Hoàng Nguyệt Ly bỏ qua ánh mắt muốn giết người của Bạch Nhược Kỳ, chuyển chú ý đến trên người Bạch Lưu Cảnh. "Nhị thúc, ta đã nói, sự tình Nhị tỷ bị đánh, không có chút quan hệ gì với ta, hiện tại nàng cũng đã thừa nhận, vậy nên không có chuyện gì với ta nữa đi?" Bạch Lưu Cảnh còn có thể nói gì? Hắn không biết, Hoàng Nguyệt Ly rốt cuộc có biết rõ về sự tình chìa khoá bảo khố hay không, lại sợ nàng sẽ phát hiện ra điều gì, vì thế chỉ có thể tiếp tục giả ngu, hy vọng che lấp những gì Bạch Nhược Kỳ đã lỡ miệng nói ra. "Ly nhi, chuyện này là nhị thúc không tốt. Nhưng ngươi âm thầm lén gặp nam nhân bên ngoài, dù sao cũng không đúng. Ngươi tốt xấu là quận chúa ngự tứ, việc này nếu như để người ngoài biết được, ngay cả hoàng thượng cũng sẽ mất mặt! Nói không chừng sẽ thu lại phong hào của ngươi!" Hoàng Nguyệt Ly buồn cười, cong môi. Muốn dùng hoàng đế tới hù dọa nàng? Nhị thúc này của nàng thật đúng là có ánh mắt thiển cận. Kiếp trước, ngay cả toàn bộ vực chủ Nam Thiên Vực ở trước mặt nàng đều phải cung kính, huống chi Nam Việt Quốc chỉ là một tiểu quốc của Nam Thiên Vực? Cái gọi là hoàng đế, nàng thật sự không hề để vào mắt. Nàng không để bụng cười nói: "Đa tạ nhị thúc nhắc nhở! Nếu các ngươi không muốn tìm thứ gì, ta đây sẽ không dọn đi! Biệt viện Hầu phủ chính là nơi ta đã sống từ nhỏ, vạn nhất dọn nhà, ta sống không quen, rất có thể sẽ nói bậy, còn có khả năng bí mật quay lại. Vạn nhất bị người hiểu lầm, cho rằng nhị thúc bạc đãi ta, như vậy cũng không tốt!" Bạch Lưu Cảnh nghe xong lời này, gương mặt đỏ bừng vì tức giận! Nha đầu chết tiệt kia đúng thật là không giống nhau! Nếu đổi lại là trước kia, sau khi nàng nghe được lời đe dọa như thế, khẳng định sẽ sợ tới mức mất hồn mất vía, ngoan ngoãn làm theo. Mà hiện tại, nàng lại nhìn thấu hết mục đích của hắn, hơn nữa, đây là rõ ràng là đang uy hiếp hắn. Nếu mình một hai phải đuổi nàng đi đến thôn trang, tiểu nha đầu này khẳng định sẽ đi khắp nơi nói bậy về hắn, bại hoại thanh danh Hầu phủ. Vạn nhất truyền tới lỗ tai hoàng thượng...... Bạch Lưu Cảnh cắn răng nói: "Được! Ngươi hiện tại đã lớn, đôi cánh đã cứng cáp, nhị thúc cũng quản không được ngươi! Nếu ngươi không chịu đi tránh đầu sóng ngọn gió, vạn nhất ngươi không gả đi được thì đừng đổ lỗi cho nhị thúc!" Hoàng Nguyệt Ly ha hả cười, "Vậy không ta sẽ không phiền nhị thúc phải nhọc lòng, rốt cuộc, ta chính là người đã có hôn ước cùng Thái tử, nói không chừng, sẽ gả tiến cung, trở thành thành thái tử phi?" Nàng vừa dứt lời, Bạch Nhược Kỳ liền thất thanh kêu lên. "Ngươi mơ tưởng! Chỉ bằng ngươi...... còn muốn làm thái tử phi?" Hoàng Nguyệt Ly vô tư cười nói: "Ta vì sao không thể? Cha ta từ trước tới nay chính là cao thủ đệ nhất Nam Việt Quốc, ta là Trường Nhạc quận chúa do hoàng thượng thân phong! hoàng thượng ngay khi ta còn đang nhỏ, đã đề ra hôn sự của ta và Thái tử! Nếu như ta không thể làm thái tử phi, vậy ai có thể? Chẳng lẽ là Nhị tỷ ngươi sao?" "Ngươi! Ngươi đừng nghĩ về năm đó! Võ Uy Hầu hiện tại là cha ta! Hơn nữa, ngươi cho rằng, hoàng thượng sẽ để một phế vật không thể tu luyện thú (cưới) Thái tử và trở thành chính phi sao? Thái tử chính là thiên tài có thiên phú phẩm cấp 5, khẳng định là muốn thú một nữ tử có thiên phú xứng đôi với hắn, loại phế vật như ngươi...... cả đời cũng đừng nghĩ tới xuất đầu lộ diện!" "Xem ra, Nhị tỷ đối với vị trí thái tử phi...... nhất định là phải giành được a!" "Hừ, đương nhiên! Ngoại trừ ta ra, còn có ai xứng đôi với Thái tử?" "Kỳ Nhi!" Phu nhân Hầu gia ngắt lời các nàng, "Đừng nói nữa!" Bạch Nhược Kỳ ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại. Dưới sự khiêu khích của Hoàng Nguyệt Ly, trong bất tri bất giác, nàng đã nói ra hết những lời trong lòng! Những lời này nếu như để vài vị trong hoàng cung nghe được, đó chính là đại bất kính! Nàng vội vàng câm miệng, cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly. Hiện tại, Hoàng Nguyệt Ly càng thêm xác định, nguyên nhân khiến hai mẹ con này hãm hại nàng tư thông với người khác, chính là vì vị trí thái tử phi