Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước
Chương 14 : Vợ chồng bất hoà
Lâm Vị Hi bi thương phát hiện nàng luôn trong lúc vô ý mà giải vây cho Cố Trình Diệu, mà rõ ràng nàng nghĩ là mình đang gây sự . Càng đáng giận chính là, người xung quanh lý giải lời nói của nàng từ mộtgóc độ khác, tự mình cho rằng Lâm Vị Hi tâm địa thiện lương, không nhìn được thế tử bị vương gia trách cứ, lúc này mới nghĩ biện pháp giải vây.
Giải vây cái quỷ ý. Lâm Vị Hi bĩu môi ước gì Yến vương mắng Cố Trình Diệu thêm hai canh giờ nữa.
Lâm Vị Hi tức giận trở lại Tĩnh Đạm viên, sau khi cởi áo choảng ngoài, Uyển Tinh bưng cho Lâm Vị Hi tách trà nóng, nhìn thấy sắc mặt Lâm Vị Hi lãnh đạm, cười nói: "cô nương đây là làm sao? Bên trong vương phủ còn có người dám làm cho cô nương tức giận sao?"
Uyển Tinh chính là nha hoàn được Yến vương mua ở trên đường để chăm sóc cho Lâm Vị Hi sau khi nàng sinh bệnh. Lâm Vị Hi có một nha hoàn tên là Uyển Nguyệt nên ban tên Uyển Tinh cho nàng ta. Bây giờ nàng cũng mới chỉ có hai nha hoàn này thôi.
Uyển Nguyệt đem áo choàng của Lâm Vị Hi cất đi, khi trở về vừa vặn nghe được câu này, nàng ta trả lời: "Hôm nay cô nương ở bên ngoài lại bị ho. Có điều cũng thiệt thòi cho cô nương, nếu không thế tử cùng thế tử phi cũng không thể được bỏ qua dễ dàng như vậy."
"Có việc gì xảy ra vậy?"
Uyển Nguyệt đem chuyện xảy ra lúc ăn cơm nói trong hai ba câu. Uyển Tinh cảm thán một hồi, khen: "cô nương thật sự là có tấm lòng tốt mà, thế tử phi cố ý để nhũ mẫu của nàng ta chèn ép cô nương, vậy mà cô nương còn nguyện ý giải vây cho họ."
Ai nguyện ý. Trong lòng Lâm Vị Hi tức giận trả lời một câu. Thân ở vương phủ, Cao Nhiên dù sao cũng là con dâu của phủ Yến vương, những lời này Uyển Tinh Uyển Nguyệt không dám nhiều lời, chỉ dám nóivài câu thôi. Uyển Nguyệt nói tiếp: "không phải sao, nhưng mà hôm nay vương gia nổi giận thật sự là dọa người, nô tỳ sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, cũng chính là nhờ cô nương mở lời, vương gia mới nói chuyện nhẹ nhàng một chút. Vương gia đối với thế tử quản giáo thật nghiêm, ngay trước mặt nhiều hạ nhân như vậy dạy dỗ đến mặt mũi cũng không lưu lại."
"Bởi vì cái gì vậy?"
"Còn không phải là vì Thọ Khang đại trưởng công chúa sao. không nghĩ tới Yến vương đạm mạc khôngnói đến chữ tình, đối với đại trưởng công chúa lại vô cùng hiếu thuận."
Lâm Vị Hi nghe đến đó nhàn nhạt bổ sung: "Cũng không phải là ngài ấy hiếu thuận với Thọ Khang đại trưởng công chúa đâu. Đại trưởng công chúa tuy là cô cô của Yến vương, nhưng trong hoàng thất có bao nhiêu là công chúa? Nhiều cô cô thúc bá như vậy, cũng không thấy ngài ấy qua lại gần gũi với ai. Yến vương hiếu thuận chính là với lão Yến vương. Năm đó lão Yến vương chưa được phong vương, lại bị tiên đế Thế Tông nghi kỵ, là nhờ Thọ Khang công chúa ra sức đảm bảo, lão Yến vương mới được thuận lợi như thế. Bởi vì có chuyện này, Yến vương mới đối với phủ Thọ Khang công chúa đặc biệt quan tâm để ý. Cố Trình Diệu lớn lên ở đất phong, vừa ra đời chính là thế tử phủ Yến vương quyền thế mộtphương, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, hắn ta làm sao có thể hiểu được nguyên do từ đời trước."
"Hóa ra còn có việc này." Uyển Tinh sau khi nghe xong, vô ý hỏi, "cô nương, làm sao người lại biết chuyện từ thời tiên đế Thế Tông?"
Bàn tay bưng trà của Lâm Vị Hi chợt dừng lại, nàng biết những chuyện này tất nhiên là vì Thọ Khang đại trưởng công chúa chính miệng kể lại. Thế nhưng Lâm Vị Hi là một nữ tử ốm yếu từ nơi khác đến, làm sao mà biết được những chuyện này. Lâm Vị Hi âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn là thái độ hững hờ trả lời: "Năm ta mười tuổi cha có dẫn ta tới kinh thành để xem bệnh, ta ở kinh thành đợi gần nửa năm, ở lại trong ngõ nhỏ nghe được một lão gia gia nói chuyện."
Uyển Nguyệt cùng Uyển Tinh đều là nửa đường tới kinh thành mới đến hầu hạ Lâm Vị Hi, đối với quá khứ của Lâm Vị Hi hoàn toàn không biết gì cả. Lâm Vị Hi giải thích như vậy, các nàng liền tin. Lâm Vị Hi nói dối để giải thích với hai nha hoàn của mình. Nàng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng âm thầm cảnh cáo mình không thể còn chủ quan như vậy.
Nếu như hôm nay người nghe được lời nói này là Yến vương, vậy thì xong đời rồi.
Uyển Nguyệt cùng Uyển Tinh đều là lần đầu tiên vào kinh, mà lần đầu tiên dừng chân chính là vương phủ uy nghiêm đấy, mọi thứ đều mới lạ tò mò. Hai người bọn họ cùng với những nha hoàn đã từng hầu hạ Lâm Vị Hi trước đây hoàn toàn khác nhau, líu ríu rất hoạt bát. Thân phận của Lâm Vị Hi bây giờ cũng không giống như trước kia nữa. Nàng giờ chỉ là một cô nương mồ côi cha mẹ, chứ không còn là Cao Hi đích trưởng tôn nữ nữa. Nên nàng cũng sẽ không quá nghiêm khắc với nha hoàn của mình. Uyển Tinh cùng Uyển Nguyệt đối với đại danh phủ Yến vương phủ lòng tràn đầy tò mò. Bây giờ hai người bọn họ vậy mà lại được theo Lâm Vị Hi đến ở phủ Yến vương. Các nàng hạ giọng, kể một ít chuyện bát quái trong phủ Yến vương, nhưng đã đầy đủ đặc sắc về việc trong phủ: "Nô tỳ nghe nói thế tử phi hiện tại là làm vợ kế. Phu nhân trước của thế tử cũng họ Cao, chính là tỷ tỷ của thế tử phi đấy!"
Uyển Tinh kinh ngạc che miệng lại: " Tỷ tỷ ruột?"
"Đúng thế."
Uyển Tinh lộ ra biểu lộ sợ hãi than thở: "Thế tử nhìn tuổi thì vẫn còn trẻ, vậy mà đã cưới thêm vợ lẽ rồi."
"Vương gia nhìn trông cũng mới hơn hai mươi tuổi thôi, nếu không phải đã biết, ai dám nói con trai trưởng của vương gia đã mười bảy tuổi đâu."
"Ừm. Thế tử mới mười bảy tuổi, tính ra là thế tử thành thân sớm."
"không phải là ngài ấy thành thân sớm, trước đó đã có một thế tử phi chết sớm." Lâm Vị Hi tiếp lời, thậm chí trên mặt còn cười lạnh: "Tháng giêng thành hôn, cuối năm đã chết rồi, tháng hai năm sau muội muội liền vào cửa, thế tử thật vội vàng mà, không trì hoãn chút thời gian nào."
Uyển Tinh cùng Uyển Nguyệt không nghĩ tới Lâm Vị Hi lại đột nhiên nói tiếp, hai người các nàng khôngnghĩ quá nhiều, chỉ là thổn thức: "Thế tử phi trước đó thật đáng thương làm sao."
Đáng thương sao? Lâm Vị Hi cười cười: "Có lẽ vậy. Nhưng Yến vương nói đúng, người đời chỉ nhìn vào kết quả, làm gì có ai biết hỏi thăm nguyên nhân. Nàng đem chính mình lao lực sinh bệnh mà chết, e rằng chính nàng cũng không tránh được mình có lỗi. Thế tử cùng thế tử phi mới tình đầu ý hợp, tình thâm nghĩa trọng, chết sớm một chút để cho muội muội của mình vị trí đó cũng tốt."
Uyển Nguyệt Uyển Tinh nhìn nhau một cái, không biết Lâm cô nương vì cái gì đột nhiên sinh ra cảm xúc bi quan như thế. Tính tình Uyển Tinh hoạt bát, mới chỉ cần thời gian một ngày, nàng ta đã từ bên trong vương phủ nghe ngóng rất nhiều tin tức: "thật ra cũng chưa hẳn là thế tử phi trước có lỗi. Hôm nay nô tỳ nghe người ta nói, thế tử phi trước lúc còn sống quản lý vương phủ cực nghiêm khắc, tất cả đều có gia quy, không cho phép nhàn rỗi tán gẫu, không cho phép lười biếng, cũng không cho phép trộm vặt móc túi. Yến vương phi qua đời rất nhiều năm, Yến vương lại quanh năm chinh chiến bên ngoài, rất nhiều quy củ bên trong vương phủ lỏng lẻo là điều khó tránh khỏi. Thế tử phi trước vừa tới đã quyết đoán chỉnh đốn và thay đổi, mục đích là tốt, chỉ tiếc đắc tội quá nhiều người."
Uyển Nguyệt cùng Uyển Tinh là người ngoài, cho nên mới có thể khách quan đánh giá tình huống bây giờ của phủ Yến vương. Thế nhưng đối với những gia nô lâu năm ở phủ Yến vương mà nói, việc Cao Hi làm là động đến địa bàn, động đến quyền lợi của bọn hắn, nên đối với những người này đương nhiên lúc nào Cao Hi cũng không tốt. Chờ tới khi Cao Hi đem những thói quen, những việc tham ô hối lộ ăn cắp vặt xử lý xong, chính nàng cũng mệt mỏi mà đổ bệnh. Mà lúc Cao Nhiên vào cửa, vương phủ đãđược dọn dẹp tương đối sạch sẽ. Cao Nhiên vừa tiếp xúc tới tay, trong vương phủ quy củ đã theo nề nếp rồi, nên tất nhiên thuận lợi vô cùng. Mà Cao Nhiên lại quen bày ra vẻ mặt ôn nhu mềm mại. Nàng ta được lợi ích, quy củ bên trong hơi lỏng lẻo một chút. Có Cao Hi khắc nghiệt để so sánh, Cao Nhiên lập tức thành đương gia chủ mẫu mới dịu dàng làm sao, lương thiện làm sao. Hạ nhân bên trong vương phủ khắp nơi đều nói tốt về nàng ta.
Cho nên khi nói đến tình huống bây giờ, Uyển Tinh Uyển Nguyệt hai nha hoàn mới tới này đều có thể nói ra "Thế tử phi trước dụng tâm là tốt". Thế nhưng những lão nô gia ở cạnh Cố Trình Diệu lại khônghề nhìn thấy.
Lâm Vị Hi không nghĩ tới có thể từ miệng của hai nha đầu này lại nghe được lời nói này. Nàng cười giễu một cái, còn có người nhớ là nàng tốt, thật sự là khó có được. Lâm Vị Hi cũng không muốn nghĩ lại những việc bực mình như thế này. Bây giờ nàng nhìn thấy Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên tình chàng ý thiếp dính lấy nhau một bước không rời, mà nha hoàn hồi môn của Cao Nhiên lại còn khắp nơi tuyên dương nàng ta, vẻ mặt vênh váo đắc ý. Có trời mới biết những nô tỳ này ở trước mặt Lâm Vị Hi thì đầu cũng không dám ngẩng lên, bây giờ thì chỉ thiếu cái đuôi muốn vểnh lên thôi.
Lâm Vị Hi đứng lên, vẻ mặt hờ hững nói: " Đó là chuyện nhà của bọn họ, bàn tán sau lưng người ta thìkhông hay, sau này đừng nhắc lại nữa."
Uyển Nguyệt cùng Uyển Tinh liếc nhau, đều cảm nhận được sự mâu thuẫn của Lâm Vị Hi. Lâm cô nương rõ ràng rất ỷ lại vào Yến vương, nhưng khi nhắc đến người nhà của Yến vương thì thái độ lại lạnh lùng vô cùng. yêu ai yêu cả đường đi mới phải chứ. Lâm cô nương vì sao lại mâu thuẫn như vậy? Uyển Nguyệt cùng Uyển Tinh không biết, mà cũng không dám nhắc lại, cẩn thận hầu hạ Lâm Vị Hi thay quần áo: "cô nương, hôm nay Yến vương bởi vì chuyện của đại trưởng công chúa Thọ Khang mà tức giận với thế tử, còn nói qua mấy ngày nữa muốn dẫn thế tử đến phủ của đại trưởng công chúa để xin lỗi. Người nói đây là sự thực sao?"
"Làm sao không phải là thật ." Lâm Vị Hi cười khẽ, ý trào phúng rất rõ ràng, " Bởi vì đại trưởng công chúa không có con mà sinh lòng coi thường, ai cho bọn họ lá gan đó? Kể cả phủ công chúa không có người kế tục, nhưng chỉ cần đại trưởng công chúa còn sống một ngày, trong kinh thành sẽ không có người dám coi thường. Yến vương còn gọi Thọ Khang đại trưởng công chúa một tiếng cô cô. Nàng ta chỉ là một cái thứ nữ mà còn nôn nóng không chờ đợi được, tự cho là có thể vênh váo tự đắc tại địa bàn của phủ trưởng công chúa, thật sự là buồn cười mà."
"cô nương..."
Lâm Vị Hi cũng nhận thấy tâm tình của mình kích động. Nàng hít sâu một hơi, nói: "Mấy ngày nay chuẩn bị trang phục trang sức cho chu đáo. Ta muốn theo Yến vương cùng đi tới phủ công chúa."
Uyển Nguyệt sửng sốt một chút, Lâm Vị Hi bây giờ còn đang trong hiếu kỳ, mọi ngày đều đóng cửa từ chối tiếp khách, lần này cô nương nghĩ như thế nào mà muốn đi tới phủ công chúa rồi? Tuy nhiên những việc này không phải là chuyện mà một nha hoàn như nàng ta cần phải biết. Uyển Nguyệt trầm thấp vâng một tiếng, liền tự đi chuẩn bị trang phục cho Lâm Vị Hi.
Sau khi Cố Huy Ngạn biết chuyện này cũng không nói gì, gật gật đầu coi như đồng ý. Chờ sau khi hắnsắp xếp được thời gian rảnh rỗi, tự mình mang theo mọi người ở phủ Yến vương, tới cửa thăm hỏi đại trưởng công chúa Thọ Khang.
Yến vương đích thân tới, đương nhiên được coi là khách quý lập tức mời vào trong phủ. Đại trưởng công chúa Thọ Khang nghe nói Yến vương đến thăm, lúc này cũng cố gắng ra đón.
Cố Huy Ngạn thấy đại trưởng công chúa Thọ Khang, lập tức đứng dậy đỡ cánh tay của bà: "cô cô, khuyển tử ngang bướng, không xứng với tâm ý của ngài, bây giờ còn làm phiền ngài tự mình ra đón. Cái này thật sự là tội của con mà."
"Đừng nói những lời như vậy. Bây giờ ngươi đã là thân vương, mọi việc của hoàng thượng đều cần có sự giúp đỡ của ngươi. Ta là bà già một chân đã bước xuống mồ, nào dám nhận lễ xin lỗi của ngươi."
Cố Huy Ngạn thấy thế cũng không tiện nói tiếp, ánh mắt của hắn nhẹ nhàng nhìn về phía Cố Trình Diệu, Cố Trình Diệu hiểu ý của phụ thân, chỉ có thể bất đắc dĩ đi tới, hành đại lễ với đại trưởng công chúa Thọ Khang: "Trước kia là vãn bối hồ đồ, mạo phạm cô tổ mẫu, xin ngài hãy tha thứ cho tội của vãn bối."
Cố Trình Diệu là nhi tử của Yến vương, cho dù đại trưởng công chúa Thọ Khang oán hận hắn khôngquan tâm để ý tới Hi nhi, nhưng cũng không thể không để ý tới mặt mũi của Yến vương. Yến vương đãtự mình mang nhi tử tới đây để bồi tội. Kể cả từ lễ pháp hay là góc độ đạo đức, thành ý của Yến vương đều đã thấy được, trưởng công chúa Thọ Khang chỉ có thể nhẹ gật đầu, lãnh đạm nói: "Người một nhà không để bụng quá lâu. Ngươi đã hiểu cái sai của mình thì tốt rồi. Đứng dậy đi."
Cố Trình Diệu đứng dậy, Cao Nhiên đi theo tiến lên hành lễ: "Ngoại tổ mẫu."
Rất rõ ràng trưởng công chúa Thọ Khang hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn. Cao Nhiên lộ ra vẻ mặt ủy khuất, Cố Trình Diệu đau lòng không thôi, nhưng mà Cố Huy Ngạn còn ngồi ở trên đó, Cố Trình Diệu cho dù tức giận, cũng không dám làm gì.
Cũng là lúc này, trưởng công chúa Thọ Khang mới thấy được còn thêm một người tới đây. Bà nhìn thấy một tiểu cô nương ngũ quan tinh xảo, hệt như những tiểu đồng tử được vẽ trong tranh phúc ngày tết. Bà có chút ngạc nhiên: "Đây là..."
Lâm Vị Hi tiến lên, dập đầu lạy ba cái với Thọ Khang đại trưởng công chúa: "Tiểu nữ Lâm Vị Hi, tham kiến đại trưởng công chúa."
Trưởng công chúa Thọ Khang nhìn tiểu cô nương đang dập đầu trên sàn nhà kia, đôi mắt đều mở lớn. Cố Huy Ngạn thấy vậy thì giải thích: " Lúc con ở Tây bắc bình loạn lạc, chủ quan bị trúng mai phục của địch. Nhờ có phụ thân của nàng yểm hộ mà thoát được vòng vây. Phụ thân nàng vì thế mà hi sinh. Chắc ngài vẫn còn nhớ, chính là Trung Dũng hầu thời gian trước đó. Sau khi bình loạn lạc ở Tây bắc xong, con gặp gặp tiểu cô nương này tuổi nhỏ đã mất mẹ, mà hiện tại lại không có phụ thân. một người lưu lạc tại bên ngoài cũng không ổn, con dẫn nàng đến kinh thành. Hôm nay con mang theo tiểu bối đến chỗ ngài thỉnh an, nàng cũng cùng theo tới."
Trưởng công chúa Thọ Khang sau khi nghe xong, trong lòng không hiểu sao có một loại rung động rất rõ ràng. Bà để cho người đỡ Lâm Vị Hi dậy, gọi lại tới gần nhìn kỹ một lúc, đôi bàn tay có chút thô ráp vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Vị Hi, hỏi: "Ngươi tên là Lâm Vị Hi, vậy nhũ danh gọi là gì?"
"Tiểu nữ vừa ra đời thì không có mẫu thân, không có nhũ danh, người trong nhà đều gọi tiểu nữ là Hi nhi."
"Hi nhi." Tên cũng giống nhau như đúc, đôi mắt trưởng công chúa Thọ Khang chợt ẩm ướt, "Tốt, liền gọi Hi nhi. Ngươi sinh nhật vào ngày nào?"
"Tiểu nữ sinh vào giờ mão, ngày mười lăm tháng giêng."
Đôi mắt của Cao Nhiên rõ ràng trừng lớn khi nghe thấy canh giờ này. Sắc mặt Cố Trình Diệu cũng có chút kỳ quái. Cố Huy Ngạn thấy vậy thì đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, hắn bình thản hỏi: "Thế nào?"
Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu đều không nói lời nào, vẫn là lão nhân hầu hạ bên cạnh trưởng công chúa lấy tay xoa nước mắt, nói: "Bẩm Yến vương điện hạ, đại tiểu thư nhà chúng ta sinh nhật chính là ngày mười lăm tháng giêng, nhưng mà là giờ dậu."
Cao Hi từ nhỏ cùng bên nhà ngoại thân cận, phủ công chúa đều trực tiếp gọi nàng là đại tiểu thư.
Cố Huy Ngạn nghe đến đó cũng thốt lên kinh ngạc: "Vậy mà trùng hợp như vậy."
Nhũ danh giống nhau, cách viết cũng giống nhau, thậm chí đến sinh nhật đều như nhau. Cái loại cảm giác kỳ quái lúc trước lại tới, Cố Trình Diệu nhìn Lâm Vị Hi đang đứng ở phía trước, không hiểu sao thấy mình hoảng hốt.
Trong nháy mắt đó, Cố Trình Diệu cơ hồ cảm thấy người đang đứng trước hắn là người vợ đầu đã chết, Cao Hi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vị Hi sẽ không cùng đại trưởng công chúa nhận nhau, nàng là một nữ tử thuần túy cổ đại, người hiện đại gặp phải loại chuyện này đều muốn cân nhắc tự vệ, nàng chịu lễ giáo cổ đại ảnh hưởng, sẽkhông chủ động nói rõ thân phận của mình, cho dù đó là ngoại tổ mẫu của nàng.
Lâm Vị Hi với bà bây giờ là không quen biết nhau, nhưng vẫn sẽ hiếu kính ngoại tổ mẫu. Dù sao Cao Hi đã chết rồi, để lại cho người sống sự đau thương là điều không thể xoá bỏ
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
60 chương
59 chương
96 chương
103 chương
70 chương