Edit: Thiên Hạ Đại Nhân "Yêu Quái?" Hạ Như Phong kinh ngạc đứng lên, nhớ đến một màn bị Yêu Quái thấy được vừa rồi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ xẹt qua một tia ửng đỏ, nhưng rất nhanh nhạt đi: "Yêu Quái, không phải ngươi ở An gia sao? Sao lại chạy đến Thiên Linh thành?" Đôi mắt âm lãnh của Yêu Quái nhìn về phía Dạ Thiên Tà, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, giơ trường thương trong tay lên, ánh mắt khát máu mà tàn nhẫn: "Nữ thần, ngươi không cần phải sợ, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bất kì kẻ nào ăn hiếp ngươi." Hạ Như Phong không nói gì nhìn về phía yêu quái, muốn mở miệng giải thích, lại không biết nên nói việc vừa rồi với hắn thế nào, thật lâu sau, nàng phát ra một tiếng than nhẹ: "Yêu Quái, ngươi hiểu lầm, hắn cũng không có ăn hiếp ta." Nghe vậy, Yêu Quái mới thu ánh mắt của mình lại, lúc mắt xanh dừng ở trên người Hạ Như Phong, ngoài ý muốn nhu hòa dần: "Nữ thần, ngươi không cần phải giải vây cho hắn, vừa rồi ta đều đã nhìn thấy, hắn ép ở trên người của ngươi là muốn đánh ngươi, hừ, bất kì ai ăn hiếp người của ta, ta đều sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!" Nữ thần của hắn, từ trước đến nay hắn đều nguyện ý bảo vệ thật tốt, sao có thể cho phép có người ăn hiếp nàng? Cho nên người dám ăn hiếp nữ thần, phải nhận lửa giận của hắn. Khóe miệng hơi run rẩy một chút, Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà, bất đắc dĩ nhún vai, mà lúc này, vẻ mặt của Dạ Thiên Tà cũng không có thiện cảm, bị người khác chặn ngang chuyện tốt, sao hắn có thể không tức giận ngập trời chứ? Dù là Yêu Quái không so đo với hắn, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. "Ngươi muốn đánh nhau sao? Bổn tọa sẽ phụng bồi." Dạ Thiên Tà bước về phía Hạ Như Phong, khẽ cầm tay của nàng, nhíu mày nhìn về phía yêu quái: "Tuy rất cảm ơn ngươi luôn bảo vệ cho nàng, chỉ là về sau, nàng có ta bảo vệ như vậy là đủ rồi." Cho dù Yêu Quái không thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng cũng từ trên vẻ mặt của hai người mà phát hiện ra chút gì đó, đôi mắt híp lại, tầm mắt lạnh lẽo bắn về phía Dạ Thiên Tà: "Muốn bảo vệ nữ thần, vậy ngươi phải có thực lực đánh bại ta, nếu không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho ngươi xuất hiện ở bên cạnh nữ thần." Dạ Thiên Tà nở nụ cười, cười rất là tà mị, trong đôi mắt tím kia tỏa ra tia tự tin: "Đánh bại ngươi? Có thể, bổn tọa cũng muốn biết thực lực của ngươi mạnh như thế nào." "Đối phó với ngươi vẫn đủ." Khuôn mặt tuyệt thế yêu mị trầm xuống, quanh người Yêu Quái tỏa ra âm khí lạnh lẽo, mắt xanh cũng lộ ra tia âm lãnh, y phục đỏ lay động theo gió đêm ở trong phòng, khiến cho cả người hắn tăng thêm một tia mị hoặc quỷ dị. "Chúng ta đây mỏi mắt mong chờ." Dạ Thiên Tà tự tin cười, khuôn mặt tuấn mỹ hiện vẻ tà mị, tóc đen tung bay, khí chất cả người kia không bại bởi Yêu Quái chút nào, có lẽ ở phương diện khuôn mặt còn hơi thắng Yêu Quái một bậc. Mà hai nam tử này, một là tà mị, một là lẳng lơ, đều là xuất sắc hấp dẫn chú ý của người khác, giờ phút này vì một nữ tử mà giằng co với nhau. "Tông chủ." Ngay lúc này, một nam tử áo bào đen vội vã chạy đến, khi nhìn thấy Yêu Quái, trong mắt hiện lên hàn ý, chỉ vào hắn, nói: "Tông chủ, vừa rồi hắn mạnh mẽ xông vào, ta làm thế nào cũng không ngăn được hắn." Nhất thời, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung ở trên người nam tử áo bào đen, cảm nhận được cổ áp bách từ trong phòng truyền đến, vẻ mặt của nam tử áo bào đen kinh ngạc, cơ thể không khỏi run rẩy. "Người Tông Môn đều tập trung đến đây?" Dạ Thiên Tà nhướng mày, ánh mắt nhìn nam tử áo bào đen, thản nhiên lên tiếng hỏi. "Bẩm báo tông chủ, mọi người đều ở trong viện chờ tông chủ." Nam tử áo bào đen bị ánh mắt của Dạ Thiên Tà nhìn, không khỏi bị hù dọa đổ mồ hôi lạnh, không biết vì sao, hắn đối mặt với tông chủ, như là đang đối mặt với sát thần, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút. Có lẽ là thủ đoạn trước kia tông chủ đối xử với nữ tử vọng tưởng tiếp cận hắn đó và người phản bội, thật sự là quá mức máu lạnh tàn nhẫn, khiến cho bọn họ không tự chủ được sinh ra một loại tâm lý kính sợ với hắn. "Ngươi chọn một ngày chúng ta đại chiến." Dạ Thiên Tà nhìn lướt qua Yêu Quái, rồi chuyển mắt tím nhìn về phía Hạ Như Phong, trong đôi mắt kia đầy nhu hòa, cả người khiến cho người ta cảm giác như tẩm gió xuân: "Như Phong, chúng ta đi thôi, nàng là tông chủ phu nhân, cũng nên gặp mọi người, tuy chúng ta cũng không định dừng ở Minh Giới, chỉ là ta vẫn muốn cho mọi người biết, Dạ Thiên Tà ta là nam nhân của nàng, nam nhân chỉ một mình nàng." Nam tử áo bào đen kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thiên Tà, khi nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt dần hiện ra một tia sáng kỳ dị. Vừa rồi tên thủ vệ kia nói qua tông chủ dẫn về một nữ tử, còn đối xử với nữ tử kia vô cùng ôn nhu, hắn còn không tin, bây giờ xem ra quả thật là như thế, rốt cuộc nữ tử này là ai? Minh Giới nhiều nữ tử như vậy đều không vào mắt của tông chủ, vì sao nàng lại có thể nhận được vài phần kính trọng đến từ tông chủ? Cho dù khuôn mặt của nàng tuyệt thế, nhưng tông chủ cũng không phải là người háo sắc, bằng không cũng sẽ không hơn hai mươi năm vẫn tư nhiên một mình như cũ, vậy nữ tử này có chỗ nào đặc biệt? Hơn nữa, tông chủ nói không phải nàng là nữ nhân của hắn, mà là hắn là nam nhân của nàng, đây... Đây rốt cuộc vẫn là tông chủ Tà Tông khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật của bọn họ không? Sẽ không phải thừa dịp bọn họ không chú ý bị kẻ thù Tà Tông đánh tráo chứ? Nghĩ đến đây, nam tử áo bào đen lắc đầu, trên đời này vẫn không có người có bản lĩnh đánh tráo tông chủ của bọn họ kia, nói cách khác, hắn là tông chủ Tà Tông hàng thật giá thật... Ánh mắt của Yêu Quái âm lãnh nhìn về phía Dạ Thiên Tà, ánh mắt đảo qua, dừng trên ở tay hai người đang nắm, mày không trước dấu vết nhíu lại, nhưng vẫn thu ánh mắt của mình lại. Trong khoảng thời gian này, cho phép hắn đứng ở bên cạnh nữ thần, nhưng nếu thực lực của hắn không bằng mình, vậy sẽ lại đuổi đi, kẻ yếu không có tư cách bảo vệ nữ thần, cũng không xứng đứng ở bên cạnh nữ thần. Chỉ là khi nhìn bóng dáng của hai người đứng chung một chỗ, trong lòng Yêu Quái hơi có chút không thoải mái. Ánh trăng bao phủ xuống trước sân, lá cây bị gió đêm thổi qua xào xạt, mọi người đều đang châu đầu ghé tai, như không rõ nguyên nhân Dạ Thiên Tà gọi bọn họ đến. "Khâu Chẩn, ngươi nói là thật sao? Tông chủ lại dẫn về một nữ tử?" "Đương nhiên là thật rồi, ta tận mắt nhìn thấy, nữ tử kia có khuôn mặt được khuynh thành, chính là giai nhân tuyệt thế vô song, ngay cả tông chủ của chúng ta cũng bị nàng mê hoặc, các ngươi không có nhìn thấy vẻ mặt ngay lúc đó của tông chủ, ôn nhu căn bản không giống tông chủ của chúng ta lúc bình thường." "Hừ, cũng chỉ là một bình hoa không có mỹ mạo mà thôi, có gì ghê gớm chứ? Ta ngược lại muốn nhìn một chút, nữ tử kia có bản lĩnh gì có thể quyến rũ tông chủ." Nói một câu cuối cùng này tên là Tà Tình, là một trong bốn đại hộ pháp của Tà Tông, vì vậy có thể có được họ Tà này, mà mọi người đều biết, muội muội của Tà Tình ái mộ tông chủ, vốn muốn quyến rũ tông chủ, khiến cho tông chủ giận dữ đánh nặng nàng một chút, trục xuất khỏi Tà Tông, nếu không phải Tà Tình khổ sở van xin, hơn nữa Tà Tình là một trong những người đi theo tông chủ sớm nhất, chỉ sợ trừng phạt sẽ không dễ dàng như thế. Bởi vì người khác vọng tưởng quyến rũ tông chủ, không phải chết thì chính là tàn phế nặng, cả đời không thể tu luyện. Cho nên Tà Tình mới đối địch với nữ tử mà tông chủ dẫn về như thế. "Xuỵt, tông chủ đến đây..." Lúc này, không biết là ai nói một câu, nhất thời mọi người đều ngậm miệng lại, ánh mắt đều nhìn sang bên cạnh. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một đôi bích nhân đón gió đêm cất bước đến, chỉ thấy nam tử trong đó, áo tím khẽ xẹt qua bầu trời đêm, khóe miệng cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần nở nụ cười tà mị, đôi mắt tím tà khí như vậy, chỉ có khi nhìn nữ tử bên cạnh, mới có thể lộ ra nhu tình nồng đậm. Nữ tử cũng khẽ cười, y phục đỏ lay động, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, mà nụ cười kia lại tao nhã ngàn vạn, nhất thời mọi người cũng nhìn đến ngây người. Không thể phủ nhận, bóng dáng hai người này đứng chung một chỗ lại xứng như vậy, bất kì kẻ nào cũng xen vào được. Ở phía sau một đôi bích nhân, nam tử áo bào đỏ đi theo sát bước chân của hai người, mắt xanh phát ra ủy khuất nhè nhẹ, ánh mắt đầy oán hận, như đang không tiếng động trách cứ nữ tử phía trước, đã để hắn một mình đi ở phía sau... "Tông chủ." Nhìn thấy người đến, mọi người Tà Tông cung kính ôm quyền, ánh mắt lộ ra một tia kính sợ với người đến. Dạ Thiên Tà thu ý cười trong mắt lại, lạnh nhạt nhìn mọi người, nói: "Đều đứng dậy gặp tông chủ phu nhân của các ngươi." Tông chủ phu nhân? Chẳng lẽ tông chủ muốn thành thân với nữ tử này? Nghe thấy lời nói của Dạ Thiên Tà, mọi người đều lâm vào ngạc nhiên, hiển nhiên ngoài dự đoán của bọn họ. Cho dù đã biết tông chủ dẫn về một nữ tử từ trong miệng Khẩn Chẩn, nhưng thế nào cũng không ngờ rằng, nàng lại là tông chủ phu nhân của bọn họ. "Tông chủ, xin thứ cho ta cả gan nói thẳng." Tà Tình nâng khuôn mặt tuấn tú lên, khinh thường nhìn lướt qua Hạ Như Phong, nói: "Ta cũng không biết là bình hoa này có thể đảm nhiệm vị trí tông chủ, ta cũng không biết vì sao tông chủ sẽ lựa chọn nàng, cho dù khuôn mặt nàng tuyệt thế, nhưng nữ tử Minh Giới nhiều như vậy, còn hơn của nàng nhiều đếm không xuể, vì sao tông chủ lại chon nàng ta." Ở trong mắt Tà tình, khẳng định Hạ Như Phong chỉ dùng khuôn mặt của mình để quyến rũ Dạ Thiên Tà, hắn cũng không cho rằng nữ tử này có thực lực gì. Mà ý tứ lời nói của hắn đã rất rõ ràng, nữ tử Minh Giới xuất sắc hơn nàng rất nhiều, có lẽ khuôn mặt không bằng nàng, nhưng khẳng định người khác còn hơn nàng, muội muội của mình liền so với nàng vĩ đại, nữ tử vĩ đại như muội muội mà tông chủ không để vào mắt, lại lựa chọn một bình hoa. Nghe vậy, sắc mặt của Dạ Thiên Tà âm trầm, mắt tím lóe ra hàn ý, một khí tức sát ý lạnh lẽo hắn từ quanh người tỏa ra, mọi người đều rõ ràng, tông chủ cực kỳ tức giận, mà kết quả chọc tông chủ tất nhiên rất thảm, đồng thời vì thế, mọi người đều lui lại sau mấy bước, cách xa Tà Tình đang trong lúc nguy hiểm. Chỉ có Tà tình tự nhận là lão nhân của Tà Tông, cho dù tông chủ sủng ái nữ tử này đi nữa, cũng sẽ không vì sắc đẹp mà trừng phạt mình, không sợ hãi đứng ở giữa gió lốc. "Muốn chết!" Ở trước khi Dạ Thiên Tà động thủ, Yêu Quái đã không chịu nổi Tà tình vũ nhục với Hạ Như Phong, mắt xanh lóe ra tia khát máu âm lãnh, bóng dáng đỏ chợt lóe xông về phía Tà tình, cả người tỏa ra sát khí dày đặc, bàn tay duỗi ra, bóp chặt cổ của Tà Tình. "Vừa rồi ngươi nói nữ thần của ta không xứng với hắn?" Ngón tay chỉ về phía Dạ Thiên Tà, trong mắt Yêu Quái tràn đầy sát khí, khuôn mặt yêu mỵ âm lãnh đáng sợ: "Trên đời này, chỉ có người khác không xứng với nữ thần, chưa bao giờ nữ thần không xứng với người khác, người vũ nhục nữ thần, chết!" Tuy rằng yêu quái không rõ bình hoa là có ý tứ gì, nhưng cũng biết, hắn đang chỉ trích nữ thần trong lòng mình không xứng với nam nhân này. Điều này khiến cho Yêu Quái cực kỳ bảo vệ Hạ Như Phong chịu thế nào được? Vũ nhục nàng, cho dù là ai, đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ! "Yêu Quái, từ đã." Đột nhiên, giọng nói lạnh nhạt của Hạ Như Phong từ gió đêm truyền vào tai Yêu Quái, Yêu Quái hơi sửng sốt, vẫn buông lỏng tay ra, xoay người, áo bào đỏ tung bay, hắn hơi không hiểu nhíu mày, hỏi: "Vì sao không để cho ta giết hắn? Hắn đáng chết!" Hạ Như Phong thản nhiên cười, không trả lời câu hỏi của yêu quái, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Tà tình: "Bình hoa? Ngươi là đang nói ta sao?" "Hừ." Tà Tình xoa cổ, cho dù sợ hãi Yêu Quái, nhưng vẫn là ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn Hạ Như Phong: "Chẳng lẽ ngươi không phải là bình hoa sao? Ngươi loại bình hoa này, căn bản không tư cách so với với muội muội của ta, cũng không xứng trở thành tông chủ phu nhân." "Phải không?" Hạ Như Phong đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của nàng chứa đầy trào phúng, đôi mắt đen xẹt qua một tia lãnh ý: "Như vậy, ngươi có dám đại chiến với bình hoa này không?"