Nàng cũng không muốn tiếp tục lãng phí thêm thời gian ở Hầu phủ đầy những người ghê tởm này, đặt chén trà xuống, đứng lên.
"Nhị thúc, canh giờ không còn sớm, ta phải về nghỉ ngơi! Bất quá, còn có chuyện, muốn phiền toái nhị thúc."
Lúc Hoàng Nguyệt Ly đang nói, từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy tràn ngập chữ nhỏ, đặt trên bàn.
Bạch Lưu Cảnh nhíu mày nói: "Đây là cái gì?"
Hoàng Nguyệt Ly nói từng từ một cách rõ ràng: "Đây là danh sách tài sản riêng của cha ta và của hồi môn của nương ta, còn thỉnh nhị thúc xem qua."
"Ngươi có ý gì?" Bạch Lưu Cảnh thay đổi sắc mặt.
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Nhị thúc, mấy năm nay ta còn nhỏ tuổi, là ngươi vẫn luôn hỗ trợ chăm sóc sản nghiệp cha mẹ để lại cho ta, lòng ta thật sự rất băn khoăn, sao ta có thể tiếp tục phiền toái ngươi đây? Hiện tại ta đã lớn, lại để nhị thúc làm lụng vất vả như vậy, nếu như để người ngoài biết được, khẳng định sẽ nói là ta bất hiếu!"
"Ngươi......"
Hắn không sao tưởng tượng được, hôm nay Hoàng Nguyệt Ly tới, là sớm đã có chuẩn bị, ngay cả danh sách cũng chuẩn bị trước, chỉ còn chờ tới cửa đòi tiền!
Hắn căn bản là dẫn sói vào nhà!
Hơn nữa, Hoàng Nguyệt Ly nói thật dễ nghe, nhưng lời trong lời ngoài đều rất có ý, rõ ràng là đang châm chọc hắn khi dễ chất nữ còn nhỏ tuổi, chiếm sản nghiệp của nàng.
Nếu hắn không chịu trả lại, liệu nàng có chuẩn bị nháo lớn?
Bạch Lưu Cảnh thật vất vả mới ổn định lại, nói: "Ly nhi a, ý của ngươi, nhị thúc đã biết. Nhưng nếu muốn chuyển nhượng những sản nghiệp này, cũng không phải là sự tình ngày một ngày hai, còn phải tính toán rõ ràng và nhất nhất kiểm kê tất cả, sau đó mới giao cho ngươi chính xác được, ngươi nói đúng không?"
Hắn quyết định rất nhanh, trước hết kéo dài thời gian, sau đó ổn định tiểu nha đầu này, đến lúc đó lại chậm rãi chống chế.
Dù sao thì nàng cũng chỉ là một nha đầu chưa từng trải qua việc đời, quản lý sản nghiệp cũng không phải là việc đơn giản, khẳng định là nàng không hiểu. Đến lúc đó, hắn sẽ di dời tẩu tán hết tiền tài trong các cửa hàng và thôn trang, sau đó để lại cái vỏ rỗng cho nàng, nàng cũng không thể tìm được lối thoát!
Hoàng Nguyệt Ly sớm biết rằng hắn sẽ nói như vậy, cười cười, cũng không phản bác lại.
"Một khi đã như vậy, những cửa hàng thôn trang gì đó, cũng liền thôi, trên danh sách liệt kê những đồ cổ, châu báu và huyền bảo, còn thỉnh nhị thúc trong vòng 3 ngày, đưa đến biệt viện cho ta."
"Điều này...... ngươi không cần quá vội, châu báu và những thứ tương tự, cũng cần phải mở nhà kho để kiểm kê......"
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Nhị thúc, đã quên nói cho ngươi, trên danh sách ta liệt kê mấy thứ này, đều là từ trong cung ban cho. Qua mấy ngày nữa ta sẽ tiến cung, nếu như Thái Hậu hỏi tới, ta thất lạc những vật đã được ngự tứ, đó chính là tội lớn! Nhị thúc sẽ không đào hố như vậy với ta đi?"
Bạch Lưu Cảnh choáng váng nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần.
Việc cưỡng bách bá chiếm những vật ngự tứ, khẳng định là sẽ bị hoàng thượng định tội, phần này hắn đành phải trả lại cho tiểu nha đầu kia.
Nhưng những thứ mà Bạch Lưu Phong lưu lại đó, hắn làm sao mà biết được chúng có phải là vật ngự tứ hay không, còn không phải là dựa vào một miệng của Hoàng Nguyệt Ly hay sao?
Nếu nàng nói tất cả đều là vật ngự tứ, hắn cũng không thể phân biệt được!
Nhưng nếu như hắn không thể trả lại một vài món, vạn nhất vài món này đúng lúc chính là vật ngự tứ, chẳng phải là đã để lại nhược điểm trong tay tiểu nha đầu này sao?
Cố tình Hoàng Nguyệt Ly liệt kê ra những thứ đó, tất cả đều là đồ tốt nhất trong nhà kho, mỗi một kiện đều giá trị liên thành, khiến hắn cứ chắp tay giao ra cho người như vậy, thật sự là muốn chảy cả máu! Thật sự giống như là đã cắt da thịt khiến hắn đau đớn!
Bạch Lưu Cảnh miễn cưỡng cười nói: "Được, nhị thúc nhất định sẽ nhanh chóng sắp xếp lại và đưa cho ngươi!"
"Vậy ta đây liền đa tạ nhị thúc trước!"
Hoàng Nguyệt Ly đã đạt được mục đích, tùy ý phất phất tay, bỏ qua ánh mắt Bạch Lưu Cảnh đang phun ra lửa, trực tiếp chạy lấy người.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
33 chương
10 chương
22 chương
11 chương
24 chương