Ta Sẽ Làm Ấm Chăn
Chương 19 : Nửa Gương Mặt 5
Huyên náo trong quán trà, một nam tử tuấn lãng theo sau một gã vàng vọt, sắc mặt như nữ tử còn khó coi tiến vào.
Tiểu nhị dâng trà, dọn thức ăn lên bàn. Hắn không cầm được nhìn nam tử bên cạnh nhiều hơn, nam tử đó như tiên nhân từ bức họa đi ra, bản thân sống hơn nửa đời người giờ mới hiểu rõ dung mạo như tranh là thế nào. Lại liếc lần nữa, ngồi cạnh một cô nương, không khỏi nhíu mày, cô nương này ngũ quan bình thường, khí sắc vàng vọt, không có sức sống, giống như xác chết.
"Thức ăn ở đây rất ngon, nàng nếm thử đi." Đường Mộc cười cười, đem thức ăn đẩy về phía Đường Thủy.
"..."
Ta không lên tiếng, mấy ngày nay hắn thật kỳ quái, mỗi ngày cố tình nhắc lại quãng thời gian lúc nhỏ, mang ta ra ngoài mua quần áo, kéo ta đến sạp nhỏ... Không khỏi cắn môi.
"Thế nào, không thích?"
Đường Mộc vẫn thân thiện như trước, gọi tiểu nhị đổi một số thứ.
Ta vội vàng che: "Không cần, thích, thích." Vội vã đón lấy, cầm lên ăn. Hắn nhẫn nại nhìn ta, lần trước mua quần áo thiếu chút nữa lão bản đem tất cả quần áo nôn ra hết.
Hắn hài lòng, cười cười.
"Ngươi cuối cùng muốn gì... Nếu là vật ngoài thân, chỉ cần ngươi muốn cứ nói, ta nhất định cho ngươi, không có biện pháp cũng trộm cho ngươi..." Ta có chút nản lòng nói.
Con bà nó, ta đỡ không nổi, hắn lúc âm lúc dương, ngày một kiểu, tối một kiểu, khi thì cười như gió xuân, lúc thì hư tình giả ý, một hồi giống như thiên sứ, chốc nữa như sói đội lót cừu.
Ai
~~Ta rất nhanh bị tâm thần phân liệt.
"Thực sự?" Hắn nhíu mày, dường như hứng thú.
"Vâng, ta thề."
Hắn híp mắt, một lúc sau mới lên tiếng: "Phải trả."
Giữ nàng lại, còn có chỗ dùng.
Từ ngày gặp nàng ở Giang phủ, mỗi đêm đều gặp ác mộng.
Trong cơ thể như có một Đường Mộc khác.
Gần đây nhất, cả đêm nằm mộng rất dài, trong mộng tất cả liên quan đến thời gian còn bé. Có khi về Đường gia... Nhưng nhiều nhất là về Đường Thủy.
Một màn kia, rất nhiều chuyện phát sinh, rõ ràng nhắc nhở bản thân có thể vui vẻ, khổ sở, đau lòng... Tràn ngập thất tình lục dục. Đôi khi, giống như xem kịch, mặc dù khiến tâm tình không gượng nổi, nhưng không nhịn được hồi tưởng lại.
Mấy ngày gẩn đây tựa hồ thay đổi.
Giấc mộng kia không chỉ xuất hiện vào ban đêm, đôi khi ban ngày thỉnh thoảng lóe lên. Nhất là lúc nhìn thấy nàng, tâm tư phiền não, một lần rồi lại một lần xuất hiện, không thể áp chế. Tâm tình này khiến người ta chán ghét, thậm chí ghê tởm.
Lão già đã chết kia để lại di thư nói, luyện đến tầng ba tầng bốn ma tính mới tác quái, nhưng bản thân luyện dị thường suôn sẻ, chưa hề có nửa phần chống cự. Ban đầu nghĩ rằng mình có cơ duyên xảo hợp, nhưng giờ suy nghĩ kỹ không hẳn vậy.
Có phải đã bỏ sót điều gì...
Vài ngày trước, vừa vặn Giang phủ kết thúc kén rể, trở về phủ lật lại bí tích vẫn không phát hiện điều gì bất thường... Nhưng bản thân biết không thể buông trôi được.
Dường như, một Đường Mộc khác muốn thức tỉnh.
Đường Mộc nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.
"Ăn xong rồi, ta dẫn ngươi du hồ?"
Ta sửng sốt.
Bỗng dưng người dưới lầu vây thành một vòng, một tiên sinh hơn năm mươi ngồi ở giữa, cầm ván gỗ.
"Ba —— "
Tiên sinh ngồi ngay ngắn, vẻ mặt thần bí.
"Hôm nay chúng ta sẽ nói về vụ án lớn nhất võ lâm chưa được giải quyết —— Đường gia một đêm diệt môn..." Người ở dưới đền im lặng chờ mong.
Đường Mộc tay bưng chén trà run rẩy, suýt nữa nước trà rơi ra, nhíu mày, sắc mặt khó coi.
"Chuyện kể rằng hai mươi năm trước ở Đường gia, toàn bộ võ lâm không ai không biết. Nhớ năm đó khi đại đương gia Đường Diệp cưới Lâm Mai, nửa thành một mảng đỏ rực bầu không khí vui vẻ, bày tiệc ròng rã nửa tháng, thử hỏi ai không ngưỡng mộ, bất quá cũng chỉ là ao ước.
Lâm Mai vốn là tiểu quận chúa Tây Vực, thuở nhỏ ở Trung Nguyên luyện võ, xem như một nửa là người Trung Nguyên, cơ duyên xảo hợp hai người vừa gặp đã yêu.
Anh hùng mỹ nhân, tuy rằng đoàn người nói chuyện hăng say, trái lại chưa đến nổi mọi người đều biết. Kỳ thực đều có nguyên do, hồi môn của Lâm Mai có một quyển bí tịch kì dị ở Tây Vực, nếu luyện thành có thể trường sinh bất lão. Đường gia cơ hồ một đêm hiển hách. Đường Diệp không phụ sự kỳ vọng, võ công vượt bậc, thậm chí một năm vượt qua người vài chục năm.
Thử hỏi, người tập võ, ai không ước ao.
Bí tịch Tây vực, nhân sĩ Trung Nguyên mấy người nghe qua, càng hiếu kỳ.
Cây to đón gió, vì vậy rất nhiều tin đồn không tốt về Đường gia ngày càng nhiều.
Đầu tiên là Đường Diệp luyện bí tịch Tây Vực suýt nữa tẩu hỏa nhập ma giết lầm huynh đệ ruột, hằng năm sư huynh Lâm Mai dạy tiểu thiếu gia luyện võ, nữ tử Tây Vực không như Trung Nguyên rụt rè, một thời gian ngắn lời đồn đại thổi đầy trời, nhiều vô số kể, danh tiếng Đường gia dần dần không còn như trước."
Đường Mộc ngây người ra, vô thức nắm thành quyền.
Đường gia, Đường... ?
Không kịp nghĩ nhiều, tiên sinh nhắp hớp trà kể tiếp: "...May thay đến kì tuyển chọn minh chủ võ lâm năm năm một lần, vốn tưởng rằng thừa dịp này tiền nhiệm minh chủ Đường Diệp sẽ trọng chấn uy danh.
Sao lường được...
Một trận hỏa hoạn không rõ, dường như hỏa thiêu nửa thành Đường gia thành đống tro tàn.
Trận hỏa hoạn ấy hiện giờ còn khiến người khiếp đảm.
Giống như bị ngấm ngầm mưu tính, vài chỗ gần như cùng nhau.
Hỏa lực ào ạt, dập tắt không kịp... không biết đã chết bao nhiêu người, tiếng khóc chấn động, tiếng kêu cứu, rợn cả tóc gáy... Lửa cháy ba ngày ba đêm. Cọp xuống đồng bằng bị chó khinh, Đường gia lụn bại.
Người ao ước bí tịch Đường gia dần dần lộ rõ, ai ai cũng truyền tai quyển sách thần đó, vì vậy, không còn bí mật tra xét Đường gia nữa, ngay cả người có liên quan đều bị diệt môn.
Thế nhưng, sau khi hỏa hoạn, Đường gia hoàn toàn biến mất, bí tịch quý báu kia cũng không ai rõ tung tích.
...
Có người vui có người sầu, Đường gia diệt môn, Giang gia một đêm vang vọng võ lâm, tài lực kinh người, nhưng một mình xây phủ trạch ở hòn đảo nhỏ nhất thời danh tiếng vô số, mặc dù thua Đường gia, nhưng đến nay vẫn không ai bằng."
Ánh mắt Đường Mộc chợt âm u.
Ta nhìn kỹ lại không phát hiện dấu vết gì.
Chỉ thấy, hắn uống một ngụm trà.
Hồi lâu mới lên tiếng: "Hay là hồi phủ đi."
Nói xong đặt ngân lượng xuống, lập tức rời đi.
Ta vác mấy thứ vừa mua, hấp tấp đuổi theo.
Tiểu tổ tông này...
Híp mắt, thâm ảo nhìn bóng lưng tiểu tử kia, cắt ~~
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
401 chương
21 chương