Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 319
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Cái gì, nàng lại muốn khiêu chiến với đại hộ pháp Tà Tình? Phải biết rằng, Tà Tình hộ pháp là một cao thủ Chân linh, nàng lại có lá gan khiêu chiến với hộ pháp... Đây, không biết nên nới là nàng không biết hay là gan lớn, lấy thực lực của nàng, tuyệt đối không thể chiến thắng hộ pháp.
Mọi người cũng không xem trọng Hạ Như Phong, theo bọn họ, nữ tử này chỉ là có khuôn mặt tuyệt sắc mà thôi, với tuổi của nàng thì có thành tựu gì?
"Ngươi xác định muốn chiến đấu với ta?" Tà Tình chỉ vào mũi của mình, khóe môi cong lên nụ cười khinh thường, sau đó ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà, nói: "Tông chủ, là nữ nhân này muốn chiến đấu với ta, như vậy đợi lát nữa nếu ta xuống tay nặng, vẫn xin tông chủ đừng trách."
Dạ Thiên Tà thu hàn ý trong mắt tím lạ, khóe môi cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra đường cong nhu hòa, cũng không để ý đến Tà Tình mà là nhìn về phía nữ tử tuyệt sắc bên cạnh, nhún vai: "Như Phong, lập tức chiến đấu, nàng cũng không cần bận tâm đến ta."
Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, rút trường côn sau lưng ra, giơ gậy ở trong trời đêm lên, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn vào Tà Tình: "Ngươi hãy xuất ra toàn lực của ngươi đi, Tà sẽ không trách ngươi."
"Đây chính là ngươi nói đấy, nếu lập tức ngươi không cẩn thận tàn phế hoặc là cái gì khác, vậy sẽ không có quan hệ gì với ta." Tà Tình cười lạnh một tiếng, chưa từng để Hạ Như Phong vào trong mắt, chỉ là khiến hắn không rõ ràng là, vì sao tông chủ không lo lắng an toàn của nàng, chẳng lẽ tông chủ cũng không phải là thật lòng với nàng ta?
"Khai Sơn Quyền!"
Tà Tình ngửa đầu hét lớn một tiếng, bàn tay được một lớp ánh sáng màu vàng đất bao trùm, tung người nhảy lên, nắm đấm đánh thật mạnh vào má của Hạ Như Phong.
Gió đêm thổi qua, y phục đỏ như lửa ở trong gió đêm khẽ phất, thật sự có thể nói là phong hoa tuyệt đại, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt ở đây, nhưng mà sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Dạ Thiên Tà, những người nhìn Hạ Như Phong ngẩn người vội vàng thu ánh mắt của mình lại.
Nắm đấm lấy thế như phá núi xông đến trước mặt, kéo theo một trận cuồng phong, mà cả người Hạ Như Phong đều bại lộ ở dưới nắm đấm của hắn, mọi người đều tin tưởng, đánh một quyền này xuống, nữ tử tuyệt đối không thể chịu được, cũng không nhịn được thầm thở dài một tiếng, chỉ có Dạ Thiên Tà và Yêu Quái thờ ơ, cũng không có nhúng tay vào trận chiến đấu này.
Hừ, chỉ bằng hắn mà có thể chiến thắng được nữ thần?
Ánh mắt khát máu của Yêu Quái nhìn về phía Tà Tình, trong mắt Yêu Quái hiện lên một tia khinh thường, ngáp một cái, sau khi lạnh lùng nhìn Tà Tình thì thu ánh mắt của mình về, toàn bộ chú ý đều tập trung lên trên người Hạ Như Phong, lúc này vẻ mặt của hắn đầy nhu hòa, trong mắt lộ tia sùng bái.
Vẫn là nữ thần của hắn khá hoàn mỹ, sao hỗn đản này có thể so sánh với nữ thần? Về phần muội muội gì đó kia của hắn thì càng không cần phải nói, nữ thần mới là người kinh diễm nhất trên đời này.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ bảy..."
Lúc nắm đấm sắp gần đến mặt, bỗng nhiên Hạ Như Phong có hành động, trường côn như lửa kia đánh về phía Tà Tình, bên ngoài trường côn lơ lửng một lớp hỏa diễm, trong phút chốc xẹt qua bầu trời đêm, khắp trời đêm đều bị hỏa diễm thắp sáng.
"Ầm ầm!"
Gậy đánh vào phía trên nắm đấm của Tà Tình, bước chân của Tà Tình lui lại sau mấy bước, ngạc nhiên đứng ở không xa khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt kia, hơi lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười lạnh một tiếng: "Thì ra ta đã nhầm rồi, ngươi cũng không phải bình hoa, chỉ là bằng thực lực của ngươi, vẫn đừng nghĩ đánh bại ta."
"Phải không? Vậy đây là như thế nào?" Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, trong miệng hét lớn một tiếng: "Thăng linh!"
Trong giây lát, trên người của nàng bộc phát ra khí thế cường đại, từ Chân Linh nhị cấp kéo đến Chân Linh lục cấp, cổ khí thế kia mới từ từ chậm lại. Thu lạnh lẽo đầy người lại, đôi mắt lạnh nhạt của Hạ Như Phong nhìn về phía Tà Tình: "Bây giờ ta sẽ khiến cho ngươi biết, thực lực của bình hoa này."
Dứt lời, giơ trường côn lên, hung hăng đánh về phía Tà Tình, sau khi Hạ Như Phong tăng thực lực lên, sao có thể như Tà Tình nói kia? Còn chưa từ trong ngây người phục hồi tinh thần lại, đã trực tiếp bị một gậy của nàng đánh bay ra ngoài, ngã xuống ở trong sân.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, cho dù thế nào Tà Tình cũng không ngờ rằng, nàng lại còn có thực lực như vậy.
Đây... Điều này sao có thể... Hắn lại bị một tiểu nha đầu hơn hai mươi tuổi đánh bại ...
Những người còn lại lâm vào ngạc nhiên, phải biết rằng, cho dù thực lực của Tà Tình là yếu nhất trong bốn đại hộ pháp, nhưng cũng ở Chân Linh bát cấp, nhưng mà Tà Tình thân là Chân Linh bát cấp, rõ ràng không địch lại một chiêu sau khi Hạ Như Phong mạnh mẽ tăng thực lực lên.
Thiên phú của nàng thực sự quá mức biến thái, chả trách có thể hấp dẫn chú ý của tông chủ bọn họ.
"Bá!"
"A!"
Bỗng nhiên, một tia sáng màu đen hiện lên, chém vào cánh tay của Tà Tình, nhất thời máu tươi bắn ra, một cánh tay rơi xuống mặt đất, Tà Tình ăn đau hét to một tiếng, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trắng bệch không màu, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn chảy xuống.
Dưới ánh trăng, tay Dạ Thiên Tà cầm liêm đao màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa ra hàn ý lạnh như băng, mắt tím lộ ra âm lãnh, mặt không chút thay đổi Tà Tình nhìn thống khổ kí: "Cánh tay này chính là ngươi vũ nhục nàng, nên trả giá đại giới, mà ngươi lại không phục tùng mệnh lệnh, Tà Tông ta không cần, từ nay về sau, ngươi không còn là người của Tà Tông nữa!"
Giọng nói của nam tử lạnh lùng tuyệt tình, khiến cho cơ thể của Tà Tình không khỏi run rẩu, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, một câu của mình sẽ trả giá đại giới thê thảm như thế!
"Tông chủ..." Người có quan hệ tốt với Tà Tình, như muốn mở miệng cầu tình cho hắn.
Nhưng mà Dạ Thiên Tà chỉ lạnh lùng đảo qua, khuôn mặt tà mị hiện vẻ âm lãnh, giọng lạnh lẽo chặn ngang lời nói của mọi người: "Ai cũng không cho phép cầu xin, nếu không chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi Tà Tông, nếu không phải nể tình ở hắn đi theo ta lâu như thế, thì bây giờ hắn chỉ là một thi thể mà thôi."
Mọi người lại vì thủ đoạn của Dạ Thiên Tà mà cảm thấy kinh tâm, tuy hắn không lấy đi tính mạng của Tà Tình, nhưng chém đứt tay hắn có gì khác với giết hắn? Đã không có một cánh tay, thực lực của hắn rõ ràng giảm đi rất nhiều, như vậy người có thù oán với hắn, sao sẽ bỏ qua cơ hội này?
Chỉ là mọi người cũng biết, đây là Tà Tình tự làm tự chịu, người tông chủ thích, cho dù là dạng gì, hắn đều không có tư cách hỏi đến, càng miễn bàn nói loại lời nói vũ nhục, lấy tính cách của tông chủ có thể buông tha cho hắn mới là kỳ quái.
Dù hắn là một trong bốn đại hộ pháp của Tà Tông, tông chủ cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, huống người muốn kéo hắn xuống chờ thượng vị cũng nhiều không đếm xuể.
"Xôn xao!"
Nhưng mà, không đợi mọi người phản ứng lại, lại là một tia sáng đỏ hiện lên, một cánh tay khác của Tà Tình cũng rơi khỏi thân thể của hắn, máu tươi bắn ra nhiễm đỏ hai gò má tái nhợt của hắn, lập tức một giọng nói khát máu tàn nhẫn, từ từ vang lên: "Một cánh tay này, là ta thay nữ thần lấy."
Dạ Thiên Tà nhìn về phía Yêu Quái, thản nhiên cười, cho dù hắn rất chán ghét nam tử quấy rầy chuyện tốt của hắn này, nhưng có một chút hắn không thể không thừa nhận, đó chính là, bọn họ thật lòng bảo vệ nàng.
"Như Phong, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi." Dạ Thiên Tà lạnh lùng nhìn lướt qua Tà Tình nằm ở trên mặt đất, đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, mắt tím nhu hòa đi, khóe môi cong lên, khẽ cười: "Nàng yên tâm, trước khi ta chưa đánh bại hắn, tạm thời ta sẽ không đụng vào thế nào."
Dù sao, sớm muộn gì nàng thuộc về hắn, trốn cũng không trốn thoát, mấy ngày này hắn cũng không vội vàng, miễn cho lúc chiếm được đến miệng rồi mà lại bị phá hư.
Hạ Như Phong khẽ cười, theo Dạ Thiên Tà rời khỏi nơi này, nhìn bóng dáng hai đi xa, Yêu Quái bụng đầy ủy khuất, đôi mắt âm lãnh lập tức nhìn về phía Tà Tình, hung hăng đá một cước, sau đó phát tất cả lửa giận ở trên người Tà Tình.
Hôm sau, ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử, nữ tử vốn đang nhắm mắt khoanh chân từ từ mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, khẽ thở dài: "Trời đã sáng rồi sao? Cũng đã đến lúc đi tìm Tử Kinh Vân, làm lão tộc trưởng của Tử Kinh gia tộc, có lẽ ông cũng biết tung tích của Linh..."
Từ từ đẩy cửa phòng ra, gió sớm thổi đến, đập vào trên gương mặt, mang đến một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Chỉ là lúc ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài sân, ngoài ý muốn thấy đôi tay ôm gáy, nam tử lười biếng dựa vào thân cây.
Có lẽ là nam tử phát hiện ra nàng đã đến, quay đầu lại, nở một nụ cười tà mị với nàng, trong mắt tím đầy ý cười, thả tay mình xuống, khẽ bước chân đi về phía nàng: "Như Phong, nàng đã đến rồi? Tiếp theo, chúng ta đi thế nào?"
"Tử kinh gia tộc." Hạ Như Phong khẽ cười, trong đôi mắt đen lạnh nhạt đã có thêm một phần tình cảm hơn trước kia: "Có lẽ ông ấy sẽ biết tin tức của Linh."
"Tử kinh gia tộc?" Dạ Thiên Tà nhíu mày, khóe môi cong lên, mắt tím xẹt qua một tia trêu tức: "Nếu như ta không đoán sai, nam tử y phục đỏ hôm qua ở trong thi đấu kia kia, chính là Tử Kinh Hiên của Tử Kinh gia tộc? Vị thiên tài luyện dược sư nổi tiếng Minh Giới kia."
"Quả thật Tử kinh Hiên rất thiên tài, chỉ là, vẫn không thể so sánh với nàng."
"Như Phong, ta không ở đây một đoạn này thời gian, cạnh nàng cũng không thiếu nam tử vĩ đại, chỉ là nữ nhân của ta chỉ có một mình nàng, nam nhân của ngươi, cũng chỉ có thể có một mình ta." Dạ Thiên Tà dịu dàng nhìn Hạ Như Phong, mắt tím thâm trầm nhìn nàng, giọng ôn nhu nói.
"Tim của ta rất nhỏ, nhỏ lắm, chỉ có thể chứa một mình chàng mà thôi." Trong mắt Hạ Như Phong cũng tràn đầy chân thành tha thiết, sau đó nhún vai, khẽ cười: "Huống chi, Tử Kinh Hiên chỉ là bằng hữu của ta, ở trong lòng của hắn, ta cũng chỉ là huynh đệ tốt của hắn."
Nói đến hai chữ huynh đệ này, khuôn mặt Hạ Như Phong hiện vẻ bất đắc dĩ, như xưng hô này, khiến cho nàng cảm giác rất là không được tự nhiên.
"Như Phong, không phải là nàng muốn đi Tử Kinh gia tộc sao? Đi thôi!" Dạ Thiên Tà ôm Hạ Như Phong, tung người nhảy lên trời xanh, trong nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
Trong Tử Kinh gia tộc, Tử Kinh Vân vừa định rời khỏi cửa chính đi tìm lão gia hỏa Lạc Dương gia tộc kia chơi cờ, lại không khỏi cảm nhận được hơi thở trên đỉnh đầu truyền đến, nhướng mày, dừng chân lại, khi nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ từ trên trời hạ xuống, hơi sửng sốt: "Như Phong cô nương? Sao ngươi lại đến đây? Nếu ta không đoán sai, vị này chính là Tà Tông tông chủ đi?"
"Lần này ta đến tìm ngươi, là muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, không biết ngươi cũng biết tin tức của Linh không?" Hạ Như Phong rời khỏi cái ôm của Dạ Thiên Tà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
"Linh?" Tử kinh Vân nhất thời kinh ngạc một chút, lập tức lại mở miệng nói: "Khoan hãy nói, ta biết chính xác tung tích của linh, chỉ là các ngươi lại không thể có được nó."
Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà nhìn nhau, thu ánh mắt lại, lên hỏi tiếng: "Mặc kệ có được hay không, ta đều phải đi thử một lần."
"Nếu ngươi đã muốn có được Linh, ta đây cũng không thể giấu diếm nữa, ngay chỗ Thiên Linh thành không xa có một tòa thánh sơn, trước đó trên thánh sơn kia có một nữ tử tuyệt sắc ở lại, nữ tử tuyệt sắc kia và ta có chút giao tình." Nói đến đây, trong mắt Tử Kinh Vân dần hiện ra một tia mịt mờ, thở dài thật mạnh: "Trong tay của nàng có một Phong Linh còn chưa bị hấp thu, chỉ là tính cách của bà ấy có chút quái dị, còn thực lực rất cường đại, tuy không bằng ta, nhưng hơn Thánh Linh nhị cấp của Võ gia vị kia một chút, muốn từ trong tay bà ấy lấy được Phong Linh, rất khó."
Nghe vậy, Hạ Như Phong trầm mặc nửa ngày, mới nhìn về phía Dạ Thiên Tà, nói: "Tà, chúng ta đi thánh sơn đi!"
"Được." Dạ Thiên Tà gật đầu, mặc kệ nàng muốn làm cái gì, hắn đều ủng hộ.
"Cảm ơn." Hạ Như Phong quay đầu, ôm quyền, đồng thời biến mất ở trong ánh mắt của Tử Kinh Vân với Dạ Thiên Tà.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Tử Kinh Vân thở dài thật mạnh, ánh mắt hiện tia chờ mong: "Hai gia hỏa này cũng không đơn giản, hy vọng bọn họ có thể giải trừ khúc mắc của Thường Nhi..."
P/s: Mọi người có đoán được ai là người giữ phong linh không? kaka
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
75 chương
10 chương
96 chương
29 chương
11 chương