Nàng gật gật đầu, nói: "Vậy được rồi." Vừa dứt lời, nam nhân duỗi cánh tay dài, bỗng nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, thoáng dùng chút sức, ôm trọn toàn bộ người nàng vào trong lòng ngực. "Ngươi đang làm gì vậy?" Hoàng Nguyệt Ly trợn mắt giận dữ nhìn hắn. Nam nhân siết chặt cánh tay, cảm thụ được vòng eo tinh tế dưới bàn tay phảng phất như chỉ cần dùng chút lực liền gãy, hô hấp trên người nàng tràn đầy mùi hương đặc biệt, trong lòng không tránh khỏi một trận nhộn nhạo. Ánh mắt hắn dừng ở trên môi anh đào thiếu nữ, mỉm cười một cách đơn điệu. "Xe ngựa này quá cao, ngươi không phải là võ giả, bò lên sẽ rất vất vả, bổn tọa vẫn nên ôm ngươi đi lên! Không cần quá xúc động!" "Không vất vả, không cần ngươi nhiều chuyện!" Hoàng Nguyệt Ly căn bản không kịp giãy giụa, đã bị hắn bế lên xe. Cũng may, lên xe ngựa, nam nhân này cũng không một hai phải ôm nàng không buông, mà là nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay ra. Khôi phục lại tự do, Hoàng Nguyệt Ly bắn cho hắn một ánh mắt kiêu căng. Nếu đã lên xe, nàng cũng không cần phải làm kiêu, tự mình lo tìm vị trí ngồi xuống. Trên bàn nhỏ, trà cụ tinh xảo bằng lưu li sáng trong với một ngọn lửa nhỏ bên dưới ấm trà, bên trong ấm trà vẫn là trà Đan Minh Thảo thượng đẳng nhất. Hoàng Nguyệt Ly không phải là lần đầu tiên ngồi trên xe ngựa này, mặc kệ nam nhân bên người đang làm gì, nàng tự rót trà cho mình, vừa ngâm trà uống, vừa nhìn xung quanh bên ngoài cửa sổ. Nam nhân nhướng mày. Tiểu hồ ly tự phát tự động như vậy, tự mình xem mình trở thành chủ nhân xe ngựa? Nếu nàng thật sự nghĩ như vậy, hắn quả thực vô cùng hạnh phúc! Tuy nhiên, nàng chỉ lo uống trà của mình, xem một mỹ nam tuyệt thế như hắn giống như không khí, đây là thẩm mỹ xảy ra vấn đề, hay là đã xảy ra vấn đề với thị lực? Dù sao mặc kệ là xảy ra vấn đề gì, đều cần phải sửa lại cho đúng! Nam nhân đưa ra kết luận trong lòng, ngay sau đó, hắn âm thầm dựa gần về phía tiểu hồ ly. Hoàng Nguyệt Ly đang nhìn ngoài cửa sổ xem đến nỗi xuất thần, suy đoán kết quả của hội đấu giá hôm nay. Bỗng nhiên, giọng nói nam nhân vang lên từ phía bên phải nàng, cơ hồ gần ngay bên tai. "Tiểu nha đầu, ngươi đang suy nghĩ gì?" "Ngươi......" Hoàng Nguyệt Ly hoảng sợ, nam nhân này chuyên nghiên cứu về công pháp ẩn nấp sao? Vì sao không phát ra một chút âm thanh, không hề có dấu hiệu đã dán tới sau lưng nàng rồi. Nam nhân dứt khoát đặt mông ngồi ở bên người nàng. Chỗ ngồi của Hoàng Nguyệt Ly chính là nơi dành cho một người ngồi, nam nhân chen vào, hoàn toàn không thể an vị, hai người dính sát và dựa vào cùng nhau. Nàng không vui quay đầu nhìn hắn một cái, liền nhớ tới thân, "Ngươi làm gì vậy? Ngươi thích vị trí này của ta như vậy, vậy ta nhường ngươi là xong!" Ai ngờ, nàng vừa mới định đứng lên, nam nhân đã ôm lấy eo nàng từ phía sau, dưới chân còn vướng lấy nàng. Hoàng Nguyệt Ly không thể đứng thẳng lên, đành phải an vị ngồi xuống, vừa lúc ngồi đúng ngay trên đùi nam nhân. "Ngươi buông ta ra!" Hoàng Nguyệt Ly không nghĩ tới nam nhân này lại vô sỉ như vậy, lập tức giãy giụa. Nam nhân cười nhẹ ở bên tai nàng, nói: "Không bỏ! Ngươi tự nhào mình vào trong ngực bổn tọa, bổn tọa nếu như cự tuyệt, không phải quá mất mặt ngươi sao?" "Ta khi nào thì nhào vào trong ngực ngươi? Vọng tưởng là một chứng bệnh, cần phải chữa trị!" Hoàng Nguyệt Ly cắn răng. Nam nhân cong miệng cười tà khí, "Sao lại không có? Vừa rồi bổn tọa chỉ muốn ngồi cùng với ngươi, không nghĩ tới Bạch tam tiểu thư lại nhiệt tình như vậy, trực tiếp dịch vị trí, muốn ngồi ở trên đùi bổn tọa! Ngươi yên tâm, ý tứ của ngươi, bổn tọa đều minh bạch. Tuy rằng ngươi hơi chủ động, nhưng bổn tọa không phải là loại nam nhân nông cạn, sẽ không cảm thấy ngươi là người tuỳ tiện."