" A ... Đừng bỏ ta mà .... đừng theo cô ta mà ... cô ta không thương tiếc gì ngươi đâu ... ngươi đâu rồi " cô khó khăn kêu nàng . " Bao giờ thì cô nương này tỉnh lại ? " một mỹ nhân bước vào hỏi " Cô nương này có vẻ do ngâm nước quá lâu mà sinh bệnh . Chốc lát cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe mà thôi " " Được rồi , ông mau lui đi " mỹ nhân đưa tay ra lệnh cho thái y ra ngoài " Vâng thưa ngài " " A ~ Thật đau nhức quá . Đây là đâu thế ? Còn cô là ai " Vũ Linh ngồi dậy xoa trán than thở " Muội hiện đang ở Nguyệt Sơn Trang . Đây là phòng ta , ta là Mộc Giai . " " Thật mệt " cô xoa đầu , cô không biết đây là đâu ? Kia là ai ? Và quan trọng nhất là không thấy Anh . " Thế muội nhớ được tên không ? Ta sẽ kêu người mang dược vào cho muội nhé " " Tôi là Vũ Linh . Mà cô không cần như thế chứ , để cho tôi yên là được rồi " " Trông muội có vẻ khỏe lại rồi đấy , vậy thì nghĩ ngơi đi nhé . " " Gì cơ .... Mệt thật đấy , ta thề , nếu gặp lại con nhỏ Thiên Lam đấy lần nào nữa .... Ta sẽ tự tay đâm chết cô ta mất thôi " " Thưa tiểu thư , đây là dược mà đại tiểu thư dặn tôi mang đến cho tiểu thư ạ " một cô nhóc bước vào , tay cầm chén thuốc " Ngươi cứ để đó đi . Mau chóng bước ra cho ta . Ta không muốn ai làm phiền hết " cô lạnh lùng lên tiếng " Nhưng .... nhưng đại tiểu thư đã nói thế , nô tì không dám cãi ạ " cô nhóc hoảng sợ đến phát run " Cút ! " cô quát lớn " Nô tì có lỗi , mong tiểu thư tha lỗi cho nô tì " " Ngươi mau lui đi . Đừng để tiểu thư tức giận ~ " - một nam nhân dáng vẻ kì bí bước vào " Lại là ai nữa đây " cô thầm nghĩ " Gọi là huynh đi " " Không " - Cô trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp " Muội không nhớ gì sao Linh nhi ? Ta là Thiên Phong đây " " Không ... Ta chẳng nhớ gì hết " " Không sao đâu , ta sẽ lấy lại công bằng cho muội , ta sẽ tìm ra kẻ đã hãm hại muội " " Từ nhỏ , Linh muội đã bị Lam tiểu thư con gái Dương tể tướng bày trò trêu chọc . Chỉ có huynh là không biết . " Mộc Giai bước vào , giọng khẽ nói " Ta sẽ xử lý chuyện này . Muội mau nghỉ ngơi đi Vũ Linh . " " Thật khốn nạn mà . Con ** vẫn ám theo mình thật mà " - Vũ Linh chợt nghĩ rồi nhắm chặt mắt Sau khi Vũ Linh nghỉ ngơi , hai người kia cũng rời khỏi phòng . Một tuần sau khi cả ba xuyên qua ~ Cả kinh thành xuất hiện nhiều tin lạ " Nghe nói gần đây ở Lạc Hoa xuất hiện Hoa yêu vô cùng xinh đẹp " " Người ta nói nếu như đi qua Lạc Hoa , nếu là nam nhân sẽ bị Hoa yêu quyến rũ rồi móc tim , còn nữ nhân thì mất tích " " Lạc Hoa quanh năm rực rỡ . Nay lại có Hoa yêu , thật đáng tiếc " " Nhưng nghe đồn Hoa yêu rất xinh đẹp , có khi hơn cả tuyệt sắc giai nhân đấy . " " Thật vậy ư ? Nếu vậy , dù có chết , ta cũng muốn gặp nàng một lần " " Thật , rất đẹp " Rất nhiều tin lạ vang xa , mùa xuân đến .... Lạc Hoa mang một vẻ đẹp huyền ảo , quỷ dị . Tại một ngôi miếu nhỏ bị bỏ hoang , một tiểu tử khôi ngô đang hì hục tìm ai đó . Hắn lên tiếng " Đại tỷ " " A ~ Ngươi đến rồi à , Kỳ Nam . " nàng lập tức bật dậy , vươn tay ra lấy đồ ăn từ thân ảnh đối diện , nhưng vừa đưa lên miệng liền vứt đi . Kỳ Nam ngạc nhiên thốt lên " Đại tỷ , đây là đồ ăn do đệ mới mua a " hắn đã lén lấy từ phủ vương gia thế mà ... " Mặn không sao nuốt nổi . " " Đại tỷ , kiêu ngạo cũng vừa vừa thôi " " Ngươi không thể người tỷ tỷ đáng thương của ngươi thêm chút ít gì đó sao Âu Dương Kỳ Nam . Hay ngươi không muốn hả Kỳ Nam đệ " nàng chán nản hỏi Kỳ Nam . Bất quá do lần trước xuyên về , trên đường xuống núi , nàng đã cứu Kỳ Nam , liền trở thành đại tỷ tỷ như bây giờ . Hắn bất đắc dĩ chịu thua con người ham ăn như nàng , hắn oai oán thở dài , hắn nói " Không nhắc tới chuyện này nữa . Đại tỷ , gần đây có nhiều tin đồn nói tỷ là Hoa yêu nha ~ " " Hoa yêu là gì thế " nàng chán nản hỏi hắn " ........ " Kỳ Nam chậm rãi giải thích " Hoa yêu là những quái vật chuyên đi móc tim , ăn thịt người khác " .................. nàng không nói gì , bất quá nếu cần ... nàng cũng có thể thành Hoa yêu bất cứ lúc nào nha ~ " Hay để đệ chuyển tỷ tỷ đi nơi khác nha ~ " hắn chậm rãi hỏi nàng " Đi đâu " " Hay tỷ đến phủ của đệ . Có khi lại hay hơn ở đây nhiều ~ " " Tùy ý ngươi vậy , dù sao ở đây cũng không tốt cho lắm " nàng nói rồi thân bạch y rời đi . Nơi đây chẳng là gì với nàng , chẳng có gì đáng lo ngại "