại sao mình không nghĩ tới, một đứa nhỏ năm tuổi có lẽ sớm đã chết vào năm ấy...
Trở về Tây Vực, ngoài ý muốn sư phụ không nói gì thêm.
Bản thân thay đổi y phục, quy củ chuẩn bị nhận phạt.
Sư phụ cầm đuốc hỏi: "Thất tuyệt công kiêng kị nhất cái gì?"
"..."
"Nói không ra." Sư phụ giậm chân: "Ngươi là đứa bất hiếu, ta khổ tâm bồi dưỡng ngươi... Thôi thôi ngươi đứng lên đi." Sư phụ thất vọng, hoàn toàn thất vọng, hắn hèn nhát không dám nhìn thẳng.
"Sư... Sư phụ." Ta sai rồi.
"Đệ đệ ngươi còn chưa tỉnh, hắn trúng độc, chỉ có..." Đêm hôm đó sư phụ nói rất nhiều như chuẩn bị hậu sự.
...
Ngay bản thân cho rằng thời gian trôi qua, sư phụ bỗng nhiên điểm huyệt.
Dùng đuốc trên tay châm lên chính mình...
Đồm độp tiếng lửa cháy, quát tháo chói chai, vang lên thảm thiết...
"Sư phụ ——" ta bị dọa sợ đến kinh hô.
"A ——" người lửa đó ở trước mặt ta ngã xuống.
"Sư phụ... Sư phụ, con sai rồi, sư phụ..." Cổ họng gần như không thể phát ra thanh âm, thân thể không bị khống chế, rõ ràng muốn nhắm chặt mắt, nhưng mở to hơn, nhìn, trơ mắt, nhìn...
"Luyện tốt Thất Tuyệt công ... báo thù...."
"Sư phụ! ! !" Một giọt nước mắt cũng không rơi.
...
Năm thứ năm, rất nhiều thứ không nhớ rõ.
...
Năm thứ sáu, Đường Mộc luyện thành công tầng thứ sáu. Một năm qua, thỉnh thoảng đêm đến lại nói với đệ đệ đang hôn mê mấy câu.
...
Năm thứ bảy, Đường Mộc hoàn toàn đã chết.
Năm thứ tám, không còn nhớ gì nữa.
...
Năm thứ chín, luyện thành công Thất Tuyệt công.
Mười năm rồi...
Không buồn không vui, không giận dữ, mọi thứ đều không nhớ, chỉ còn lại chuyện báo thù.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
40 chương
1108 chương
227 chương
91 chương
59 chương
136 chương