Editor: Emily Ton. Đây quả thực chính là đổi trắng thay đen! Hoàng Nguyệt Ly cảm thấy bản thân mình ngày thường đã đủ phúc hắc, không nghĩ tới nam nhân này còn vô sỉ gấp trăm lần so với nàng! Rõ ràng là hắn đã cố ý kéo nàng, lại nói ngược lại rằng nàng đã nhào vào trong ngực hắn! Toàn bộ thân hình nhỏ xinh của Hoàng Nguyệt Ly khảm vào trong ôm ấp của hắn, cánh tay cường kiện rắn chắc chặt chẽ vòng qua eo nàng, giống như thép đúc, không cách nào nhúc nhích. Hô hấp cực nóng của nam nhân thổi trên vành tai nhỏ tinh xảo mà mẫn cảm của nàng, khiến độ ấm trên mặt nàng bất chợt tăng lên. Nàng hít sâu một hơi, ổn định hơi thở của mình, nói: "Các chủ đại nhân, lời ngươi nói không có gì thú vị! Ta không biết ngươi vì sao lại chú ý tới ta như vậy, tuy nhiên, ta không có chút hứng thú gì với ngươi! Ta thấy tu vi của ngươi cao như thế, phô trương cũng không nhỏ, phỏng chừng cũng là người rất có thân phận, chẳng lẽ còn tính toán cường đoạt thiếu nữ thuần khiết vô tội hay sao?" Nam nhân nghe vậy, không khỏi bật cười phốc một tiếng. "Thiếu nữ thuần khiết vô tội?" Có thiếu nữ vô tội nào phúc hắc xảo trá giống như tiểu hồ ly này, tàn nhẫn độc ác? Mệt tiểu nha đầu không biết xấu hổ, tự mình đắp vàng trên mặt! Hoàng Nguyệt Ly nghe ra sự trào phúng trong lời hắn nói, thật vất vả trấn áp sự tức giận đang nổi lên. "Ngươi cười cái gì? Có ý gì?" Cõi lòng nam nhân tràn đầy sự ấm áp, trong lòng sung sướng, ngay cả giọng điệu, cũng mang thêm vài phần lười biếng. "Không có ý gì. Xem ra là bổn tọa đã hiểu lầm ngươi, nếu như không phải ngưoi tự nguyện ngồi vào trong lòng ngực bổn toạ, vậy bổn tọa cũng không muốn làm khó người khác, ngươi đi đi!" Trong lúc nói, hắn thật sự buông lỏng cánh tay ra. Hoàng Nguyệt Ly không nghĩ tới, nam nhân này bỗng nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, hơi sửng sốt một chút. Không phải hắn có ý định muốn ăn đậu hủ nàng sao? Vì sao vừa mới ôm một chút, liền buông nhanh như vậy? Nam nhân liếc xéo nàng một cái, cười "Như thế nào? Không bỏ đi được? Vậy không cần mạnh miệng, ngoan ngoãn hầu hạ bổn tọa uống trà......" "Ngươi nghĩ quá đẹp đi! Ai không bỏ đi được??" Hoàng Nguyệt Ly tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lập tức đứng lên, đang định rời đi. Nhưng, không đợi nàng đứng vững, xe ngựa bỗng nhiên lắc lư kịch liệt. Bên ngoài cửa sổ xe, truyền đến một loạt tiếng ngựa hí, ngay sau đó là tiếng thét lớn của mã phu đánh xe, hiển nhiên, là Lưu Vân Câu (xem chương 19)đã bị kinh động. Hoàng Nguyệt Ly trọng tâm không ổn định, lắc lư một chút, vẫn không đứng lên được, lại ngã về phía sau, vừa lúc lại lọt vào trong cánh tay như thép của nam nhân lần nữa. Nháy mắt tiếp theo, cánh tay nam nhân lập tức cuộn nàng lại lần nữa. Bên tai, cũng truyền đến tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng của hắn, "Tiểu nha đầu, ngươi quả nhiên là luyến tiếc bổn tọa, còn ngượng ngùng thừa nhận!" Hoàng Nguyệt Ly thiếu chút nữa hộc máu. Lưu Vân Câu chính là ma thú cấp 5, cho dù trên đường gập ghềnh lầy lội cỡ nào, đều có thể giẫm lên giống như đi trên đất bằng, đường cái trên phố đều được san bằng rộng mở, sao có thể tùy tiện chấn kinh đây? Khẳng định là do nam nhân này ngầm động tay động chân! Đều do chính nàng không nghĩ tới trước, thậm chí bị nam nhân này đùa giỡn! Nam nhân nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của Hoàng Nguyệt Ly, khóe miệng nhàn nhạt gợi lên một nụ cười đắc ý. Tiểu hồ ly này ở trước mặt người khác, vĩnh viễn đều luôn trấn định tự nhiên như vậy, tựa hồ không gì có thể khiến nàng giật mình hoặc hoảng loạn. Chỉ có hắn mới có thể khiến cho tiểu hồ ly phúc hắc này, lộ ra thần sắc buồn bực như thế. Đây là một mặt đặc biệt của riêng hắn...... Đương nhiên, hắn còn muốn nhìn nhiều hơn, tiểu hồ ly này giống như một tiểu nữ nhân bình thường, bộ dáng làm nũng nhào vào trong lòng ngực hắn. Ngày này, hẳn là sẽ đến rất nhanh, đúng không?