Xa xa Cố Trình Diệu nhìn thấy Lâm Vị Hi chọn đèn lồng hình con thỏ, lập tức con ngươi của hắn ta co rụt lại. Là trùng hợp sao? Là Lâm Vị Hi đơn thuần thích cái đèn hình con thỏ này, hay là bởi vì nàng cầm tinh con thỏ đây? Năm nay Lâm Vị Hi mười bảy tuổi, hình như là con rồng. Người tuổi thỏ, là Cao Hi. Cố Trình Diệu gần như không thể khống chế ý nghĩ kinh hãi thế tục ở trong đầu của mình. Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy may mắn vì xung quanh nhiều người, để cho mình có cơ hội che giấu thần sắc trên mặt. Lâm Vị Hi hài lòng chọn đèn lồng, quay người lại thì thấy Cố Huy Ngạn mỉm cười nhìn về phía mình, dưới ánh đèn đôi mắt đen láy của hắn cực sáng. Bởi vì trời lạnh, Lâm Vị Hi đỏ mặt, nàng nhịn không được chạy tới khoe với Cố Huy Ngạn chiến lợi phẩm của mình: "Vương gia, chàng nhìn!" Dáng vẻ tươi cười của Cố Huy Ngạn cũng không khác mấy so với bình thường, hắn đè tay của Lâm Vị Hi lại, một bên đưa nàng lò sưởi tay, một bên nói: "Ở bên ngoài nàng nên gọi ta là gì?" Lâm Vị Hi bừng tỉnh, Cố Huy Ngạn thật vất vả đáp ứng nàng xuất phủ ngắm đèn, vì an toàn, Lâm Vị Hi cũng không thể gọi hắn là vương gia được. Gương mặt Lâm Vị Hi đỏ hồng, nhưng Cố Huy Ngạn cầm tay nàng không buông, nàng chỉ có thể xích lại gần, trầm thấp, cực nhanh gọi một câu: "Phu quân." Cố Huy Ngạn cười cười hài lòng mới chịu buông tay ra, không còn khó xử nàng nữa. Trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Vị Hi ngại ngùng đứng ở đây, tranh thủ thời gian mang theo bọn nha hoàn đi về một gian hàng khác. Lâm Vị Hi đi ở phía trước, đám người chung quanh nàng nhìn thì có vẻ thường thường không có gì đặc biệt, nhưng kỳ thật sớm đã trà trộn ám vệ rồi. Nhưng đối với việc này Lâm Vị Hi lại hoàn toàn không biết gì cả, nàng toàn tâm dạo phố, cũng không chú ý bên cạnh có cái gì khác biệt. So với Lâm Vị Hi, Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên rất bình thản. Mặc dù lúc mới đầu Cao Nhiên rất không nguyện ý đến, thế nhưng là cùng hậu thế khác biệt, tết Nguyên Tiêu mới là lễ tình nhân chân chính của cổ đại. Theo một ý nghĩa nào đó lần này đi ra ngoài xem như là vợ chồng hẹn hò, dù cho Cao Nhiên ngại ồn ào, nhưng khi chân chính đứng ở trên phố cũng không khỏi tràn đầy ước mơ. Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn đi ở phía trước, hai người một người náo một người cười, bên cạnh không biết bao nhiêu người nhịn không được nhìn về phía hai bọn họ. Cao Nhiên sau khi thấy cũng có chút cực kỳ hâm mộ, nàng ta vụng trộm nhìn thoáng qua về phía Cố Trình Diệu, phát hiện sắc mặt hắn ta lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ gì. Cao Nhiên có chút thất vọng, nàng ta cố gắng tự an ủi mình, chỉ là Cố Trình Diệu không quen loại trường hợp ồn ào huyên náo như này thôi. hắn ta tôn quý như vậy, cẩm y ngọc thực thế gia công tử, đã khi nào đi đến những nơi chen chúc như thế này? Dọc đường đi Lâm Vị Hi chơi vô cùng tận hứng, tận đến khi hồi phủ đôi mắt vẫn sáng lấp lánh. Cả một đêm này nàng mua rất nhiều đồ, bên trong viện Cảnh Trừng, những nha hoàn không thể đi ngắm đèn trông thấy Lâm Vị Hi trở về, tất cả đều hăm hở sang đây xem. Những món đồ chơi dân gian này được đặt trong vương phủ lộng lẫy tinh xảo thì có vẻ không hợp, nhưng lại có một nét hào hứng khác. Uyển Tinh Uyển Nguyệt hôm nay cũng được tận hứng, bây giờ đám người vây tới, Uyển Tinh quả thực giống cá bơi về biển, lập tức bộc lộ tài năng, nói sinh động như thật phổ biến kiến thức cho đám tiểu tỷ muội về con đường ngắm đèn lồng. Đối với việc này thì Uyển Nguyệt chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, nàng ta đi đến bên cạnh Lâm Vị Hi, thấp giọng hỏi: "Vương phi, tối nay ngài đi ngoài đường khá lâu, bây giờ có muốn tắm rửa không ạ?" "Uhm." Lâm Vị Hi gật đầu, Uyển Nguyệt được lệnh, lập tức ra ngoài phân phó người chuẩn bị nước nóng. Nha hoàn ở trong phòng ra ngoài hơn phân nửa, Cố Huy Ngạn nhìn thấy Lâm Vị Hi hào hứng không giảm, cười hỏi: "Hôm nay nàng rất vui?" Lâm Vị Hi ngồi trước gương bàn trang điểm, một bên gỡ hoa tai một bên nói: "Đúng a, mặc dù ở trong vương phủ cũng có thể nhìn thấy đèn, thế nhưng là vẫn không bằng tết Nguyên Tiêu ở bên ngoài. Có phải hôm nay làm cho vương gia thêm nhiều phiền phức hay không?" "không có." Lâm Vị Hi khẽ cười một tiếng, để hoa tai vào trong hộp gấm, quay người nhào vào trong ngực Cố Huy Ngạn: "Tạ ơn vương gia! Cho tới bây giờ ta chưa từng chân chính được đi hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu đâu." Lâm Vị Hi bổ nhào về phía trước đơn giản là bởi vì cao hứng, nàng biểu đạt sự hưng phấn của mình xong, liền buông tay ra, quay người đến tịnh phòng tắm rửa. Cái bổ nhào về phía trước của Lâm Vị Hi tới cũng nhanh đi cũng nhanh, còn không đợi người kịp phản ứng, nàng đã giống như con cá trơn trượt chạy trốn. Cố Huy Ngạn đứng tại chỗ, cười đưa mắt nhìn nàng vừa nhẹ nhàng linh hoạt lại cực nhanh chui vào tịnh phòng. Đợi không thấy bóng dáng của nàng nữa, nét cười trên mặt Cố Huy Ngạn từng chút từng chút thu lại. Lâm Vị Hi mang về rất nhiều đồ chơi, phần lớn đều bị Uyển Tinh để ở bên ngoài, chỉ có chiếc đèn lồng hình con thỏ, Lâm Vị Hi rất thích mới để nó ở trong phòng, treo ở cạnh giường. Cố Huy Ngạn chậm rãi bước đi, đến cạnh chiếc đèn lồng tinh xảo đáng yêu hình con thỏ, ánh sáng trong mắt chợt tắt, vẻ mặt thâm trầm khó lường. Chưa từng được đi dạo hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu? Với tính cách yêu thương nữ nhi của Lâm Dũng như thế, cho dù từ nhỏ nữ nhi luôn yếu ớt bệnh tật, chuyện như này cũng không nên có mới phải. Hạng người gì, mới có thể là lần đầu tiên tham gia hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu của dân gian đây? Qua Tết Nguyên Tiêu, việc thượng triều rất nhanh liền khôi phục, Cố Huy Ngạn cũng quay về những ngày làm việc đi sớm về trễ. Thời gian không để ý liền trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, mùa xuân đã đến. Mấy ngày trước trời đổ mưa phùn, về sau thời tiết càng ngày càng ấm, trang phục mỏng manh của mùa xuân rốt cục cũng không cần để ở đáy hòm nữa. Lâm Vị Hi đổi sang áo mùa xuân sáng màu, mấy ngày nay vẫn bận sai nha hoàn thu thập trang phục của mùa xuân. Còn muốn thừa dịp thời tiết tốt, đem trang phục dày cộp của mùa đông giặt sạch phơi khô, sau đó đem đồ gỗ, sách vở bút mực ra ngoài phơi nắng. Trong trong ngoài ngoài ở chính phòng lật đi lật lại mấy lần, không khí ngày xuân cũng từ ngọn liễu ngoài đường tràn ngập vào trong phòng. Hôm nay hưu mộc, lúc Lâm Vị Hi thu dọn đồ đạc, ngẫu nhiên lật đến một hộp gấm tinh xảo. Nàng hết sức tò mò, Cố Huy Ngạn không hề giống người có thời gian tâm tình cất giữ đồ đạc. Nàng cùng Cố Huy Ngạn không có gì phải giấu diếm, cho nên cũng không để ý đây là đồ đạc của hắn, ngón tay ngọc nhẹ nhàng mở ra. Nhưng mà khi nhìn thấy đồ ở trong hộp, vẻ mặt của Lâm Vị Hi vừa nhẹ nhõm lại trì trệ. Cố Huy Ngạn vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lâm Vị Hi đứng một chỗ bất động, đi tới hỏi: "Nàng sao vậy?" Lâm Vị Hi còn chưa kịp phản ứng, Cố Huy Ngạn đã đứng ở sau nàng. Lâm Vị Hi nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, làm như vô sự quay đầu, cười nói: "Ta nhìn thấy cái hộp này, đang kỳ quái làm sao vương gia lại cất giữ ngọc bội, vừa khéo chàng trở lại." Cố Huy Ngạn nhìn lướt qua vật trong tay Lâm Vị Hi, cười nhẹ nhìn về phía nàng, chẳng biết tại sao ánh mắt lại trở nên rất chuyên chú: "Đó cũng không phải ngọc bội của ta, mà là được người nhờ vả, sau đó liền để ở chỗ này." Đương nhiên Lâm Vị Hi biết lai lịch của đôi ngọc bội này, một đôi bạch ngọc hòa điền nằm lặng yên trong hộp gấm, đường vân lúc đầu của khối ngọc, được điêu khắc tinh xảo thành hình con cá, sinh động như thật, phảng phất một giây sau liền muốn bơi lội. Cố Huy Ngạn còn đang giải thích vì sao đôi ngọc bội này xuất hiện ở đây: "Đây là chuyện của mấy năm trước. Đại khái là năm Nguyên Gia thứ hai, Cố Trình Diệu gửi cho ta một khối ngọc bội, nhờ ta tìm người. Lúc ấy ta đang ở tây bắc, nhân thủ không tiện, liền nhờ đại trưởng công chúa Thọ Khang là cô mẫu trên danh nghĩa. Nhắc tới cũng thật khéo, Cố Trình Diệu muốn tìm nữ tử kia, vừa vặn chính là ngoại tôn nữ của cô mẫu, cũng chính là đại tiểu thư của phủ anh quốc công, thê tử nguyên phối của Cố Trình Diệu. Rất nhanh cô mẫu đại trưởng công chúa Thọ Khang cùng đại tiểu thư phủ anh quốc công mang một nửa khối ngọc bội còn lại tới, cùng nhau gửi ở chỗ ta. Nàng nói, chuyện như vậy có khéo hay không?" Lâm Vị Hi cực kì cười nhạt: "Đúng a, thật là khéo." "Về sau Cố Trình Diệu cùng Cao đại tiểu thư chim kết liền cành, mà đôi ngọc bội cũng bởi vậy mà lưu lại chỗ này của ta." Cố Huy Ngạn vừa nói vừa lấy ra một nửa khối ngọc bội hình con cá từ trong hộp gấm, giơ lên dưới ánh mặt trời: " Mặc dù chất ngọc bình thường, nhưng chạm trổ cũng không tệ lắm. không phải từ trước đến nay nàng vẫn thích loại đồ chơi tinh xảo như này hay sao? Nếu như nàng thích, vậy thì để lại cho nàng nhé." Vậy mà châu về hợp phố, vật cũ lại về trong tay của nàng? Lâm Vị Hi ngẩn người, Cố Huy Ngạn thấy nàng không trả lời, tò mò nhìn nàng: "Làm sao vậy, nàng không vui hay sao?" Rất nhanh Lâm Vị Hi liền lấy lại tinh thần, nàng che giấu tâm trạng của mình nên khẽ cụp mắt xuống, lúc ngẩng đầu đã không còn bất kỳ khác thường gì: "không có, ta cũng cảm thấy đôi ngọc bội này rất xinh đẹp. Xem ra là nó cùng ta hữu duyên, vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh." Cố Huy Ngạn đem nửa viên ngọc bội còn lại để vào trong lòng bàn tay Lâm Vị Hi, nàng trơ mắt nhìn đôi ngọc bội ở trong tay mình, lại một lần nữa kín kẽ, hợp thành một thể. Lúc trước Lâm Vị Hi cũng là bởi vì sự tinh xảo mà rất thích đôi ngọc bội song ngư này, nàng tiện tay đưa một nửa cho Cao Nhiên. Nhưng mà chỉ một cái tiện tay này, lại dẫn đến nàng nửa đời lưu lạc, tuổi trẻ mất sớm. Lâm Vị Hi cũng không nghĩ tới, đã nhiều năm rồi, vậy mà nàng dùng cách như vậy, lại lần nữa thu lại một đôi ngọc bội. Đôi ngọc bội song ngư này, trải qua tay Cao Nhiên, Cố Trình Diệu, đại trưởng công chúa Thọ Khang, thậm chí cả Cố Huy Ngạn và rất nhiều người khác, chứng kiến thiếu nữ nơi khuê các không buồn không lo kia từ năm Nguyên Gia thứ hai, đến năm Nguyên Gia thứ sáu cảnh còn người mất, thậm chí ở trong đó còn cách hai đời trọng sinh. Thế nhưng cuối cùng, tựa như lúc trước bà tử ở phủ anh quốc công hiến vật quý đưa đến trước mặt nàng, đôi ngọc bội này chỉ thay bằng một hộp gấm khác, lại một lần nữa nằm trong lòng bàn tay của nàng. Lâm Vị Hi cảm thấy thổn thức khó tả. Có lẽ, đây chính là duyên phận trong cõi u minh đi. Cố Huy Ngạn chờ đợi một hồi lại bị người mời ra, lúc Cố Trình Diệu tiến đến thỉnh an, vừa hay nhìn thấy Lâm Vị Hi mặc áo xuân màu vàng nhạt, tựa như dưới ánh mặt trời thưởng thức đôi ngọc bội kia của hắn ta. Trái tim của Cố Trình Diệu bất thình lình đập lỡ hai nhịp, hắn ta không thể không đứng nguyên tại chỗ ổn định lại, ngăn không cho chính mình lộ ra sự khác thường. Uyển Nguyệt đứng cách cửa sổ nhìn thấy Cố Trình Diệu, vội vàng đi tới vén rèm lên cho Cố Trình Diệu: "Thế tử an." Cố Trình Diệu nghiêm mặt, hắn ta sợ chính mình hơi buông lỏng thôi là sẽ lộ ra sự khác thường, cho nên chỉ có thể cố gắng để cho vẻ mặt của mình như bình thường. Dường như là hắn ta vô tri vô giác đi vào nhà, lễ nghi quân tử nhiều năm qua tựa hồ không còn nữa, hắn ta hoàn toàn quên phải thỉnh an Lâm Vị Hi, mà việc đầu tiên sau khi vào phòng, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay nàng, hỏi: "Tại sao vật này lại ở chỗ của mẫu thân vậy?" "Hôm nay thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình lật đến." Lâm Vị Hi chỉ đại khái trả lời một câu, liền đem đôi ngọc bội thả lại trong hộp, ngay trước mặt Cố Trình Diệu khép lại hộp gấm, "Thế tử lại còn nhận ra này vật nhỏ này sao?" "Đương nhiên." Cố Trình Diệu nhịn không được ở trong lòng bổ sung một câu, làm sao hắn ta có thể quên được? Lâm Vị Hi cười cười, khuôn mặt của nàng nổi bật lên làn da trong suốt tinh tế tỉ mỉ, tinh xảo sạch sẽ, dường như muốn hòa tan vào ánh nắng vàng nhạt này. Nàng dựa lưng vào ánh nắng ấm áp, trong giọng nói mang ý cười nhẹ: "Ta nghe nói thế tử cùng thế tử phi bởi vì ngẫu nhiên gặp gỡ mà thấy một lần đã định tình, đáng tiếc ở giữa lại bị chủ nhân của đôi ngọc bội này cản trở một chút. Ta cho là thế tử cũng không thích đôi ngọc bội này, dù sao nếu không có nàng, các ngươi đã sớm tu thành chính quả." Cố Trình Diệu phát hiện chính mình nói không ra lời. hắn ta có thể nói cái gì đây. Chuyện của hắn ta với Cao Hi, Cao Nhiên quá mức phức tạp, người ngoài căn bản là không có cách nào tưởng tượng được, tất nhiên cũng không thể lý giải. Rất nhiều chuyện người trong cuộc đau nhức khó tả, thế nhưng nếu như nói cho người ngoài, nàng sẽ chỉ cảm thấy hắn ta đang chối bỏ trách nhiệm Hôm nay Lâm Vị Hi mặc áo mỏng màu vàng nhạt, tóc đen như mây, da trắng hơn tuyết, cả người lung linh không tưởng nổi. Nàng biếng nhác dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ mùi bùn đất thơm ngát chậm rãi thẩm thấu vào phòng, dần dần bao trùm toàn bộ thế giới. Tất cả những thứ này, đều tươi đẹp như trong mộng cảnh. Trong khoảnh khắc này Cố Trình Diệu nhìn chăm chú Lâm Vị Hi, suy nghĩ trong những ngày này bị hắn ta tận lực kiềm chế, tận lực lẩn tránh trở nên vô cùng rõ ràng. Lâm Vị Hi quá giống Cao Hi. Giống đến mức thậm chí để cho người ta không nhịn được mà hoài nghi, hai người bọn họ thật ra là một người. Uyển Nguyệt một mực hầu hạ bên người Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi nói dứt lời thì đem ngọc bội thả vào hộp gấm, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách. Cũng chính bởi vậy, Uyển Nguyệt mới chú ý tới một số chuyện không giống bình thường. Trong lòng Uyển Nguyệt đột nhiên hung hăng nhảy lên một cái, Lâm Vị Hi một mực cúi đầu, không chú ý chuyện bên người, thế nhưng Uyển Nguyệt lại nhìn vừa vặn. Uyển Nguyệt bị ý nghĩ này dọa đến nỗi trái tim thình thịch trực nhảy vọt ra ngoài, nàng ta không lo được đi quá giới hạn, đột ngột mở miệng nói: "Thế tử." Cố Trình Diệu bị một tiếng gọi này bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn ta quay đầu, nhìn thấy nha hoàn bên người Lâm Vị Hi đang khẩn trương nhìn hắn ta. Cảm xúc trong lòng Cố Trình Diệu dần dần lạnh xuống, hắn ta qua loa nói cáo lui, cũng lập tức quay người bước nhanh ra ngoài. Đối với việc này Lâm Vị Hi vẫn là bộ dáng không để ý lắm, ngay cả đầu cũng chẳng muốn ngẩng lên. Cố Trình Diệu một đường cực nhanh đi về thư phòng, hắn ta đang làm cái gì vậy? Thi thư lễ nghi hắn ta học tập mười tám năm, đây chính là kết quả của việc tu thân hay sao? Cố Trình Diệu trở lại thư phòng, lập tức lấy ra tứ thư đã thuộc nằm lòng, thế nhưng lần này, đã qua một lúc lâu, đều không cách nào trở lại trạng thái bình thản đọc sách của mình. Vân Tuệ rón rén đi tới, nhìn thấy thế tử cầm quyển sách trong tay, nhưng thật lâu vẫn bất động. Vân Tuệ không suy nghĩ nhiều, nàng ta rót trà cho thế tử, lộ ra ý cười dịu dàng: "Thế tử, ngài đọc sách vất vả, uống chén trà nghỉ ngơi một chút đi." Cố Trình Diệu chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vân Tuệ, trong tay Vân Tuệ bưng trà, càng phát ra nụ cười ôn nhu hào phóng. Thế nhưng nàng bày ra dáng vẻ này một lúc, nụ cười trên mặt trở nên chần chờ. Thế tử đây là thế nào? Vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn nàng ta? Cố Trình Diệu không khỏi ở trong lòng nghĩ, có phải hay không bởi vì hắn ta quá nhàn rỗi, mới có thể nhớ mãi không quên một nữ tử không? Nếu như bên người thêm một nữ nhân, có phải hay không liền có thể dễ dàng chấm dứt những chuyện như này?