Ta Sẽ Làm Ấm Chăn

Chương 17 : Nửa Gương Mặt 4

Bao Hựu Văn trở lại, liền trực tiếp vào phòng, mặc cho gọi thế nào cũng không nói. Liên tiếp hai ngày. Ngày mai sẽ so tài, Bao Hựu Văn làm sao cũng không ăn được, vốn dĩ gương mặt xinh đẹp khí thế, dường như dần dần trở nên xanh xao. "Ta không thể thua, ta nhất định không thể thua..." "Ngươi đây là làm gì?" Ta mang cơm nước vào phòng đặt một bên, vỗ vỗ hắn. "Tiểu Thủy... Ta làm sao bây giờ?" Bao Hựu Văn mắt hơi đỏ lên, : "Ta hình như... nhận thức nàng, rất lâu, thế nhưng ... nàng làm sao không nhìn thấy ta...Rõ ràng phải biết á...Tiểu Thủy, ta nên làm gì bây giờ?" Ta rõ ràng thấy trên mặt Bao Hựu Văn đột nhiên có nước mắt rơi xuống. Lòng ta xoắn lại, đứng một bên, không hề lên tiếng. "Tiểu Thủy, ngươi nói, ta phải làm sao bây giờ?" Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta. Ta lấy khăn tay giúp hắn lau: "Nếu nàng thực sự chọn Đường Mộc, vậy chúng ta trở về phủ á. Không phải nói giúp ta xin phương thuốc, chúng ta trở về..." "Ta không thể thua, không thể..." Hắn bỏ rơi tay của ta, chỉ ngồi ở đó nói một câu nhiều lần. Thở dài, ta đem thức ăn đẩy tới, ra khỏi gian phòng. Chờ ta thu thập xong vật dụng, mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối rồi. Đang định ngủ, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. "Thủy tỷ tỷ, Thủy tỷ tỷ, không xong rồi, thiếu gia, thiếu gia không thấy hắn." "Cái gì? !" Ta vội vàng kéo cửa ra, chỉ thấy Thu Thủy vẻ mặt sốt ruột nhìn ta. Ta chạy vào phòng hắn, lúc này mới phát hiện, ngoại trừ cơm nước chưa động đến, không thấy người đâu. Mang theo đèn lồng, ta và Thu Thủy hai người liền vội vã đi tìm. Đến phòng Giang Nguyệt, phát hiện đã tắt đèn, dường như ngủ rồi. Chúng ta liền vội vã quay trở lại, có thể đi đâu? Chưa quen cuộc sống nơi đây, hắn có thể đi đâu? Ta lần lượt nghĩ tất cả địa phương hắn có thể đi... Đường Mộc? ! Đúng, hắn nhất định đi tìm Đường Mộc rồi. Nghĩ vậy, vội vội vàng vàng lôi kéo Thu Thủy hướng phòng của Đường Mộc chạy đến. Về sau, có đôi khi ta suy nghĩ, nếu ta không đi tìm hắn, có một số việc có thể hoàn toàn thay đổi hay không? "Thiếu..." Thu Thủy đang muốn lớn tiếng hô lên, ta cuống quít lôi kéo nàng lui về phía sau. Xem một chút, Bao Hựu Văn cùng Đường Mộc nói những gì. Ta liền yên tâm, chắc hắn lo lắng cuộc tranh tài ngày mai, với tính tình của hắn tám phần mười là cầu Đường Mộc. Chúng ta cũng không tiện vạch trần, trong lúc ta kéo Thu Thủy muốn rời khỏi, lại nghe Bao Hựu Văn lớn tiếng nói: "... Đường Thủy? Không được!" Ta? ? Ta làm động tác ngậm miệng, Thu Thủy gật đầu. Ta tò mò tiến lên trốn ở phía sau cây. Chỉ nghe Đường Mộc nhàn nhạt mở miệng, nói: "... Đây đối với ngươi rất lời không lỗ... Ngươi nếu muốn ta buông tha Giang Nguyệt, vậy đổi lấy Đường Thủy." "... Ta." "Một đổi một, rất công bằng. Dùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đổi một xú nha đầu... Bất quá, ta khuyên ngươi nhiều nhất không nên vượt quá một canh giờ, bằng không, đến lúc đó ta sợ muốn đổi lời với người Giang gia cũng khó khăn." Đường Mộc xoay người muốn đi. Ta bỗng nhiên rất khẩn trương, có chút phát run siết tay Thu Thủy. Ta nhất thời cảm thấy không thở nổi, lạnh có chút run rẩy. "Ta đem Đường Thủy cho ngươi... Ngươi... thực sự sẽ thối lui?" "Ngươi nói nha?" Đường Mộc từ trên cao nhìn hắn, lộ ra nụ cười hiếm thấy. ... Đừng đổi, nghìn vạn lần đừng nói, nghìn vạn lần... Trong lòng ta lặng lẽ nói thầm, Thu Thủy có chút giật mình nhìn ta, do dự một chút, đưa tay vỗ vỗ bả vai của ta. ... "Ta, ta... Đổi!" Thanh âm không lớn, rất đả thương người. Ta ngồi xổm. Có chút sững sờ, mờ mịt không biết lúc nào lại bụm mặt ô ô khóc. Ta rất muốn bây giờ tìm người có thể đánh ta ngất xỉu, sau đó sáng sớm tỉnh lại phát hiện những thứ này đều là giả. Loại thất vọng này đem người xoắn đến đau, lại không có khí lực đánh trả. Hai chữ liền định đoạt số mạng của ta, tổn thương gay gắt. Đường Thủy ta thực sự có tài đức gì có thể đổi với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Giang Nguyệt... Sợ là mười người như ta cũng không bằng... Ha hả... Ta bỗng nhiên muốn cười, không biết có nên khen Bao Hựu Văn hay không, lần này thực sự thông minh một chút, bánh bao ngốc của ta á... Khi trở về phòng, Bao Hựu Văn đã sớm trở lại rồi, gian phòng nhất thời sáng sủa. Hắn thấy chúng ta đã trở về, vội vàng ra ngoài đón, trên mặt đều là mồ hôi: "Tiểu Thủy, các ngươi đi đâu, nếu như không trở lại, ta..." "Chúng ta đi dạo một chút, ai ngờ lại về trễ." Thu Thủy đáp. "Ừ." Bao Hựu Văn lúc này mới yên tâm. "Tiểu Thủy, ta đói bụng." Bao Hựu Văn bỗng nhiên há mồm nói. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không hăng hái tranh giành cứ như vậy theo gò má trượt xuống. May là trong phòng rất tối không ai thấy, ta không lên tiếng, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, trở về phòng. "Tiểu Thủy." "Thiếu gia, Thủy tỷ tỷ mệt mỏi, ta lập tức hâm nóng thức ăn cho ngươi." ... Ta ngồi trong phòng, một mảng u ám. Mắt mở to, lại thấy nước mắt âm ấm ở ngoài cũng không hề gì. Trời chưa sáng, ta đơn giản thu thập xong tay nải. Ngoại trừ hơi mệt một chút, đang muốn đi, mới phát hiện Đường Mộc đứng cách đó không xa, mang theo tay nải, hướng ta cười. "Ngày hôm qua, ta thấy ngươi." ... "Đi thôi." Hắn bỗng nhiên đưa tay, lôi kéo ta, muốn rời khỏi. Ánh mắt ta hồng hồng, nhắm vào tay hắn hung hăng cắn một cái. "Ta không phải là hàng hóa, có thể tùy tiện cầm đổi. . . Cút ngay, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, lão nương ta không chơi, không chơi nổi còn không... Sau này ta đi theo ánh mặt trời của ta, các ngươi đi cầu độc mộc của các ngươi." Nói xong, sãi bước rời đi. Ai ngờ, phía sau bị người hung hăng gõ xuống. Trong lúc mê man, Đường Mộc trưng gương mặt băng sơn, đột nhiên đổi lại một trận cười khôn khéo, cưng chìu đem ta bao bọc: "Ha ha. . . Con thỏ nóng nảy thực sự cắn người." Sáng sớm, Bao Hựu Văn dụi mắt, có chút khẩn trương. Điều kiện của Đường Mộc, ma xui quỷ khiến lại đồng ý... Làm hại bản thân tối qua thấy các nàng trở lại, đến nỗi không dám hướng nàng mở lời. Lặng lẽ một mình chuẩn bị lời nói cả đêm, lúc này mới đến trước cửa Đường Thủy. Đường Thủy cùng mình ở chung một chỗ mười năm, đến lúc đó chỉ cần đổ thừa Đường Thủy chết cũng không đi, Đường Mộc cũng không có cách nào. . . Huống chi, Đường Thủy lại không có khế ước bán thân, bán ình làm nha hoàn. . . Nhưng trong lòng vẫn có chút hổ thẹn, sau này nhất định nhất định phải đền bù thật tốt. Nghĩ vậy, Bao Hựu Văn lúc này run rẩy gõ cửa phòng Đường Thủy. "Tiểu, Tiểu Thủy. . ." Trong phòng không ai trả lời. "Ta nói một chuyện với ngươi, ngươi đáp ứng ta không được tức giận..." ... "Tiểu Thủy." Nói xong, Bao Hựu Văn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Chỉ thấy, trong phòng một mảng trống trơn. Đường Thủy? Đường Thủy? ? Bỗng nhiên có loại dự cảm xấu. Vội vàng chạy đến sân của Đường Mộc, khi đến nơi, rốt cuộc phát hiện gia đinh đang thu dọn. Thở hổn hển, hỏi: "Đường, Đường công tử đâu?" Tiểu gia đinh lúc này mới ngẩng đầu, nhìn công tử sắc mặt tái nhợt thở hổn hển chạy tới, nói: "Đi." "Đi? Đi khi nào?" Vẻ mặt Bao Hựu Văn đột nhiên hung ác túm chặt vạt áo gia đinh kia. "Sáng, sáng sớm hôm nay đã đi rồi." Tiểu gia đinh giống như bị giật mình, có chút nói lắp. ... Đi. . .