thật ra thì Lâm Vị Hi rõ như lòng bàn tay đối với danh sách hạ nhân này, nhưng nàng làm tân vương phi, tốt xấu gì cũng nên giả bộ một chút. Nàng giống như nghiêm túc lật xem danh sách, đôi mắt nhìn chằm chằm từng cái tên quen thuộc không khỏi thất thần. một lát sau, nàng nhàm chán thật sự, nhịn không được ngó đầu ra xem Cố Huy Ngạn. "Vương gia, chàng đang xem cái gì vậy?" Cố Huy Ngạn nghiêng gáy sách ra hiệu cho Lâm Vị Hi: "Thái Bạch âm phù." "... Đây là cái gì?" "Binh thư." Lâm Vị Hi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Cố Huy Ngạn: "không phải vừa nãy chàng nóimấy ngày nay không cần để ý chuyện triều chính sao? Sao chàng còn xem binh thư làm gì?" "Bây giờ xem sách cũng không sao cả. Ở chiến trường, chỉ một chút sơ sẩy thôi cũng phải đổi bằng mạng người. không ai có thể gánh vác được." Cố Huy Ngạn nói câu này nhẹ nhàng như không, nhưng Lâm Vị Hi nghe thấy thì lại cómột loại cảm giác vô cùng tôn kính. Hành quân mười năm chưa từng thua trận, chiến tích này được báo lên triều đình bị thổi phồng lên, huy hoàng thịnh thế đến mức nào. Những người đứng nhìn như Lâm Vị Hi đương nhiên cảm thấy sợ hãi thán phục, thế nhưng với bản thân Yến vương mà nói thì sau cái thành tích lừng lẫy này, là bao nhiêu trách nhiệm cùng áp lực nặng nề. Khi Lâm Vị Hi còn bé cũng được nghe đại trưởng công chúa Thọ Khang nói qua về chiến dịch Lang Sơn, Định Tương. Đây chính là trận chiến thành danh của Cố Huy Ngạn. Lâm Vị Hi vẫn nhớ rõ nàng đã từng quấn lấy ngoại tổ mẫu đòi bà giảng giải mấy lần liền. không nghĩ tới, nàng còn có cơ hội tiếp xúc gần gũi với nhân vật chính của những chiến dịch này. Cố Huy Ngạn thấy ánh mắt của Lâm Vị Hi không nhìn về phía quyển sách, dứt khoát để sách xuống, nói với Lâm Vị Hi: "Nếu như nàng hiếu kì, ta nói một chút cho nàng nghe nhé?" "Tốt!" Lâm Vị Hi lập tức ném tờ danh sách mình đang cầm trong tay xuống, sợ Cố Huy Ngạn thay đổi chủ ý. Cố Huy Ngạn nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Vị Hi thì mỉm cười, hắnđang muốn dặn dò thị nữ mang một cái ghế tới, Lâm Vị Hi nói "không cần" rồi nhanh nhẹn cởi giày, trực tiếp ngồi xuống cạnh Cố Huy Ngạn. Nàng vốn nhỏ nhắn tinh tế, lúc ngồi quỳ chân bên người Cố Huy Ngạn thì lại càng nho nhỏ xinh xinh, trang phục phức tạp của vương phi càng làm nổi bật lên vẻ non nớt xinh đẹp động lòng người của nàng. Sau khi Lâm Vị Hi ngồi xuống thì ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, sáng rõ nhìn Cố Huy Ngạn: "Vương gia, ta chuẩn bị xong rồi." Cố Huy Ngạn rủ mắt xuống nhìn thấy dáng vẻ háo hức của Lâm Vị Hi, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hoang đường kể chuyện xưa cho nữ nhi. Dù sao không gian của phòng bên cạnh cũng có hạn, nếu như cứ bày ra cả bộ bàn ghế gỗ đàn hương giống như ở thư phòng của hắn thì không được, cho nên phòng bên cạnh này chỉ bày mộtcái bàn vuông cùng một bức bình phong Mã đáo thành công. Nếu như chỉ có mộtngười Cố Huy Ngạn thì tạm đủ, nhưng Lâm Vị Hi cũng đem đồ của mình tới thì trên cái bàn vuông kia tuyệt đối không đủ. Dù sao Cố Huy Ngạn cũng chỉ đọc sách, mà việc đọc sách cũng phải ngay ngắn nghiêm chỉnh, lẽ ra Lâm Vị Hi nên ngồi trên giường La Hán cạnh cửa sổ, hai người cách một cái bàn ngồi đối diện nhau. Bây giờ Lâm Vị Hi lại bỏ việc đang làm dở, cởi giày ngồi cạnh Cố Huy Ngạn, khoảng cách của hai người lập tức rút ngắn. Khoảng cách này đối với Cố Huy Ngạn mà nói thì cũng quá gần, hắn hơi có chút khó chịu. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến sự tiếp xúc thân mật hơn tối hôm qua cũng đãlàm rồi, bây giờ lại rối rắm những chuyện này thì đúng là làm ra vẻ. Thế là Cố Huy Ngạn chấp nhận Lâm Vị Hi ngồi sát cạnh mình, đặt sách lên trên bàn, nhẹ giọng giải thích từng câu cho Lâm Vị Hi. Ánh nắng từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, sắc mặt Cố Huy Ngạn bình thản, giọng điệu từ tốn nhẹ nhàng giải thích những điều khoản trên binh thư, có đôi khi còn biết dùng những trận đánh điển hình mà chính mình đã trải qua làm chú giải. Ngồi bên cạnh hắn là một nữ tử tuyệt sắc diễm lệ, trang sức lộng lẫy, loá mắt nhưng lại sáng long lanh đang chăm chú lắng nghe Cố Huy Ngạn giải thích. Bởi vì chuyên tâm, thân thể của nàng vô tình dựa sát vào người Cố Huy Ngạn. một mùi hương thiếu nữ lập tức xộc thẳng vào người Cố Huy Ngạn, thậm chí hắn còn cảm giác được mấy sợi tóc rối của Lâm Vị Hi chọc vào cổ có chút ngứa. Sau khi Cố Huy Ngạn nói xong, cúi đầu nhìn Lâm Vị Hi: "Nàng nghe có hiểu không?" Lâm Vị Hi thành thật lắc đầu, Cố Huy Ngạn thở dài: "Ta cũng biết là thế mà." Lâm Vị Hi thẹn thùng: "Có phải ta quá ngốc hay không? Thế nhưng ta nghe đám lính kia nói chuyện lúc chàng mới mười bảy tuổi rõ ràng có thể nghe hiểu mà." Cố Huy Ngạn lắc đầu than nhẹ: "không thể trách nàng được." Bởi vì thậm chí ngay cảhắn khi giảng giải thì tâm tư cũng có chút mất tập trung. một khi thất thần, thứ tự logic tự nhiên lộn xộn, sao có thể trách Lâm Vị Hi được. ( Vì có ôn hương nhuyễn ngọc ở bên người đó ạ) Lâm Vị Hi cũng không biết Cố Huy Ngạn nghĩ gì. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy Yến vươngđang không đành lòng trách nàng nên mới cho một bậc thang đi xuống thôi. Như thếthì Lâm Vị Hi càng không chịu từ bỏ, nàng chính loại tính cách này. Độ khó càng lớn thìcàng không chịu cúi đầu nhận thua. Lâm Vị Hi không tự giác đứng thẳng người, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự nghiêm túc cố chấp buông lời thề son sắt: "Vương gia chàng yên tâm, sau này ta có thời gian rảnh chắc chắn sẽ nghiên cứu thật kỹ, chàng cũng đừng thấy ta chưa hiểu mà đã chê ta ngốc." "Sao lại phải như vậy?" Cố Huy Ngạn bật cười: "Vừa mới tiếp xúc thì nghe không hiểu là chuyện rất bình thường, làm sao ta lại ghét bỏ nàng được? Nàng từ đâu mà học được tính cách này, sao phải căng thẳng như vậy?" Còn không phải bị Cao Nhiên làm cho thành như vậy. Lâm Vị Hi bĩu môi thầm nghĩ. Ởtrên lớp học nàng không dám lơ la chút nào, một khi bị Cao Nhiên hạ thấp đi, phu tửsẽ thiên vị đối phương ngay. Dần dần, Lâm Vị Hi cũng đã dưỡng thành thói quen việc gì cũng phải cố gắng làm được tốt nhất, lúc nào nàng cũng sợ hãi người khác thất vọng về mình. Thấy Lâm Vị Hi đột nhiên buồn chán như vậy, Cố Huy Ngạn nhìn ở trong lòng, trênmặt lại cười nhẹ an ủi: "Nàng sợ cái gì? Cho dù là phu tử, dạy dỗ không tốt cũngkhông thể trốn học sinh, càng đừng nói ta là phu quân của nàng. Nếu như một lần nàng vẫn không hiểu, ta sẽ giảng lần thứ hai lần thứ ba, chỉ cần nàng sẵn lòng nghe, ta lúc nào cũng có thể chỉ dạy cho nàng." Lâm Vị Hi ngẩng đầu nhìn Cố Huy Ngạn, cười phì một tiếng, đôi mắt óng ánh: "Tạ vương gia." Đúng a, Cố Huy Ngạn không phải là phu tử, hắn là phu quân của nàng. Trong lòng Lâm Vị Hi sinh ra một cảm giác thống khoái. Lần này, cho dù Cao Nhiên có làm cái gìđi nữa, cũng sẽ không cướp được người vốn thuộc về Lâm Vị Hi. Bất kể có ra sao, Cố Huy Ngạn vẫn sẽ mãi đứng ở cạnh bên nàng. Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi cười rạng rỡ như vậy, sau khi lấy lại tinh thần thì trong lòng có chút phức tạp, từ sáng sớm đến bây giờ mới có bao lâu mà hắn đã thất thần đến ba lần rồi. sự tự chủ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, trước mỹ sắc cũng không yếu ớt đến mức này chứ? Lâm Vị Hi bắt gặp Cố Huy Ngạn có chút thất thần, nàng bước về phía trước nhích lại gần, đôi mắt long lanh ngước nhìn chằm chằm Cố Huy Ngạn: "Vương gia, chàng đangnghĩ gì vậy?" Cố Huy Ngạn vẫn biết Lâm Vị Hi có một đôi mắt cực đẹp. Đôi mắt ấy trắng đen rõràng, bây giờ trong đó đang phản chiếu hình ảnh của Cố Huy Ngạn. Trong lòng Cố Huy Ngạn vẫn cảm thấy Lâm Vị Hi đứng gần mình quá, khoảng cách này đã sớm phá vỡ giới hạn tối đa về an toàn của hắn rồi. Dường như cả người Lâm Vị Hi đều vùi ở trong ngực của Cố Huy Ngạn, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận hơi thở của Lâm Vị Hi lạimột lần phả lên trên ngực của mình. Cố Huy Ngạn cảm thấy rất rõ nhịp tim của mìnhđang dần trở nên không có quy luật. Cố Huy Ngạn không có cách nào xem nhẹ cảm giác kỳ quái ở khắp người mình, thế làhắn vịn bả vai Lâm Vị Hi ngồi xuống, vẻ mặt bình thường nói: "Lúc đọc sách, cả người cần phải đàng hoàng, không được phép ngả nghiêng." Trong lòng Lâm Vị Hi một lời khó nói hết, nàng tức giận lườm Cố Huy Ngạn một chút, nhấc lên váy vòng qua phía sau hắn, nhảy xuống giường La Hán: "Vậy ta không nhìn nữa, sắp đến giờ Mùi, cũng có người đến thỉnh an ta rồi." Lâm Vị Hi từ bên cạnh hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng linh hoạt giống con nai con, chỉ thoáng qua một chút, mùi hương nhàn nhạt bên người liền không còn nữa. Cố Huy Ngạn chưa kịp nói gì, đã thấy Lâm Vị Hi đổi lại giày, bước nhanh đi ra ngoài: "Uyển Nguyệt." Uyển Nguyệt đáp dạ đi tới, Lâm Vị Hi đến cạnh Uyển Nguyệt, thấp giọng nói gì đó, Uyển Nguyệt liên tục gật đầu đáp ứng. Lúc nói chuyện chủ tớ hai người đứng rất gần, Cố Huy Ngạn lặng lẽ nhìn mấy lần, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt tập trung nhìn lên trang sách. Mọi thứ đã yên tĩnh trở về quỹ đạo, cuối cùng cũng không có người quấy rầy nữa, lẽ ra Cố Huy Ngạn nên cảm thấy nhẹ nhõm. Thế nhưng hắn nhìn một lúc lâu, quyển sách trong tay vẫn chưa hề lật sang một trang mới…..